🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Không thể hy vọng vào Lục Thành thêm rồi, Cố Trường An chỉ có thể dựa vào bản thân, cải thìa cải thảo trồng ở góc tường rất nhiều, cậu quyết định đem đi nấu cơm, ăn đến ngán thì thôi.
Vo nắm gạo, đặt tay vào đè ở phía trên, nước thêm vào cho qua mu bàn tay, cắt một nắm cải thìa bỏ vào, dựa theo cảm giác bỏ tí muối tí dầu, đậy nắp lại,tiếp theo là đợi ăn thôi.
Qua một tiếng đồng hồ, Cố Trường An chuẩn bị ăn cơm, cậu dùng nước nóng chán sơ qua chén đũa, mở nồi ra nhìn thế mà không phải là cơm, mà là gạo, nước, rau, bên trên còn nổi một tầng dầu.
"......"
Lục Thành qua nhìn , cầm lấy đầu phích cắm phía sau của nồi cơm điện nói: "Cậu đã quên cắm phích."
Xem thế nào cũng có loại vui sướиɠ khi người gặp họa .
Cố Trường An con mắt như đao liếc qua, cần anh nói, tự tôi không nhìn thấy sao? Nếu không phải anh loạn dùng từ tạo nên hiểu lầm, tôi đến bây giờ còn bụng đói sao?
Ngẫm lại liền tức, Cố Trường An đem đầu cắm cắm lên, tâm tình tồi tệ trở về phòng.
Không bao lâu, Lục Thành tới gõ cửa, Cố Trường An âm u hỏi: "Làm gì?
Lục Thành nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Cố Trường An chân sau đi theo Lục Thành ra ngoài, phát hiện y chỉ đi loanh quanh ở trong trấn, không làm chuyện khác, liền trở về trong ổ đi ngủ.
Buổi tối lại bắt đầu tuyết rơi.
Cố Trường An bọc trong chăn rút ở góc tường, oán niệm vây toàn bộ căn nhà, năm nay mùa đông so năm rồi tới sớm hơn, cũng sẽ càng kéo dài lâu hơn, tiết tấu muốn người chết mà.
Ngô Đại Bệnh gửi ảnh chụp tới, hắn quy quy củ củ đứng ở cửa nhà ga, giơ hai ngón tay lên đối mặt máy ảnh, tuy rằng vẫn là bộ dáng chất phác, nhưng sau lưng hết thảy đều là xa lạ, mới mẻ, cùng trấn nhỏ cổ xưa hoàn toàn bất đồng.
Cố Trường An trong lòng có một hạt giống hâm mộ, lặng lẽ nảy mầm, mà cậu không nhận ra.
Màn hình di động bao trùm một tầng sương mờ, Cố Trường An dùng tay lau sạch, nhớ tới Lập Xuân có nói vài câu sau khi biết được Ngô Đại Bệnh rời khỏi trấn.
Lập Xuân nói Đại Bệnh đi rồi còn muốn trở về nữa không? Nàng còn nói nếu là nàng chính mình thì sẽ không muốn về ,nói ở đây không tốt, quá nhỏ đi.
Cố Trường An lúc đó không nói gì, cha mẹ ruột của Ngô Đại Bệnh không biết là ai, có còn sống trên đời này không, cậu ta rời khỏi có phải là vì muốn tìm người thân của mình đi?
Cố Trường An đôi mắt hép hép, cái khả năng này rất lớn, cậu lúc trước như thế nào không nghĩ tới......
Lục Thành nửa đêm trở về.
Cố Trường An ngủ không sâu, tiếng rõ cửa sớm đã nghe thấy rồi, nhưng cậu không động, bên ngoài rất lạnh, cậu hoàn toàn không có ý muốn ngồi dậy.
"Cộc cộc"
Tiếng rõ cửa tiếp tục không dứt, lộ ra sự chấp nhất của người ngoài cửa.
Trong ổ chăn Cố Trường An mắng vài câu thô tục, bọc lên áo bông đi ra ngoài mở cửa, cậu quên mang mắt kính, đôi mắt híp híp, nghiêm nghị cùng lạnh lẽo trên khuôn mặt giảm đi hơn phân nửa.
Gió lạnh cuốn bông tuyết thổi tới, Cố Trường An đầu tóc bị thổi hỗn độn, cậu ôm cánh tay run, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn yếu ớt, đáng thương, bất lực.
Lục Thành đầy mặt xin lỗi: "Xin lỗi, đã trễ thế này đem cậu đánh thức."
"Anh mẹ nó......"
Cố Trường An trên mặt khói mù đọng lại, cậu khom lưng động động cái mũi với cái túi cầm trên tay của nam nhân: " Khoai lang nướng?"
Lục Thành nhắc cái túi lên cười: "Đúng vậy, cho cậu."
Cố Trường An lật mặt giống như lật sách, duỗi tay bắt lấy cánh tay nam nhân, đem y túm vào trong .
Một đường dẫm lên tuyết đọng về phòng, Cố Trường An đang lưỡng lự giữa việc " trên giường ăn" cùng "bên ngoài ăn", vế trước có khả năng sẽ làm dơ chăn, vế sau thật ra tương đối thuận tiện, nhưng mà tương đối lạnh.
Lục Thành đưa cho Cố Trường An một đồ vật hình tròn có hình chân mèo.
Cố Trường An nhướng mày: "Cho tôi?"
Lục Thành ừ đáp : " Là đầu nối usb, sạc điện, dây sạc có ở trong hộp."
Cố Trường An lấy ra cáp sạc cắm lên, ấm tay bảo* có cái nút phát ra ánh sáng đỏ, lập lòe lập lòe, cậu ghét bỏ nói: "Đồ dùng rất tốt, nhưng màu sắc...... Không có màu khác sao?"
*Ấm tay bảo: Đồ giữ ấm tay á, dễ thương vlin~
"Có chứ." Lục Thành cuối đầu nhìn điện thoại, " Tôi cảm thấy cái này hợp với cậu nhất."
Trong phòng lâm vào tĩnh mịch.
Lục Thành vén vén mí mắt, đối với thanh niên tóc đen cười ra tiếng: "Nói giỡn, màu khác đều bán hết rồi, chỉ có màu này thôi."
Cố Trường An lúc này mới đem mặt cương thi thu lại ,bắt đầu ăn khoai lang nướng.
Lục Thành đem điện thoại bỏ lại trong túi áo khoác, tư thái ôn hòa nói: "Trường An, chuyện của tôi vẫn chưa giải quyết xong, còn phải trọ ở đây vài ngày, quấy rầy rồi."
Cố Trường An ăn khoai lang nướng, thanh âm mơ hồ, mang theo vài phần không chút để ý: "Không quấy rầy, ở đi, dù sao trong nhà còn nhiều phòng trống."
Lục Thành càng không nhiều lời thêm.
Ban đêm Cố Trường An ôm ấp ấm tay bảo ngủ, ngủ đến trời sáng.
Một góc phía tây ở trong sân có một cái lu to, mấy con cá lấy xong lời nói dói do ăn không hết nên đem chúng thả vào đấy nuôi, Cố Trường An không có đếm qua, không rõ là bao nhiêu con, này không quan trọng, quan trọng là Lục Thành ở chỗ này ở ba ngày, bụng cá không có lời nói dối của y.
Một người thoạt nhìn thâm tàng bất lộ, toàn thân đều hết sức câu nhân, sao có thể không nói dối.
Sự thật chính là Cố Trường An nghe không được lời nói dối của y, cho tới nay lần đầu tiên gặp được hiện tượng này, lão cha trước kia còn giống có cùng cậu nhắc đến một sự tình tương tự, mà cậu không nhớ ra.
Cố Trường An lật tìm mấy cuốn sách trong thư phòng , vẫn là không thu hoạch được gì, cậu bỏ sách xuống, chuyển hướng tìm bút ký Cố gia.
Bút ký Cố Trường An xem từ nhỏ tới lớn, thuộc lầu lầu,nhưng cậu vẫn là đi vạch lại xem, cậu cứ có loại cảm giác,chữ viết mặt trên này bên dưới còn có chữ nữa.
Cảm giác này theo thời gian trôi qua, chẳng những không có biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
"Trường An — Trường An —"
Lập Xuân tới,giọng gọi rất lớn, giống chim chóc líu lo ríu rít.
Cố Trường An đem ấm tay bảo kẹp ở dưới nách ,đóng lại cái rương khóa kỹ, đem cái rương cẩn thận bỏ vào ngăn bí mặt, lúc này mới đi ra mật thất.
Trong viện Lập Xuân nhìn Lục Thành, trong mắt toàn trái tim nhỏ, cười toe toét như một đứa trẻ năm trăm cân. ( 1 cân=0,5kg)
Cố Trường An đi tới cửa lại lui về, cay mắt, không muốn nhìn.
Lập Xuân không phát hiện thân ảnh Cố Trường An, nàng vào cửa nhìn thấy nam nhân trong viện, hồn liền không còn.
Trường An thật là, thế nhưng không nói cho nàng.
Nói nam nhân này lớn lên thật tuấn mỹ, nhìn lại gần xem, đường nét rất rõ ràng sâu sắc, còn có chút lai lai.
Lập Xuân thẳng tắp lự nhìn nam nhân, nàng ho khan hai tiếng thanh thanh giọng nói, rụt rè nói: "Tiên sinh chào ngài."
Lục Thành ngẩng đầu, rất tùy ý mở miệng: "Gọi tôi Lục Thành là được."
"Lục Thành......"
Lập Xuân "ai" một tiếng , đôi mắt tròn tròn nháy mắt sáng ngời, "Anh cùng Trường An ghép vào cùng nhau chính là một tên địa danh, Trường An thành! Tôi nghe bà ngoại nói qua......"
Tựa hồ là chạm vào cấm kỵ nào đó, Lập Xuân thanh âm đột nhiên im bặt, nàng rãi rãi cổ, khó nén xấu hổ: "Tôi, tôi đi vệ sinh tí."
Nói xong liền chạy vào cái phòng bên trái trong nhà vệ sinh.
"Trường An thành......" Lục Thành giật nhẹ khóe môi.
Phía sau vang lên giọng nói, Cố Trường An không biết khi nào đã đứng ở cửa: "Như thế nào, anh nghe qua?"
Lục Thành cười lắc đầu: "Không có, chỉ là cảm thấy có chút thú vị."
Cố Trường An nhấc chân bước qua ngạch cửa hướng trong sân đi đến: "Tôi không cảm thấy vậy."
Cậu lướt qua nam nhân đi ra bên ngoài , khi quay lưng mi tâm vặn lại, sắc mặt trầm trọng.
Bút ký có xuất hiện qua Trường An thành, chỉ còn là ghi chép không đầy đủ, là tòa thành phố dưới đất.
Cố Trường An hỏi qua lão cha, lão cha nói đó là thành phố chết, coi như nhìn chơi, đừng quá để tâm.
Kết quả Cố Trường An cố tình đặt nó trong lòng.
Cố Trường An hai mắt hé mở, Lập Xuân cha của nàng muốn tìm sẽ không chính là......
Nhìn dáng vẻ của Lập Xuân là sẽ không nói, phải tìm từ phương hướng khác điều tra.
Cố Trường An co rút miệng, hay là thôi đi, giải quyết lời nói dối ,thu phục cái vị kia dưới đất đã đủ làm cậu bận rộn, nơi nào còn có tinh lực đi quản việc khác.
Bất quá, không phải Lập Xuân hôm nay nhắc tới điểm này, Cố Trường An thật không phát hiện đem tên phía sau của chính mình đặt cùng Lục Thành lại là Trường An thành, không nghĩ tới là cái địa phương đó.
Này trùng hợp thật là một lời khó nói hết.
"Trường An, cậu đứng ở đầu gió làm gì, không sợ lạnh sao?"
Lập Xuân cộp cộp cộp chạy ra, thấy Cố Trường An trong lòng ngực ôm cái ấm tay bảo hình chân mèo liền duỗi tay đi đoạt lấy.
Cố Trường An không cho: "Cậu lại không sợ lạnh, muốn đồ chơi này làm gì?"
"Dễ thương á." Lập Xuân vừa dựt vừa nhảy, " Cho mượn chơi tý."
Cố Trường An cho nàng một nắm hạt dẻ: "Phiền lòng chiếu cố một chút cho người ốm yếu đi."
Lập Xuân ngó trái ngó phải: "Ai á đâu?"
Cố Trường An muốn hắt xì, Lập Xuân vội vàng túm khăn quàng trên cổ lên chắn mặt.
"......"
Lục Thành bước lại đây, Lập Xuân liền đem mái tóc trên trán bị gió thổi chỉnh sửa lại, lộ ra tám cái răng.
Cố Trường An chậc nói: " Nước dãi đều chảy ra rồi kìa."
Lập Xuân theo bản năng đi lau khóe miệng, hậu tri hậu giác bị lừa, nàng dẫm Cố Trường An một chân.
Cố Trường An đau hút khí, mẹ nó, vừa rồi thất thần không có kịp thời né tránh, chân khẳng định bầm xanh rồi.
Nha đầu chết tiệt này nhìn như tiểu loli, nhưng lại mạnh hơn cả một nam nhân trưởng thành rất nhiều .
Lục Thành cười hỏi: "Hai người là người yêu?"
Lập Xuân vẻ mặt khoa trương kinh ngạc: "Sao có thể a, tôi là chị của cậu ta."
Cố Trường An lười đến phản ứng.
Lục Thành lại không kết thúc đề tài này, mà cúi đầu nhìn về phía nữ hài đầu nấm:
"Nhìn không giống a."
Lập Xuân đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm kia, trong đầu choáng váng, nàng buột miệng thốt ra: "Tôi kỳ thật đã sống......"
Đầu gối phía sau bị đá, Lập Xuân phục hồi tinh thần lại, chữ sắc trên đầu có một cây đao, nguy hiểm thật.
"Cái kia, Trường An, tôi lần sau lại đến tìm cậu."
Cố Trường An xoay người mặt hướng về nam nhân, ngữ khí âm lãnh nói: "Lập Xuân là bằng hữu của tôi, tâm tính chất phác đơn thuần, đừng dùng mỹ nam kế với nàng."
Lục Thành lộ ra thần sắc vô tội : "Cái gì mỹ nam kế?"
Cố Trường An xem y giả ngu.
Lục Thành lấy ra bịch kẹo dẻo mở ra, thong thả ung dung nói: "Khuôn mặt ở trong mắt tôi đẹp xấu không phân biệt được gì, chỉ có đặc điểm một là rõ nét, một là mơ hồ, ngoài ra không có đặc điểm thứ ba nào khác nữa, bao gồm bản thân tôi."
Cố Trường An nhìn bịch kẹo dẻo của y, nuốt nuốt nước miếng: "Tôi đây tính là loại nào?"
Lục Thành nhìn thẳng đôi mắt thanh niên: "Loại rõ nét, hơn nữa là càng ngày càng rõ nét."
Cố Trường An chân mày nhảy lên, có loại dự cảm không tốt, cậu đang muốn duỗi tay xin mấy miếng kẹo dẻo, vừa ăn vừa suy nghĩ, liền thoáng nhìn cái túi bên cạnh hồ nước, bên trong có con cá mè hoa(tui hay kêu nó là cá mỡ đầu nó nấu canh chua ăn rất ngon), còn sống, đang động nữa.
"Cá chỗ nào tới?"
Lục Thành nói: "Mua ở chợ."
Cố Trường An ánh mắt dừng ở nữa miếng kẹo dẻo bên miệng nam nhân, muốn kéo xuống ăn : "Lu cá đã ăn không hết, anh mua cá làm gì?"
"Phải không? Tôi không biết." Lục Thành đem nửa miếng kẹo dẻo vào miệng, cười nói, " Vậy tôi đem đi cho hàng xóm."
Cố Trường An đột nhiên kêu: "Từ từ."
Cậu sải bước đi đến hồ nước nơi đó, từ trong túi vớt ra con cá mè hoa tròn trịa trong bụng có một đạo thanh âm.
" Giày của tôi mất rồi....... giày của tôi mất rồi........"
Rõ ràng đây chỉ là một lời nói dói rất bình thường, mắt cá thế mà lại đỏ như máu, phảng phất như chỉ một khắc sau nó sẽ chảy ra một giọt lệ máu vậy