Chương 4

Ngoại hình của cô rõ ràng không phải kinh diễm, nhưng đôi môi hồng hào lại hợp với đôi mắt đen láy, đến cả bộ váy trắng đen cũng vô cùng bắt mắt.

“Xin chào, tôi là Cảnh Thục.” Cảnh Thục đi tới trước mặt Tiểu Lục, khẽ gật đầu với hắn, “Kế tiếp, làm phiền cậu cùng tôi chọn một chiếc xe.”

Giọng điệu khá khách khí, khá trang trọng. Tư thế tự nhiên hào phóng, không làm cho người ta có cảm giác trịch thượng.

Mà Tiểu Lục lại không nhịn được hạ thấp một bước, vội vàng lễ phép chào hỏi: "Không phiền phức, không phiền phức."

Cảnh Thục gật đầu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Được, nhớ chọn cho tôi cái rẻ nhất."

Tiểu Lục: “……”

Sở thích của những người giàu có thực sự không thể hiểu nổi.

Xét thấy chiếc xe rẻ nhất trong cửa hàng hôm nay có giá bảy con số, Tiểu Lục dẫn mọi người vào cửa và mỉm cười: "Thương hiệu của chúng tôi thường có rất nhiều người mua. Chiếc xe rẻ nhất trong cửa hàng hôm nay là chiếc xe số 8 đời đầu. Đó là một chiếc xe thể thao. Nhưng nó là một mẫu cũ từ năm ngoái và nó vẫn được bán trong năm nay.”

Tiểu Lục dẫn mọi người đến một chiếc xe thể thao màu xanh xám, và nhiệt tình giới thiệu chiếc xe thể thao này: "840i, phiên bản giới hạn đầu tiên được bán với giá hơn 140 vạn. Dòng thể thao bốn cửa không mui này phù hợp cho một gia đình, tính thực dụng cao nên chỉ có giá 107 vạn.”

Cảnh Thục không biết nhiều về ô tô, về cơ bản cô chỉ muốn biết những chiếc xe mà chị em và người nhà đã mua. Nhóm người này chi nhiều tiền để mua xe và chọn thương hiệu. Đặc biệt là những cô em gái vừa lớn đã vội đi lấy bằng lái xe và sẵn sàng chi tiền cho chiếc xe ô tô chính thức đầu tiên khi trưởng thành.

Cô cũng vừa lấy bằng lái xe, nhưng cô thực sự không thể chọn một chiếc xe hơi.

Hãy tưởng tượng màu sắc, nếu màu xanh xám được chuyển thành màu trắng...

Ừm……

Xe đẹp nhưng đổi sang màu trắng nhìn xấu quá.

Cảnh Thục khẽ thở dài: "Quả nhiên, tiền nào của nấy." Xanh xám là một loại sơn phun đặc biệt, đắt hơn màu trắng.

Tiểu Lục vừa nghe điều này, anh ta chỉ sang một chiếc xe khác cách đó không xa: "M5, Thunder Edition, chỉ 150 vạn! Mẫu mới năm nay chắc chắn đáng đồng tiền. So với mẫu 19 năm trước đã từng cải thiện rất nhiều.”

Tiểu Lục mở miệng thao thao bất tuyệt nói về chỗ tốt của M5, nhưng đến lỗ tai của Cảnh Thục, hoàn toàn chính là từ tai trái tiến, quay đầu liền từ tai phải ra, nửa điểm không có lưu lại ký ức.

150 vạn so một trăm vạn quý thật nhiều.

Hẳn 50 vạn đó.

Cảnh Thục liếc nhìn chiếc M5, nhưng lại chuyển ánh mắt về chiếc xe thể thao được giới thiệu ban đầu.

Lái một chiếc xe thể thao đến trường có hơi khoa trương không? Không biết Mạnh gia Mạnh Khê Sở là lái xe gì.

Giám đốc kinh doanh Tiểu Lục thấy Cảnh Thục tầm mắt quay lại đi, suy đoán Cảnh Thục có lẽ muốn mua một chiếc xe hơi trong một trăm vạn, vì thế lại giới thiệu: “M3 cũng thực không tồi, so M5 thì nhỏ một chút, sắp đưa ra thị trường mẫu mới nhất, có mã lực mạnh hơn và khả năng tăng tốc chỉ mất 3,9 giây, phù hợp với Cảnh tiểu thư hơn M5, mặc dù giá chưa được công bố chính thức nhưng rẻ hơn M5, và rất đẹp."

Hắn lấy máy tính bảng ra, cho Cảnh Thục xem một bức ảnh: "Đây là bức ảnh nội thất mới nhất, màu xanh đậm, đường nét này không phải đặc biệt đẹp sao?"

Cảnh Thục nhìn nhìn, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Màu xanh đậm thực sự rất đẹp. Màu xanh lá cây không đặc biệt bắt mắt, nhưng nó rất hút ánh nhìn. Cắt ba chiều với phù điêu lõm, kết hợp với đôi mắt thiên thần ác quỷ, giống như ác thần Loki.

Giá cả cũng thực thích hợp.

“Hai tháng nữa sẽ có mặt trên thị trường.” Tiêu Lục nói với giọng điệu vô cùng quyến rũ, “Nếu thật sự thích, có thể đặt trước rồi chờ một thời gian, nếu thật sự cần xe cũng có thể mua một chiếc xe làm sẵn. Hôm nay tôi có thể cho tiểu thư đi."

Cảnh Thục chần chờ.

Nếu cô có hai chiếc ô tô, chẳng phải cô lại trông giàu có sao? Ngay cả khi đó chỉ là một chiếc ô tô trị giá hơn một trăm vạn.

Người đàn ông đi theo cô cuối cùng cũng khéo léo đưa ra một gợi ý: "Tiểu thư có thể mua trước một chiếc xe. Khi có xe mới, tiểu thư chỉ cần đưa chiếc xe cũ cho thiếu gia là được.

Cảnh Thục do dự nhìn những người xung quanh, rồi chuyển sự chú ý của cô sang phía tiêu thụ Tiểu Lục.

Tiểu Lục rất nhanh liền hiểu ý tứ, lập tức vỗ ngực: "Đúng vậy, cha mẹ tôi mỗi người một chiếc xe, tôi cũng có một chiếc, vợ tôi cũng có một chiếc, nhà chúng tôi bốn chiếc xe!"

Trương bá mỉm cười: "Sau này có người hỏi, tiểu thư, cô cứ nói là xe của thiếu gia là được."

Cảnh Thục nhìn xem hai người này, miễn cưỡng: “Vậy được rồi.”

Tiểu Lục cùng Trương bá liếc nhau, lộ ra một bộ “Hợp tác vui sướиɠ” biểu tình.

Tiểu Lục biết Cảnh Thục đổi thành muốn mua hai chiếc xe, tâm tình càng thêm vui sướиɠ, nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ những mẫu xe khác phù hợp cho cả nam và nữ, dù sao chúng cũng chỉ lái trong hai tháng, dù sao chúng cũng dành cho anh trai cô, giá cả cũng không bị mắc kẹt ở 100 vạn.

Quá trình bán hàng rất vui sướиɠ và thời gian trôi qua trong nháy mắt.

Trước cửa cửa hàng 4S, có người vội vàng xuống xe taxi, có chút chậm trễ thanh toán tiền, sau đó vẻ mặt lười nhác đi về phía cửa hàng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cảnh Thục quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Không biết vì sao hôm nay cửa hàng này rất ít khách, dù sao Cảnh Thục cho tới bây giờ mới nhìn thấy cửa hàng này. Khoảnh khắc cô nhìn thấy người đàn ông này, cô đã chú ý đến chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay của anh.

À, hóa ra đó là một chiếc Rolex cấp nhập cảnh trị giá 3 vạn

Trông giống như một người nghèo đến mua một chiếc BMW.