Chương 1

Đình Tam Thủy

Đình đài thủy tạ, rường cột chạm trổ, nhân viên phục vụ mặc Hán phục ưu nhã đứng trước cái ghế lô mà bọn họ phụ trách, trên mặt treo nụ cười gần như giống nhau như đúc. Chỉ khi đồ ăn được gọi, hoặc khi quản lý giao việc, họ mới trở nên nhanh nhẹn và đẩy cửa ra với một nụ cười quy chuẩn.

Dưới những ván kính pha lê trong suốt, những viên đá cuội và cây thủy sinh, cả một đàn cá koi tung tăng bơi lội từ đầu này đến đầu kia, thêm một ý nghĩa mới cho nơi này.

Trong một gian hàng nhỏ cách đó không xa, một người phụ nữ tóc dài đang khẽ gảy đàn cổ huyền, giai điệu du dương phiêu đãng trong không trung, thoang thoảng truyền đến từng cái ghế lô.

Ở chỗ ghế sâu nhất, Cảnh Thục rũ mắt, cúi đầu nhìn xuống tách trà của mình.

Lá trà nhô lên hay nằm xuống, cùng với tiếng nhạc phiêu đãng, thỉnh thoảng lại nổi lên một gợn sóng nhỏ, tạo thành những vòng tròn nhỏ trong cốc.

Ba Cảnh và Mẹ Cảnh nếm thử, lại nhìn nhau, cuối cùng đặt tầm mắt lên người Cảnh Khiêm, anh trai Cảnh Thục.

Cảnh Khiêm mặc một bộ vest đen chỉnh tề, chiếc áo sơ mi được cài khuy đến tận cái trên cùng và được thắt bởi cà vạt, cả người thờ ơ và cấm dục. Cảm nhận được ánh mắt của cha mẹ, anh khẽ thở dài, cuối cùng lên tiếng: “Cảnh Thục, em 18 tuổi rồi”

Cảnh Thục nghe thấy điều này, khẽ nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn anh trai, tỏ vẻ dò hỏi.

Cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thanh lịch với cổ áo mềm mại, trông cô như một đóa ngọc lan trắng vừa nở rộ. Đôi mắt hạnh đào xinh đẹp kia mặc dù tràn ngập mê mang nhưng vẫn trong sáng đến mức không ai dám nói lời nào lừa dối cô, chỉ sợ nhuộm đôi mắt kia bằng màu sắc khác.

Cảnh Khiêm mặc dù đã quen em mình 18 năm nay, nhưng vẫn dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Em là người nhà họ Cảnh, cũng nên cân nhắc sau này làm công việc gì. Cánh cửa Cảnh thị mãi mãi rộng mở chào đón em.”

Giọng nói của cha Cảnh bình tĩnh, không thể nghi ngờ được: “Con phải tham gia sau khi tốt nghiệp.”

Mẹ Cảnh thấy con trai và chồng nghiêm túc, cười cười hòa giải, nhưng chủ yếu là thuyết phục: “Nhu nhu, chúng ta đã hẹn trước, thời sinh viên con có thể sống như thế nào cũng được, sau tốt nghiệp đại học lại nói chuyện khác."

Cảnh Thục lên tiếng.

Cô có thể nhạy bén cảm nhận được ba người ngồi đây đang căng thẳng, cô nhận lấy hợp đồng từ tay cha Cảnh, cầm cây bút bên cạnh lên, liếc nhanh qua bản hợp đồng dày cộm rồi nhanh chóng kí tên mình vào.

Hai chữ”Cảnh Thục” ở trên trang giấy, cô đặt bút xuống: ”Con biết”

Cảnh gia được coi là một gia đình kiểu mẫu truyền thống trong giới kinh doanh. Ông Cảnh thừa hưởng Cảnh gia từ cha mình, và sau đó chỉ có hai người con trai được sinh ra. Một trong hai người con trai kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và người còn lại đã tạo ra một lĩnh vực truyền thông mới của Tập đoàn Cảnh.

Cha Cảnh là con trai cả, tuy cha Cảnh và mẹ Cảnh là liên hôn thương nghiệp, nhưng cả hai đều có ý thức chuyên nghiệp cao, bất luận không bao giờ có tin đồn bát quái. Bọn họ có một con trai và một con gái, từ nhỏ đều cực kì ưu tú. Cảnh Khiêm sớm tham gia vào Cảnh thị, và ngay lập tức chiếm được vị trí cao sau khi tốt nghiệp, mỗi phút kiếm được vô số tiền cho Cảnh thị.

Cảnh Thục chỉ có một cái tên xuất sắc, bất quá từ trước đến giờ chưa tham dự một sự kiện công khai nào của Cảnh gia. Cô chỉ tiếp xúc với những hạng mục đa quốc gia của Cảnh thị, và chỉ làm công việc dịch thuật.

Ngay cả các thương nhân có quen biết với Cảnh gia cũng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với Cảnh Thục, thậm chí còn không biết vị tiểu thư này học trường nào. Rốt cuộc cô không ở trong nước, nên không ai có thể gặp được.

Sau khi kí xong, các món ăn đã gọi lần lượt được bưng lên, mỗi suất ăn là một đĩa lớn, trên đó chỉ có hai miếng thức ăn.

Món súp canh vàng óng cũng làm ấm mắt và dạ dày.

Cảnh Thục đưa miếng gan ngỗng hình quả anh đào vào miệng. Nó tan chảy trong miệng, hương vị mềm mại với một chút ngọt ngào của cá quả thực đáng giá, nhưng nó không xứng đáng với cái bụng đói của cô.

Khi bọn họ ngừng nói chuyện, toàn bộ ghế lô có vẻ yên tĩnh một chút.

Bố Cảnh và mẹ Cảnh đợi món chính được dọn lên, nhanh chóng ăn xong, sau khi xem giờ, bọn họ đứng dậy và quyết định rời đi trước. Cảnh Khiêm và Cảnh Thục là hai anh chị em duy nhất còn lại trong phòng sau một thời gian.

Trưởng bối vừa rồi đi, rất nhiều điều sẽ dễ dàng hơn để nói.

Cảnh Khiêm gọi phục vụ: "Hai bát mì Dương Xuân."

Người phục vụ tươi cười đầy mặt, đi ra ngoài gọi món

Cảnh Thục cầm lấy cái ly, uống một ngụm nước, hơi nhíu mày: “Anh à, em vẫn luôn học ở trường quý tộc, bây giờ đột nhiên quay về Trung Quốc học đại học, em sẽ cảm thấy không thích ứng?"

Cảnh Khiêm giật mình, ngay lập tức cầm cái ly lên, thận trọng trả lời câu hỏi của em gái mình: ”Vì sao? Em là vượt qua kì thi đại học trong nước một cách nghiêm túc. Em cũng đi qua cây cầu ván giống như các học sinh khác. Sao có thể không thích ứng?"

Cảnh Thục nghĩ nghĩ.

Bây giờ cô đã trở lại Trung Quốc, xác thật cảm thấy sống cùng gia đình cũng không có gì là không tốt, độ tiện lợi cũng hơn nhiều so với sống ở nước ngoài. Nhưng của cải không lộ ra ngoài, khiêm tốn là phúc, cũng không nên quá phô trương.

“Em cảm thấy" Cảnh Thục cân nhắc một chút: "Em cảm thấy mình nên hòa nhập với công chúng, vì vậy không thể biểu hiện ra là mình có nhiều tiền. Em đã lên mạng tra qua, hiện nay có chính sách học sinh nghèo có thể có phụ cấp. Điều này khác với những trường em đã học trước đây. Khoảng cách giữa giàu và nghèo ngày càng lớn.”

Cảnh Khiêm: “?”