Chương 8: TG1: Thế Thân (8)

Tác giả: Vụ Thỉ Dực

Sau khi An sư huynh và Vu Mã tỉnh lại, ở trong khách điếm tĩnh dưỡng hai ngày, đệ tử Thanh Vân tông bắt đầu chuẩn bị trở về tông môn.

Nhiệm vụ ở trấn Ngũ Liễu của bọn họ đã hoàn thành, lần xuống núi rèn luyện này cũng coi như là kết thúc viên mãn.

Vu Mã không cùng họ trở về, lần này hắn xuống núi, ngoại trừ việc đi theo các sư huynh đệ tới trấn Ngũ Liễu rèn luyện, còn tiện đường về nhà một chuyến.

Từ sau khi gia nhập Thanh Vân tông, đã nhiều năm hắn chưa về nhà.

Không lâu trước đó hắn nhận được một phong thư từ quê nhà tại trấn Phong Tường, mới biết trong nhà có việc cần hắn trở về, hắn nói với tông chủ, xong chuyện ở trấn Ngũ Liễu là có thể trở về nhà.

Mọi người từ biệt nhau ở bên ngoài trấn Ngũ Liễu.

Đệ tử Thanh Vân tông tràn đầy thiện chí mà nói với Diệp Lạc: “Diệp cô nương, hoan nghênh ngươi đến Thanh Vân tông chơi, chúng ta sẽ chờ ngươi tới.”

Trải qua sự tuyên truyền có chủ đích của tiểu sư muội Ôn Ý Ý, mọi người đều biết Diệp Lạc và Vu Mã không phải là cái loại quan hệ mà họ nghĩ, ngược lại là Vu Mã làm ra việc có lỗi với Diệp Lạc, cho nên hiện tại phải làm trâu làm ngựa cho nàng.

Một đại mỹ nhân thực lực cường đại như vậy, có ai mà không thích?

Biết Vu Mã và nàng không có quan hệ gì, nhóm nam đệ tử không nhịn được mà ngo ngoe rục rịch.

Diệp Lạc tuy không nói nhiều, nhưng lại rất lễ phép, hay mỉm cười đáp lời.

Vu Mã tức giận bất bình, cảm thấy đám sư huynh đệ này thay đổi quá nhanh, biết bọn họ không có quan hệ, lập tức như đám ruồi bọ đánh mãi không chết, thậm chí còn muốn hắn trở thành bà mối.

Hắn dám sao?

Hắn dám giới thiệu một con hoạt thi cho bọn hắn sao?

Ôn Ý Ý kéo tay Diệp Lạc từ biệt, nhất định không buông, đồng thời cảnh cáo Vu Mã: “Vu sư huynh, huynh mà dám bán mất Diệp tỷ tỷ, ta sẽ chẻ huynh làm đôi, vì tông môn thanh lý môn hộ!”

Vu Mã: “Tiểu sư muội, đây chỉ là hiểu lầm!”

Hắn dù có bán thân, cũng nhất định không dám bán vị tổ tông này đâu!

Sau khi từ biệt lẫn nhau xong, An sư huynh mang theo các sư đệ sư muội trở về tông môn.

Vu Mã cũng mang theo Diệp Lạc đi đến trấn Phong Tường, trùng hợp lại bên đông bên tây, hai bên hai hướng ngược nhau mà đi.

Hai người đi bộ.

Vu Mã vừa đi vừa nói: “Trình độ ngự kiếm phi hành của ta không tốt lắm, không thể chở thêm người, đợi sau khi đến trấn, ta sẽ thuê xe ngựa cho ngài.”

Diệp Lạc ừ một tiếng, rất dễ nói chuyện.

Có lẽ là vì nàng quá dễ nói chuyện, mà lá gan Vu Mã cũng lớn hơn.

“À, Diệp cô nương, ta vẫn chưa biết, trước kia ngài là ai, làm nghề gì?”

Có thể mặc y phục từ tơ tằm khởi linh, chắc chắn không phải người phàm, mà cho dù là phàm nhân, thì trong nhà cũng phải có người tu hành.

“Không nhớ.” Diệp Lạc ôm mèo đen, chậm chạp đi theo hắn.

Vu Mã ngạc nhiên: “Không nhớ? Chuyện lúc trước, ngài không nhớ gì hết sao?”

Đến khi nàng khẳng định, Vu Mã lại vô thức nhớ tới ghi chép của Vu Môn, tư liệu ghi chép về hoạt thi, không có nói rõ sau khi hoạt thi thức tỉnh có còn ký ức cũ hay không.

Nếu nàng thật sự đã mất hết ký ức……

Vẻ mặt hắn như bừng tỉnh, nhớ lại mấy ngày nay, Diệp Lạc ở chung với đệ tử Thanh Vân tông, hóa ra hắn đoán không sai, nàng lợi dụng bọn họ để thu thập tin tức xung quanh, thậm chí là tin tức của thế giới này.

Lúc nàng mở to mắt, sống lại dưới hình hài một con hoạt thi, chuyện xưa đã quên hết, thế gian này đối với nàng vô cùng xa lạ.

Tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, nàng bình tĩnh thu thập tin tức, lắng nghe âm thanh xung quanh mình…… Chẳng lẽ đây chính là chỗ cường đại của hoạt thi sao?

Vẻ mặt Vu Mã có chút phức tạp, quyết định gánh vác trách nhiệm trở thành người dẫn đường cho nàng.



Thế giới này là một thế giới mà người tu hành và người phàm cùng nhau tồn tại, còn có vô số yêu ma quỷ quái, yêu ma quỷ quái hại người, người tu hành vào nhân gian cứu người, người sống và ma quỷ tồn tại đối lập nhau.

Người tu hành lập ra không ít tông môn, tìm trong đám người phàm những đứa trẻ có linh căn mang về tông môn nuôi dạy, biến họ trở thành người tu hành.

Người tu hành có năm đại cấp bậc: Thai Quang cảnh, Linh Động cảnh, Hợp Đạo cảnh, Thiên Nhân cảnh, Trường Sinh cảnh, từ thấp đến cao.

Mỗi cảnh giới chia thành ba kỳ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng với bốn tiểu cảnh giới.

Trường Sinh cảnh là đại năng lợi hại nhất thế gian này, đều sẽ tọa trấn ở đại tông môn, giống tông chủ Thanh Vân tông, chính là một vị đại năng giả Trường Sinh cảnh.

Vu Mã hiện tại là giai đoạn đầu của Linh Động cảnh, người tu hành Linh Động cảnh có thể ngự kiếm phi hành.

Diệp Lạc sau khi nghe xong, vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn không hề có một chút cảm giác quen thuộc nào, giống như thể trước giờ bản thân chưa từng tiếp xúc qua vậy.

Lúc nàng còn sống…… Chẳng lẽ là một người phàm hoàn toàn không biết gì về người tu hành hay sao?

Hơn nữa, nàng đối với những yêu ma quỷ quái cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cảm thấy sự tồn tại của chúng nó rất kỳ lạ, thế giới này không phải là thế giới khoa học sao?

Nhưng mà “Khoa học” lại là cái gì?

Vu Mã thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, vô thức nói chậm lại: “Diệp cô nương, ngài nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, ngài chết đi sống lại, cũng coi như có được sinh mệnh mới, có thể bắt đầu cuộc sống mới.”

Hắn còn định đem một ít tư tưởng đứng đắn để dạy dỗ nàng, dù nàng có là một con hoạt thi, thì cũng phải trở thành một con hoạt thi tốt.

Nếu là trước đây, Vu Mã nhất định sẽ không nghĩ như vậy.

Nhưng mà trong sự kiện năm cây liễu ngàn năm, nàng vì cứu bọn họ mà tự mình đâm thủng trái tim kia, cuối cùng khiến hắn dâng lên một niềm hi vọng.

Ai nói hoạt thi nhất định phải làm hại nhân gian?

Vu Mã cũng không biết Diệp Lạc trong tương lai sẽ trở thành thứ gì, hắn cũng không biết bản thân mong muốn nàng trở thành gì đó, trong lòng hắn còn rất mơ hồ, chỉ là có cảm giác muốn giúp nàng đi trên con đường đúng đắn.

Vu Mã không biết một điều, đó là con mèo đen trong lòng Diệp Lạc đang nhìn chằm chằm hắn, cặp mắt phỉ thúy lóe lên tia sáng nguy hiểm.

Hắn nhìn Diệp Lạc chờ đợi, trong lòng lại hơi nôn nóng, thêm chút sợ hãi.

Diệp Lạc liếc nhìn hắn một cái, không bày tỏ ý kiến.

Vu Mã có chút mất mát, nghĩ lại thì, nàng mới vừa trở thành hoạt thi không lâu, không thể yêu cầu quá cao với nàng, hắn sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, không để nàng làm hại nhân gian.

Sau giờ ngọ, bọn họ đến một trấn.

Vu Mã nhịn đau thuê chiếc xe ngựa, lại mua cho Diệp Lạc thêm mấy bộ váy lưu tiên màu đỏ, chỉ khác một chút hoa văn bên ngoài.

Diệp Lạc nhìn chằm chằm váy lưu tiên không nói lời nào.

“Ngài không thích sao?” Vu Mã cẩn thận hỏi.

“Không có.” Diệp Lạc không nói nên lời.

Vu Mã nhẹ nhàng thở ra, dù hắn là người không hiểu phong tình, cũng nhìn ra được nàng mặc váy lưu tiên màu đỏ vô cùng đẹp, cho nên lúc mua y phục cũng toàn dựa trên tiêu chí này để mua.

Tiểu sư muội hẳn là cũng cảm thấy như vậy, cho nên không coi phong cách này là hoa hòe lòe loẹt.

Diệp Lạc ôm mèo ngồi ở trong xe ngựa, Vu Mã ngồi ở phía trước lái xe, vừa nói chuyện phiếm với nàng.

“Ngàn năm trước, Vu Môn sinh ra ở trấn Phong Tường, sau này dời đến thành Vu Sơn, vào thời điểm Vu Môn thịnh nhất, cả thành Vu Sơn đều là người của Vu Môn. Đáng tiếc sau này Vu Môn xuống dốc, thành Vu Sơn cũng không còn, những người Vu Môn còn sót lại trở về trấn Phong Tường để định cư…Nhà ta ở trấn Phong Tường, ta sinh ra và lớn lên ở đó.”

“Với tốc độ của chúng ta, từ nơi này đến trấn Phong Tường, cần mất ba ngày, ba ngày này ngài chịu khó một chút, đợi sau này ta luyện tốt ngự kiếm phi hành, là có thể mang ngài đi khắp nơi, không cần tốn thời gian nữa.”

Diệp Lạc dựa vào vách tường, im lặng vỗ về con mèo trong lòng.

Vu Mã không cảm thấy việc mình tự quyết định có vấn đề gì, trước giờ hắn luôn có cái tính thích lải nhải, khi không có ai cũng có thể lầm bầm lầu bầu, huống chi trong xe ngựa còn có một “người”.

Chạng vạng, xe ngựa đi ngang qua bãi tha ma của một thành trấn.

Vu Mã dừng xe ngựa lại, quay đầu nhìn về phía người trong xe, muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?” Diệp Lạc hỏi.



Vu Mã có chút ngượng ngùng, “Phía trước có bãi tha ma, ta muốn đi xem.”

Diệp Lạc ừ một tiếng, nghe hắn dông dài một ngày, nàng đã biết người Vu Môn có một thói quen, nhìn thấy bãi tha ma nhất định phải ghé vào xem.

Xe ngựa tới gần bãi tha ma, từ xa đã có thể nghe được mùi hương khiến người khác hít thở không thông.

Nhưng cho dù Diệp Lạc, mèo đen Hồn Sử hay là Vu Mã, đều mang khuôn mặt bất biến, như thể hoàn toàn không ngửi thấy gì cả.

Vu Mã dừng xe, cầm lấy công cụ tiến vào bãi tha ma, Diệp Lạc ôm mèo đen, chậm rì rì đi theo, nhìn hắn bận rộn trong bãi tha ma.

Sau nửa canh giờ, Vu Mã khiêng hai cái xác đến chỗ đất trống.

Một là xác của một tên ăn mày, cả người bẩn thỉu, y phục trên người rách tan nát, nhìn không rõ tuổi tác; cái còn lại là của một đứa trẻ tám chín tuổi, nửa bên mặt đã biến mất, giống như bị thứ gì đó sắc nhọn chém đứt.

Hai cái xác nhìn giống như vừa mới chết không lâu.

Vu Mã đặt hai cái xác xuống đất, cao hứng nói: “Diệp cô nương, hôm nay ta nhặt được hai cỗ thi huynh, ngài chờ một chút, ta phải trấn thi đã.”

Hắn lấy ra phù bút, chu sa, vô căn thủy và mực tàu, chén ngọc màu tím, bắt đầu pha mực nước, cuối cùng nhỏ thêm ba giọt máu, chế thành chu sa máu trấn thi.

Sau đó bắt đầu vẽ phù văn trấn thi lên thi thể.

Hắn vừa bận làm vừa giải thích: “Thế giới này yêu quỷ hoành hành, thi thể vứt đến bãi tha ma dễ dàng bị thi biến, biến thành thứ không tốt, nếu gặp được loại thi thể hoàn hảo thế này, cần lập tức trấn thi. Chờ trấn thi xong, có thể bắt đầu dưỡng thi, cũng có thể bán cho Khôi Lỗi sư, hoặc hỏa táng thi thể tại chỗ, như vậy sẽ không trở thành oan hồn ác quỷ gây tai họa cho nhân gian……”

“Vu Môn chúng ta tương đối nghèo, cho nên sẽ nhặt mấy thi thể có vẻ ngoài đẹp mắt, bán cho Khôi Lỗi sư để kiếm chút phí sinh hoạt.”

Hắn đột nhiên ngập ngừng, loại việc bán xác này rõ ràng rất bình thường, nhưng khi nói trước mặt nàng, lại có một loại cảm giác ngại ngùng.

Người phàm khi thấy người chết, đa số đều băn khoăn xem nên an táng như thế nào cho tốt. Nhưng người của Vu Môn lại không có loại băn khoăn này, bọn họ đầu tiên phải kiểm tra xem thi thể có thể phát sinh thi biến hay không, sau đó lại suy nghĩ về vấn đề sinh tồn của Vu Môn, việc bán xác kiếm chút phí sinh hoạt gì đó, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao thì phù bút, chu sa, mực tàu, phù chú đều phải mua mà.

Có lẽ là vì Vu Môn làm việc quái đản như thế, cho nên dù đã từng cực thịnh, Vu Môn vẫn có thể xuống dốc như vậy.

Phù bút ở trên hai cỗ thi thể bắt đầu di chuyển, liền mạch lưu loát, hoa văn chu sa máu nổi lên một tia sáng đỏ rồi biến mất.

Thi thể sau khi bị trấn, có vẻ không có gì xảy ra.

Vu Mã hỏa thiêu xác của tên ăn mày, còn xác của đứa trẻ thì bỏ vào túi, thấy nàng nhìn qua, đành ngại ngùng giải thích nói: “Gã ăn mày này lớn tuổi rồi, da mỏng xương giòn, bán không được giá, thi thể trẻ con tuy cũng không đáng tiền, nhưng có thể luyện thành con rối, giúp đỡ được cho các tông môn gì đó.”

Chỉ có nữ tử xinh đẹp và nam tử cường tráng cao lớn mới được chào đón nhất.

Trì hoãn mất một lúc, sắc trời đã tối hẳn.

Lúc này cửa thành đã đóng, hai người không còn cách nào vào thành, chỉ đành ngủ ở rừng cây bên ngoài thành.

Nếu chỉ có một mình, Vu Mã có lẽ sẽ lôi ra mấy thi huynh thi muội ra làm bảo vệ, nhưng hiện tại bên cạnh có một vị tổ tông hoạt thi, cùng một vị Hồn Sử mèo đen vô hình, hắn không có gì để sợ cả.

Vu Mã nhóm lửa nấu cơm, nấu được một nồi cháo nóng hôi hổi, bên trong có thêm ít thịt băm và rau xanh.

Hắn múc một chén cháo đưa cho Diệp Lạc, hỏi một câu: “Hồn Sử đại nhân muốn ăn một chén không?”

Diệp Lạc nhìn về phía mèo đen đang ngồi xổm trên cọc gỗ, thấy hắn thờ ơ, lắc đầu nói: “Hắn không cần.”

Vu Mã gật đầu, tự múc cho mình một chén, húp xì xụp.

Tuy rằng chỉ bỏ thêm thịt băm cùng một ít đồ ăn, nhưng nồi cháo này lại đặc biệt ngon, có lẽ là vì nguyên liệu của nó đều do tạp dịch của tông môn trồng, tưới linh khí mà lớn, hơn nữa Vu Mã quanh năm lang thang bên ngoài, kỹ năng sinh tồn đạt trình độ thượng thừa, cũng như luyện được một khả năng nấu ăn cực tốt.

Diệp Lạc cảm thấy hương vị không tồi, uống thêm một chén.

Vu Mã múc cháo cho nàng: “Ngài uống thêm đi.” Ăn no rồi, không cần phải ra ngoài ăn lung tung nữa.

Diệp Lạc sao không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, nhưng cũng không quan tâm.

Nàng có rất nhiều thói quen, thói quen một ngày ba bữa cơm, thói quen ăn đồ ngon, thói quen mỗi ngày tắm gội rửa mặt, thói quen mặc y phục sạch sẽ, không thể chịu đựng được một vết bẩn nào…

Nàng cảm thấy mình lúc còn sống hẳn là một người rất hạnh phúc, mới có thể tạo ra những thói quen tốt như vậy.