Chương 3: TG1: Thế Thân (3)

Nhóm dịch: Phù Du

Sau khi một đám người xảy ra tai nạn ở trấn Ngũ Liễu, đã quay về một khách điếm trong trấn.

Đêm qua các đệ tử của Thanh Vân tông nghỉ tạm ở khách điếm, sau đó gặp huyết nguyệt lăng không, bọn họ bị yêu quỷ hiện thế đánh thức, vội vàng cứu người, bận rộn đến tận bây giờ.

Cửa lớn của khách điếm đóng chặt, bên trong lờ mờ có ánh đèn mong manh từ trong kẹt cửa rọi ra.

Đệ tử Thanh Vân tông bước lên gõ cửa, người bên trong run rẩy hỏi là ai, biết được là đệ tử Thanh Vân tông trở về, lập tức ra mở cửa.

“Tiên sư, các ngài đã trở lại, không sao chứ?”

Chưởng quầy tự mình mở cửa, kích động vui sướиɠ nhìn bọn họ.

Sảnh lớn lầu một có không ít người, gần như toàn bộ tiểu nhị và khách nhân của khách điếm đều tụ ở chỗ này, không ai dám ở trong phòng một mình.

Thật ra họ càng muốn ở bên cạnh đệ tử Thanh Vân tông hơn, dù sao có tiên sư bảo vệ sẽ có cảm giác an toàn, chỉ tiếc là nhóm tiên sư không chịu ở lại khách điếm, cứ muốn ra ngoài cứu người, bọn họ làm sao dám dành người với đám yêu quỷ, nên sau khi nhóm tiên sư rời khỏi, đành phải đóng chặt cổng lớn, chờ nhóm tiên sư đuổi đám yêu quỷ trong trấn đi.

Biết được yêu quỷ đã rút hết, nét mặt mọi người lộ rõ sự vui mừng, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Chưởng quầy là một người biết điều, nhìn thấy nhóm tiên sư lộ rõ vẻ mệt mỏi, lập tức giải tán đám người xung quanh, để nhóm tiên sư có thể về phòng nghỉ ngơi.

Vu Mã đi tìm chưởng quầy, hỏi: “Chưởng quầy, còn phòng không? Cho bằng hữu của ta một gian phòng.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người liền nhìn qua, lập tức sửng sốt.

Vừa đúng lúc tiểu nhị đốt ngọn đèn lớn lên, khiến không gian lập tức sáng bừng.

Chìm trong ánh đèn là một mỹ nhân da trắng môi đỏ, tóc đen như thác nước, giữa trán có một vết chu sa đỏ như máu, xinh đẹp diễm lệ không gì sánh được.

Nàng mặc một chiếc váy lưu tiên màu đỏ rách nát, trên váy dính đầy vết bẩn và vết máu, cộng thêm khuôn mặt trắng bệnh, càng khiến nàng ta có thêm vài phần suy nhược.

Đây đúng là mỹ nhân họa quốc.

Ngay cả đệ tử Thanh Vân tông đã quen nhìn mỹ nhân cũng có hơi hoảng hốt.

Vừa nãy sắc trời mờ mịt, bọn họ không thấy rõ, chỉ thấy thấp thoáng là một nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp, không ngờ là nàng lại diễm lệ như vậy.

Có sư huynh cho Vu Mã một ánh mắt trêu đùa và ngưỡng mộ, thầm nghĩ tiểu tử này thật có phúc khí, vậy mà lại có thể làm bằng hữu với một cô nương xinh đẹp như vậy.

May mắn là Vu Mã không biết bọn họ suy nghĩ cái gì, nếu không nhất định sẽ lớn tiếng phản bác.

Nàng ta dù có xinh đẹp thế nào, cũng chỉ là một cỗ hoạt thi, ai có gan mơ ước hả? Không muốn sống nữa sao!

“Chưởng quầy!” Vu Mã lại gọi một tiếng.

Chưởng quầy hoảng hốt hoàn hồn, lập tức nói: “Còn một gian hạ phòng, ngài thấy như thế nào?”

Hắn có hơi cảm thấy có lỗi, vị cô nương này là bằng hữu của tiên sư, đáng lẽ phải sắp xếp cho nàng ở thượng phòng, nhưng khách điếm nhiều thượng phòng như vậy, đã bị tiên sư lấy hết, không còn phòng nào tốt hơn nữa.

Vu Mã thầm nghĩ, để cho cái người mà chỉ cần một tát đã có thể làm đám yêu quỷ hóa thành vũng máu ở hạ phòng, chuyện này… hắn thật sự không dám làm.

“Vậy để ta đổi gian thượng phòng của ta cho nàng ấy, ta ở hạ phòng.” Rất nhanh hắn đã sắp xếp ổn thỏa, nói: “Chưởng quầy, ngươi kêu người mang thùng nước ấm đến cho ta.”

Nếu đã làm bằng hữu với hoạt thi, Vu Mã với ý chí sinh tồn cực kỳ mạnh, hi vọng có thể hầu hạ vị tổ tông này thật thoải mái dễ chịu, mãi mãi không bao giờ kí©h thí©ɧ hung tính của nàng.

Đệ tử Thanh Vân tông vốn dĩ đều đang rất mệt, nhưng nhìn thấy Vu Mã vì một nữ nhân mà bận trước bận sau, liền lập tức không thấy mệt nhọc nữa.

Ngay cả gian thượng phòng của mình cũng đã nhường luôn rồi, còn nói Vu Mã không có chút ý tứ gì với cô nương này sao? Có quỷ mới tin!



Vu Mã dẫn người đến phòng, ân cần đi tìm dụng cụ tắm rửa mang qua, sau đó lại chạy đi tìm Trần sư tỷ mượn một bộ y phục, khiến An sư huynh nhịn không được mà gọi hắn lại.

An sư huynh là đại sư huynh của Thanh Vân tông, khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng cẩn thận, năng lực vượt trội, là một đại sư huynh uy nghiêm của các sư đệ sư muội, lần này xuống núi rèn luyện, cũng là hắn tự mình dẫn đầu.

Đối với mỗi một sư đệ sư muội, hắn đều quan tâm.

Nhìn thấy Vu sư đệ ân cần khác hẳn trước kia, đại sư huynh cảm thấy mình cần phải hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa Vu sự đệ và vị cô nương kia, nếu thực sự có gì đó, cũng có thể sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Ví dụ như nếu bọn họ muốn thành thân, mà thông báo cho tông môn quá gấp, làm sao tông môn có thể kịp chuẩn bị tốt được.

An sư huynh ho nhẹ một tiếng: “Vu sư đệ, ngươi và vị cô nương kia là……”

Vu Mã cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt của đám sư huynh đệ, theo bản năng run lập cập, cất giọng cao vυ"t, gần như vỡ cả tiếng: “Chúng ta là quan hệ trong sạch, các ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ!”

Đám sư huynh đệ chậc lưỡi một tiếng, câu nói này hoàn toàn không có sức thuyết phục.

“Vu sư đệ, ngươi đừng gấp gáp như vậy, nếu ngươi và vị cô nương kia… cũng tốt, ta biết ngươi và nàng ấy là bằng hữu, vậy không biết nàng ấy có lai lịch gì?” An sư huynh dò hỏi.

Vu Mã: “……”

Hắn cũng không biết nàng ta lúc còn sống có lai lịch gì, bây giờ nàng đã chết, dựa theo cách nói của Vu Môn chính là, người đã chết như đèn đã tắt, còn muốn so đo lai lịch lúc còn sống sao?

Vu Mã chỉ có thể nói xàm nói xiên cho qua, sau đó mượn y phục của Trần sư tỷ.

“Vu sư huynh, y phục của ta đẹp hơn, hợp với Diệp cô nương hơn nhiều.” Tiểu sư muội Ôn Ý Ý nói, nàng là người thích ngắm mỹ nhân, có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cảm thấy nàng ấy nên trang điểm thật xinh đẹp mới phải.

Trần sư tỷ là người tính tình nghiêm túc, quần áo chủ yếu theo phong cách mộc mạc, bình thường cũng đều chỉ mặc đạo bào của tông môn.

“Tiểu sư muội, ngươi quá lùn với quá mập, y phục của ngươi không hợp với Diệp cô nương.” Vu Mã nói thẳng nói thật.

Tâm hồn mong manh dễ vỡ của tiểu sư muội lập tức cảm thấy bị tổn thương, tức giận trừng mắt nhìn vị sư huynh đáng ghét của mình, quay người đi chỗ khác giận dỗi.

Trần sư tỷ lấy một bộ đạo bào màu xanh ra: “Cái này còn mới, ta chưa mặc bao giờ, có được không?”

“Được chứ.” Vu Mã cảm kích cúi người: “Cảm ơn Trần sư tỷ, ta đổi linh châu với tỷ.”

Trần sư tỷ lắc đầu: “Không cần, đây là thường phục tông môn phát hàng năm, không tốn tiền. Đúng rồi, ta còn một ít đồ chưa dùng tới, ngươi mang cho vị cô nương kia đi.”

Vu Mã vẻ mặt cảm kích: “Đa tạ Trần sư tỷ, vẫn là tỷ suy nghĩ chu đáo.”

Sau khi lấy y phục sạch từ chỗ sư tỷ, Vu Mã vội vàng rời đi, cái dáng vẻ này, cả sư phụ chưởng môn của tông môn cũng chưa từng thấy hắn đối đãi như vậy đâu.

Các sư huynh đệ đứng xem kịch, đều cảm thấy Vu sư đệ yêu vị cô nương kia đến quỵ lụy rồi.

Nhưng một mỹ nhân như vậy, sao Vu sư đệ đầu gỗ lại gặp được thế, đúng là có chút ghen tị mà.

Vu Mã gõ cửa, mãi cho đến khi người bên trong cho phép, mới cẩn thận mang y phục vào.

“Diệp cô nương, ta đã mượn Trần sư tỷ một bộ y phục sạch sẽ, là đạo bào của tông môn chúng ta, ngài chịu khó dùng tạm, đợi đến hừng đông, ta sẽ ra ngoài mua cho ngài một bộ váy lưu tiên.”

Vừa nãy khi sờ xác, hắn phát hiện chất liệu dệt váy lưu tiên trên người Diệp Lạc vô cùng tốt, thậm chí còn lẫn cả sợi tơ tằm, không phải là thứ người bình thường có thể mặc.

Váy lưu tiên vô cùng sang quý như vậy, khiến hắn hơi lo lắng cho túi linh thạch của mình, có lẽ là không đủ xài rồi.

Đặt quần áo lên trên bàn, Vu Mã đang muốn lui ra ngoài, thì thấy y phục mình vừa đặt xuống đột nhiên bay lên.

Hắn sửng sốt, nhìn chằm chằm vào hướng bay của y phục, giống như thể có một con mèo, ngậm y phục nhảy lên tấm bình phong, phía sau tấm bình phong vang lên tiếng nước rào rào.



Diệp Lạc đang tắm rửa ở đằng sau.

Lúc này, hắn cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình, không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải, không thấy gì cả, trong lòng hơi rùng mình.

Hắn đột nhiên nhớ ra ở đây còn có một vị Hồn Sử mình không nhìn thấy.

Nghĩ đến có một vị Hồn Sử nhìn chằm chằm vào mình, cả người Vu Mã cứng đờ, lập tức chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đứng ở dưới mái hiên, gió đêm lạnh lẽo thổi vào người, làm hắn run lập cập.

Khoảng mười lăm phút sau, bên trong vang lên một giọng nói, kêu hắn đi vào.

Vu Mã cẩn thận đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một nữ tử đang ngồi trên chiếc ghế bành màu đen, nàng mặc đạo bào của Thanh Vân tông, tóc đen như mực xõa tung sau lưng, đuôi tóc còn dính nước, hơi cong lên.

Rõ ràng là dáng vẻ vô cùng lười nhác, nhưng lại có một loại sức hút không nói nên lời.

Vu Mã chỉ nhìn một cái, cả khuôn mặt đã ngại đến đỏ bừng.

Lúc trước nàng mặc y phục dơ bẩn, bề ngoài thật sự không tốt, mà đã đẹp đến mức thu hút người khác, huống chi hiện tại là bộ dạng xuất thủy phù dung¹ này.

(¹Xuất thủy phù dung: hoa sen mới nở còn đọng sương, ám chỉ vẻ xinh đẹp của nữ nhân.)

Đạo bào của Thanh Vân tông không phân biệt nam nữ mặc ở trên người nàng không hề tạo cảm giác quê mùa, ngược lại còn thêm phần dịu dàng nữ tính.

Diệp Lạc vừa cúi đầu nghịch ngợm dây lưng bên hông, vừa nói: “Ta tắm sạch rồi, ngươi kêu người đem nước ra ngoài đi, không có việc gì đừng đến đây quấy rầy, ta muốn nghỉ ngơi.”

Vu Mã đáp một tiếng, phát hiện hình như nàng không biết thắt dây lưng, mấy cái dây lưng từ nách đến phần hông đều bị nàng thắt sai hết.

Hắn muốn nói lại thôi.

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn, cặp mắt không giống của người chết, nhưng vẫn đen kịt, đối diện với nàng, sống lưng đột nhiên lạnh toát.

“Cái đó… ngài thắt dây lưng sai rồi.” Vu Mã cứng đờ nhắc nhở.

Diệp Lạc cúi đầu, dựa theo hướng dẫn của hắn, cuối cùng thắt lại mớ dây lưng của đạo bào cho đẹp đẽ.

Vu Mã không dám lại gần nàng, tự mình đem thùng nước ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Bây giờ là canh năm, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối.

Sau khi trải qua tai kiếp, trấn Ngũ Liễu cũng không yên tĩnh, tiếng khóc của ai đó theo cửa sổ mở rộng mà bay ra, chính là tiếng khóc thút thít đau thương từ người thân của những người dân gặp nạn ở trấn Ngũ Liễu.

Đêm nay, rất nhiều người đã mất đi người thân, thậm chí còn có cả nhà chết dưới sự tập kích của đám yêu quỷ.

Diệp Lạc khép mắt lại, nghe thanh âm xa xôi theo gió đêm thổi tới.

Đột nhiên, nàng mở mắt ra, nhìn về phía cái bàn đặt bên cửa sổ, con mèo đen kia đang ngồi xổm trên bàn, một đôi mắt phỉ thúy sắc bén nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn ngập sự đánh giá.

Nàng nở một nụ cười cứng đờ, vẫy tay với nó: “Miêu Miêu lại đây.”

Mèo đen thờ ơ, tiếp tục dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng.

Diệp Lạc đành phải tự mình đứng dậy đi qua, ôm mèo đen vào trong ngực, ngồi ở bên cửa sổ, nhìn trăng lạnh trên bầu trời, cẩn thận suy nghĩ về tình huống trước mắt của mình.

Sau khi tỉnh lại từ bãi tha ma, đầu óc nàng trống rỗng, không có một chút ký ức nào.

Nàng chỉ biết tên mình là Diệp Lạc.

Vì sao lại chết, vì sao lại bị vứt xác ở bãi tha ma, hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí thế giới này đối với nàng mà nói, cũng cực kỳ xa lạ.