Chương 1: TG1: Thế Thân (1)

Nhóm dịch: Phù Du

Ánh trăng lạnh lẽo, gió rít từng cơn.

m thanh sột soạt vang lên trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ ảo, một đạo sĩ đang bận rộn đứng giữa những xác chết trong bãi tha ma, miệng lẩm bẩm.

“Một cái thi huynh¹, hai cái thi huynh, ba cái thi huynh…… Sao đều nát bấy, không có nổi một cái nguyên vẹn vậy!”

(¹Thi huynh: Xác chết là nam.)

Bỗng nhiên hắn ta đυ.ng vào một cái xác.

Nơi này là bãi tha ma nổi danh ở ngoài trấn Ngũ Liễu, xác chết ở đây không ít, nhưng mà điều đáng nói chính là, đây là một cái xác rất hoàn chỉnh.

Dưới ánh trăng mờ mịt, đạo sĩ nhận ra đây là xác của một nữ nhân.

Nàng nằm ở trên đống máu thịt đã thối rữa, tóc tai hỗn độn bao trùm khuôn mặt trắng bệch, trên người mặc một bộ váy lưu tiên màu đỏ, chỉ là bộ váy này không những rách tung toé, mà còn dính màu đỏ sẫm của máu và bùn đất, mùi máu tươi hỗn hợp tỏa ra từ những xác chết xấu xí đánh úp lại từ bốn phía.

Mùi máu tươi của cái xác này xem như còn bình thường, có lẽ mới bị vứt ở đây không lâu.

Cuối cùng cũng tìm được một cái xác hoàn chỉnh, đạo sĩ cực kỳ cao hứng, vén mớ tóc đen hỗn độn trên mặt xác chết, mới nhận ra đây là một cái thi muội² này vô cùng xinh đẹp, nếu còn sống, chắc chắn là một đại mỹ nhân lộng lẫy, xinh đẹp động lòng người.

(²Thi muội: Xác chết là nữ.)

Tiếc là đã chết rồi, cũng chỉ là một cái xác xinh đẹp.

“Chính là ngươi!”

Đạo sĩ vui vẻ nâng xác chết lên, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng hôm nay cũng không về tay không, thi huynh không có, nhưng cũng nhặt được cái thi muội này.”

Đạo sĩ khiêng xác chết đến chỗ đất trống, rồi đặt tay nàng ta lên ngực.

Hắn lấy trong túi ra phù bút, chu sa, vô căn thủy³, mực tàu, chén ngọc màu tím, đầu tiên lấy vô căn thủy, mực tàu trộn cùng với chu sa dựa theo tỉ lệ trong cái chén ngọc màu tím, điều chế thành một chén mực nước đỏ đậm đặc sệt, sau khi kiểm tra độ đậm đặc, hắn liền cắn ngón giữa, nhịn đau nhỏ vào đó ba giọt máu.

(³Vô căn thủy: Nước mưa không rơi xuống đất.)

Theo dòng máu nhỏ xuống, mực nước màu đỏ sậm dần trở thành màu đỏ tươi, đỏ đến kỳ lạ.

Bưng lấy chén mực nước màu đỏ, đạo sĩ cầm lấy phù bút, khuấy vào chén vài cái, dưới ánh trăng mờ ảo, dẫn theo thi khí và tử khí nồng đậm từ bãi tha ma, lần theo mặt đất đưa vào trán của xác chết.

Mực nước màu đỏ vừa mới chấm lên trán, thi muội lập tức mở to mắt.

Tròng mắt nàng ta vô cùng đen, đen đến khó tin, đạo sĩ nhìn thấy đôi mắt kia, sợ tới mức run rẩy một cái, chén ngọc trong tay đã rơi xuống đất, phát ra âm thanh thê lương.

“A a a —— Sao cái thi muội này lại mở mắt? Còn chưa đến lúc ngươi trợn mắt đâu!”

Đạo sĩ kêu lên thảm thiết, nhưng phản ứng lại cực nhanh, lập tức bỏ chạy.

Nhưng hắn chỉ vừa mới cất bước, đã bị một bàn tay lạnh như băng túm lấy cổ chân, cánh tay kia giống như kìm sắt, khiến hắn không kịp đề phòng mà ngã xuống đất, suýt nữa thì rụng mất hàm răng cửa.

“Thi muội đừng bắt ta, không phải ta gϊếŧ ngươi! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi đi tìm kẻ thù hại chết ngươi đi đi đi đi! Ta chỉ là một người vô tội đi nhặt xác a a a ——!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang trên giữa bãi tha ma yên tĩnh, mang đến từng cơn ớn lạnh.

“Câm miệng!” Một tiếng hừ lạnh trúc trắc vang lên.

Đạo sĩ lập tức câm miệng, cảm giác được bàn tay lạnh băng đang nắm chân mình vẫn giống cái kìm sắt, hắn run rẩy quay đầu nhìn thử, thì thấy xác chết trên mặt đất đã ngồi dậy.

Sau đó, bàn tay đang nắm chân hắn liền buông ra.

Đạo sĩ lập tức nhảy lên, chạy như bay ra ngoài bãi tha ma, hoàn toàn không có võ đức.

Sau đó chuyện không có võ đức hơn đã xảy ra, một luồng gió từ đâu đánh tới, đầu đạo sĩ không biết bị cái gì đập trúng, lần nữa ngã sõng soài, nằm xụi lơ trên mặt đất.



Đạo sĩ bị đập đến mức hoa mắt chóng mặt, trong đầu vang lên tiếng ong ong, mãi một lúc sau mới tốt hơn.

Trong lúc hắn đang hồi thần, thì đã nghe từng tiếng bước chân cứng đờ, một bước, hai bước, ba bước…… Càng lúc càng gần mình, lập tức sởn tóc gáy.

Là người của Vu Môn, thường xuyên tiếp xúc với thi thể, hắn cũng không sợ.

Nhưng hắn sợ loại tình huống xác chết đột nhiên sống lại thế này, rõ ràng đường sinh cơ đã kết thúc, không trải qua bất kỳ sự luyện chế gì, lại đột nhiên sống dậy, loại tình huống quỷ dị này mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất.

Cuối cùng, tiếng bước chân kia dừng lại bên cạnh hắn, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: “Ngươi là ai?”

“Ta… ta là người của Vu Môn, ta tên Vu Mã.” Đạo sĩ Vu Mã run rẩy trả lời.

Hắn lê thân thể run rẩy ngồi dậy, len lén nhìn qua, nhìn thấy bóng người rách nát dưới ánh trăng, tuy khuôn mặt nàng trắng bệch nhưng vô cùng xinh đẹp, giữa lông mày còn có thêm vết chu sa màu đỏ tươi, trong lòng hắn co quắp, lại thêm tuyệt vọng.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Xác chết xinh đẹp cúi đầu nhìn hắn, lễ phép hỏi: “Ta tên Diệp Lạc, ngươi quen biết ta sao? Đây là nơi nào?”

Vu Mã thành thật lắc đầu, cẩn thận nói: “Ta…ta không quen biết ngươi! Nơi này là trấn Ngũ Liễu, ta trùng hợp đi ngang qua đây, nghe nói ngoài trấn Ngũ Liễu có một bãi tha ma, cho nên tới đây xem thử……”

Diệp Lạc nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, giống như đang đánh giá xem lời hắn nói có đáng tin hay không.

Bị một đôi mắt đen đến mức không có chút ánh sáng nhìn chằm chằm, Vu Mã lo lắng đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Vừa rồi ngươi đang làm gì ta?”

Trái tim Vu Mã lại nhảy thình thịch hỗn loạn, rõ ràng xung quanh gió rít từng cơn, sát khí ép người, mà toàn thân hắn lại lạnh lẽo như vậy.

“Không, không… không làm gì cả.”

“À?”

“Ta chỉ trấn thi.” Vu Mã lập tức thành thật, hắn không dám mở mắt nhìn xác chết xinh đẹp trước mặt, cả người căng cứng, giống như thể đang chờ đợi vận mệnh sắp đến.

Trấn thi là một loại thủ pháp của Vu Môn, chuyên môn dùng để trấn áp xác chết, phòng ngừa thi biến⁴.

(⁴Thi biến: Xác chết tiến hóa thành cương thi.)

Nhưng mà hắn không nghĩ tới bản thân mình lại xui xẻo đến như vậy, mãi mới nhặt được một cái thi muội hoàn hảo, còn chưa bắt đầu trấn thi, người ta đã sống lại rồi.

Tuy rằng đối phương nói chuyện vô cùng lưu loát, giống như một người sống, nhưng hắn rõ ràng không cảm nhận được sinh cơ trên người nàng, đây hoàn toàn là một người chết, tràn ngập tử khí.

Sau một lúc lâu, Vu Mã phát hiện bản thân vẫn còn đang sống sờ sờ, không nhịn được mà lại nhìn về phía xác chết xinh đẹp kia.

Xác chết xinh đẹp mặt lạnh như tiền, giống như đang ngẩn người, nhưng cũng giống như đang chuẩn bị xé xác người sống, khi cảm nhận được ánh mắt của đạo sĩ, đôi mắt đen như mực không có tròng mắt kia lẳng lặng nhìn qua.

“Ngươi trấn thi ta làm cái gì?”

“Không không không, ta chưa làm gì cả, ngài phải tin ta, ta chỉ muốn đem ngài đi an táng thật tốt, để kiếp sau ngài có thể đầu thai vào nhà tốt……”

Diệp Lạc vẫn lạnh mặt nhìn hắn, nói từng chữ một: “Ngươi đang nói dối!”

Vu Mã liền lúng túng: “Rất xin lỗi, ta chỉ muốn mang xác ngài ra khỏi bãi tha ma, rồi đem bán.” Xác chết xinh đẹp như thế này, dùng để luyện chế rất tốt, là loại mặt hàng vô cùng được ưa chuộng.

“Thì ra ngươi muốn bán ta.” Diệp Lạc bình tĩnh nói.

“Không không không, bây giờ ta không muốn nữa!” Vu Mã cái gì cũng dám nói, chỉ mong xác chết xinh đẹp kia tin tưởng mình.

“Nếu ngươi muốn bán ta, vậy cứ bán đi.”

“Không…… hả?”



Vu Mã nghi ngờ mình nghe lầm, vừa muốn hỏi lại, đã thấy xác chết xinh đẹp nâng cằm mình lên, nói: “Còn không đi?”

“Đi?” Hắn ngây ngốc hỏi: “Đi đâu?”

“Không phải muốn đi bán xác sao?”

Vu Mã ngáo ngơ bò dậy, máy móc đi theo xác chết xinh đẹp xuống bãi tha ma, chân thấp chân cao dẫm lên những thi thể, có một loại cảm giác như đang mơ.

Bỗng nhiên, xác chết xinh đẹp phía trước ngừng lại.

Vu Mã cẩn thận lui về phía sau, đề phòng nhìn nàng, lo rằng hung tính của nàng ta nổi lên, lập tức xé mình thành hai nửa.

Không ngờ nàng chỉ đứng đó, ngẩng đầu nhìn qua bên trái.

Vu Mã nhìn theo hướng nàng nhìn, chỉ thấy nơi đó toàn là những cái xác đã hư thối hoàn toàn, chỉ còn dư lại chút thịt thối ở trên, xương cốt còn dính chút thịt đỏ.

Một trận gió thổi qua, chẳng có cái gì cả.

Nhưng ở trong mắt Diệp Lạc, chỗ đó lại có một con mèo đen đang đứng.

Lông trên người nó bóng loáng như tơ lụa, một đôi mắt màu phỉ thúy, dưới ánh trăng mờ ảo trông giống hai con ma trơi đang nhảy nhót.

“Miêu Miêu, lại đây.” Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười, vẫy tay về hướng mèo đen.

Vu Mã kinh hãi nhìn nàng, lại nhìn về hướng nàng vẫy tay, ngoại trừ mấy cái xác, làm gì có con mèo nào?

Nhưng hắn không cho rằng nàng đang lừa hắn. Thứ nhất, nàng chắc chắn không có lý do để lừa mình. Thứ hai, nàng là một người đã chết, lại vì nguyên nhân nào đó mà lại “sống” một lần nữa, đôi mắt có thể thấy được thứ người thường không thể thấy cũng là bình thường.

Giống như sinh vật thần kỳ nào đó có thể đi tới đi lui giữa hai cõi âm dương vậy.

Mèo đen rất có linh tính, nó bước những bước chân uyển chuyển ưu nhã, đi tới chỗ Diệp Lạc.

Diệp Lạc cúi người, định sờ vào bộ lông xinh đẹp kia, lại nhận ra trên tay mình toàn máu và bùn đất, móng tay nứt toạc, chắc chắn trước khi chết đã phải trải qua rất nhiều thống khổ, đôi tay không ngừng cào trên nền đất cứng.

“Đưa khăn tay cho ta.” Nàng nói với Vu Mã.

Vu Mã cung kính nâng một cái khăn tay sạch sẽ màu xanh lơ đưa qua.

Nàng dùng khăn cẩn thận lau ngón tay của mình, sau khi lau sạch vết bẩn, mới sờ lên bộ lông xinh đẹp của mèo đen, trơn mượt như nhung, cảm giác vô cùng tốt.

Sờ thôi không đã, nàng còn ôm mèo đen lên.

Vu Mã không nhìn thấy mèo đen, chỉ có thể thấy tư thế ôm mèo của nàng, nhịn không được mà hỏi: “Ngài đang ôm một con mèo thật sao? Trông nó như thế nào?”

Diệp Lạc liếc hắn một cái, miêu tả lại hình dáng mèo đen.

Dù sao cũng đều là mèo, không có gì khác nhau, chỉ là con mèo này cực kỳ xinh đẹp, giống Ám Dạ sứ giả.

Vu Mã đột nhiên nhận ra cái gì đó, sắc mặt hơi đổi, ngẩng đầu nhìn về phía trăng lạnh lẽo trên bầu trời, nhìn ngắm cẩn thận, cuối cùng phát hiện bên trong ánh trăng ẩn dấu sắc máu mang điềm xấu, giống như muốn cắn nuốt trăng lạnh.

Hắn bấm đốt tay tính thời gian, hai mắt đăm đăm.

Bãi tha ma, nửa đêm canh ba, huyết nguyệt lăng không⁵, huyết sa điểm huyệt, xác chết sống lại, mèo đen……

(⁵Huyết nguyệt lăng không: Trăng máu treo giữa trời.)

“Ta… ta hình như biết con mèo đen này là gì.” Hắn run rẩy mở miệng, nhìn qua Diệp Lạc, nuốt nước miếng, kính sợ nhìn khối không khí nàng đang ôm: “Nó hẳn là một vị Hồn Sử.”

Hắn lại nhìn về phía Diệp Lạc, cuối cùng cũng biết được tình huống của nàng là sao.

Đây là hoạt thi biến dị từ huyết nguyệt lăng không a a a a!!!

Chỉ có loại hoạt thi người không ra người quỷ không ra quỷ mới có thể gọi Hồn Sử đến.