Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé.
Nay bù thêm 2 chương cho dịp tết nhé hihi tổng hôm nay là 3 chương
------------------------
Cái gì gọi là buổi tối đi gõ cửa phòng Tô Mạn?
Nàng còn muốn sống không vậy?!
Triển Duyệt còn đang tiếp tục nói nhảm: "Này cậu nhìn xem, dù sao cậu cũng phải lăn lộn trong giới giải trí đúng không, nửa đêm cậu đi gõ cửa Tô ảnh hậu một cái, làm nũng đáng yêu, vậy không phải là rất nhiều tài nguyên cho cậu tùy tiện chụp sao?"
Nguyễn Đào không thể nhịn được nữa ném cái gối qua.
"Cậu, cậu đừng nói lung tung, đó là mẹ kế của mình!"
"Vả lại, mẹ kế mình làm sao có thể thích mình? Lúc dì ta khi dễ mình cậu cũng không phải không thấy."
Quen biết gần 20 năm, Triển Duyệt gắt gao đối với tính tình của Nguyễn Đào, nhắm mắt lại cũng có thể tiếp được thứ nàng ném tới.
"Lời này nói, nếu không phải mẹ kế của cậu, cậu liền đi gõ cửa? Nhìn không ra nha Nguyễn Đào, cậu thế mà lại dã như vậy!"
Hơn nữa câu nói phía sau sao lại chua vậy chứ?
Triển Duyệt chớp mắt mấy cái, còn muốn nói thêm hai câu.
Nguyễn Đào ngang ngược nghiêng đầu, vẻ mặt âm trầm nhìn Triển Duyệt.
"Cậu nói thêm một câu nữa, mình sẽ ném cậu ra ngoài, tự cậu ở khách sạn đi."
Triển Duyệt nói chuyện luôn luôn không yên, nhưng cũng không dám thật sự trêu chọc Nguyễn Đào, cô ấy lại liếʍ liếʍ môi, thức thời ngậm miệng chó không phun ra ngà voi lại.
Bên trong cánh cửa đối diện, Tô Mạn mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu tím đậm tựa vào cánh cửa.
Tiếng nói chuyện của hai bạn nhỏ thật sự không nhỏ, cho dù cách một cánh cửa cô cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tô Mạn theo bản năng liền muốn sờ một điếu thuốc châm lên, rồi lại nhớ tới đây là biệt thự Nguyễn gia.
Nguyễn Đào bị viêm mũi, không chịu nổi mùi thuốc lá, Nguyễn Thành Danh cũng sẽ không hút thuốc ở nhà.
Giọng nói của Triển Duyệt lại vang lên: "Đào à, cậu nói Bạch tiểu thư thích kiểu đồ vật gì? Mình đi xem sân khấu kịch của cô ấy có phải nên tặng chút quà gặp mặt hay không? Tặng mấy cái túi được không?"
Cô ấy liên tiếp nói một chuỗi lớn quà tặng mà mình cho là " thích hợp với Bạch Giản".
Nguyễn Đào không thể nhịn được nữa: "Cậu đi xem kịch hay là đi cầu hôn?!"
Triển Duyệt cười hì hì, nghe qua một chút nóng giận cũng không có: "Đã muốn theo đuổi mỹ nữ, đương nhiên là phải tặng chút đồ, chân tình giá rẻ ai muốn chứ? Ai cũng có chân tâm, nhưng lòng thương hại của người giàu so với chân tình của người nghèo càng có thể động lòng người hơn, không phải sao?"
"Một cô gái như Bạch tiểu thư chắc chắn sẽ không ít người theo đuổi, mình dựa vào cái gì để cô ấy nhớ đến mình chứ? Dựa vào mấy đóa hoa mấy câu? Vậy mình và quấy rối tìиɧ ɖu͙© có khác gì nhau đâu?"
"Ái mộ của người giàu cao cao tại thượng, cùng chân tâm của người nghèo dốc hết tất cả, đúng là người trước càng đả động lòng người hơn.
Nguyễn Đào lấy ra một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, nhìn về phía Triển Duyệt còn đứng ở cửa cười hì hì.
"Cậu không phải là nghiêm túc đó chứ?"
"Thật đó, thật hơn cả vàng luôn, cậu đã bao giờ thấy cô gái có thể khiến mình vượt trùng dương theo đuổi chưa?"
Nguyễn Đào liếc mắt, trước khi đóng cửa lại còn nói: "Đã thấy bảy tám người rồi."
Triển Duyệt: "......"
Cửa phòng đối diện bị đóng lại, âm thanh ríu rít của hai bạn nhỏ cũng tiêu tán, Tô Mạn vẫn tựa vào cửa như cũ.
Trời tháng mười tựa vào cánh cửa cũng không tính là rất lạnh, trên mặt Tô Mạn cũng có vài phần biểu cảm kỳ lạ.
Người bạn nối khố này của Nguyễn Đào, đúng là một người thú vị.
Cô ấy nói cũng không sai, chính như người giàu có có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhớ rõ mình đã từng bố thí.
Nhưng người nghèo lại vĩnh viễn ghi nhớ ân huệ mình đã từng nhận được, cả đời cũng sẽ không quên.
Nếu như không phải ánh mặt trời gần như bố thí kia, Tô Mạn cũng sẽ không từ một phần trong vực sâu kia đi ra.
Ấm áp như vậy, cho dù là thèm nhỏ dãi thì thế nào?
Tô Mạn không biết đã dựa vào cửa bao lâu.
Cửa phòng đối diện lại truyền đến tiếng vặn tay nắm cửa, ngay sau đó liền cảm giác có một người dừng ở cửa phòng Tô Mạn.
Cô lẳng lặng chờ đợi, kiên nhẫn như một con báo tuyết sắp sửa săn mồi.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tô Mạn cũng không có gấp gáp mở cửa.
Đợi mấy hơi thở, cửa phòng Tô Mạn mới chậm rãi mở ra.
Nguyễn Đào đã thay một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, trên mặt còn bốc lên một tầng hơi thở ửng hồng nhợt nhạt, trên người tản ra một mùi hương sữa tắm nàng quen dùng, mang theo một ít hương vị đào trắng thơm ngọt.
Mặt của nàng đỏ bừng, là sau khi tắm rửa bị hơi nước hun ra đỏ, rơi vào trong mắt Tô Mạn lại có vài phần khó hiểu cảm thấy giống như một quả đào chín.
Cô không hiểu sao, lần đầu tiên không màng tất cả muốn hái một quả đào.
Nhưng bây giờ còn chưa được.
Trong cổ họng Tô Mạn toát ra một trận chua xót, cô ngăn chặn cảm xúc của mình, tay chống lên khung cửa, từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Đào.
"Chuyện gì? "
Tư thế như vậy rất có cảm giác áp bách, hơn nữa Tô Mạn lớn lên cao, mặt lại là loại hình ngự tỷ, dùng bộ dáng này nhìn Nguyễn Đào, có thể làm cho cả người nàng đều bị Tô Mạn áp xuống tới bóng đen bao phủ lên.
Cơ hồ là ác liệt, che hết tất cả ánh sáng cô có thể nhìn thấy, làm cho cô chỉ có thể hoàn toàn bị bóng dáng của mình bao phủ.
Trên người cũng quanh quẩn mùi hương trên người Tô Mạn, hương hoa oải hương nồng đậm cùng hương đào trên người Nguyễn Đào trộn lẫn vào nhau, khiến Nguyễn Đào không hiểu sao cảm thấy có chút choáng váng.
Quá nồng, mùi hương này quá nồng.
Nguyễn Đào nhanh chóng lấy ra một cái hộp đưa cho Tô Mạn: "Ba tôi bảo tôi đưa cho dì!"
Sau khi nói xong không đợi Tô Mạn đáp lời liền chạy trối chết, đối diện truyền đến tiếng đóng cửa lớn đến mức cửa đều chấn động một chút, Tô Mạn thậm chí nghe được Triển Duyệt mắng một tiếng "Cậu có bệnh à!"
Đến khi cô ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng Nguyễn Đào đã đóng chặt.
Huyệt thái dương của Tô Mạn nhảy dựng lên, cô cúi đầu nhìn chiếc hộp bị Nguyễn Đào nhét vào.
Là một sợi dây chuyền, vừa nhìn đã biết trình độ thẩm mỹ trước sau như một của Nguyễn Thành Danh.
Nhưng cô vừa mới rõ ràng dọa tiểu cô nương.
Tô Mạn kéo cửa, đưa tay ấn huyệt thái dương của mình, cảm giác bất lực trong lòng trong nháy mắt lan tràn.
Cô vừa... làm gì vậy?
Nhịn lâu như vậy, sao lại đột nhiên lại nhịn không được?
Nguyễn Đào cảm thấy nhịp tim của mình không giải thích được càng nhanh hơn, nàng không để ý nghe đang Triển Duyệt ríu rít bên tai nàng, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình từng chút một, kịch liệt giống như muốn đập vỡ l*иg ngực.
Đây là làm sao vậy?
Triển Duyệt cũng ý thức được nàng có chút khác thường, cô ấy cầm điện thoại di động từ trên giường chống người lên nhìn về phía Nguyễn Đào.
"Làm sao vậy? Bộ dạng như gặp quỷ? Không phải cậu đi tặng dây chuyền sao?"
Nguyễn Đào ôm ngực của mình, gần như là có chút chân mềm nhũn trực tiếp ngồi phịch xuống giường.
"Nguyễn Đào?"
Giọng nói của Triển Duyệt từ bên tai nàng truyền đến, Nguyễn Đào có chút ý thức mông lung nhìn thoáng qua Triển Duyệt, trên mặt hồng nhuận càng rõ ràng hơn một chút.
Vừa nhìn đã biết quả đào này quả thực chính là chín quá mức.
Nguyễn Đào cố gắng chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ Triển Duyệt, nhưng dù cố gắng thế nào hình như cũng nghe không rõ cô ấy đang nói cái gì
Một trận choáng váng, một trận trời đất quay cuồng, Nguyễn Đào liền trực tiếp ngã quỵ xuống giường.
Triển Duyệt vươn tay sờ thử trán nàng: "Ai nha má ơi, trứng gà chiên này cũng có thể chín, sớm nói có nhiệt độ này vừa rồi ăn mì gói nên dùng cậu trực tiếp chiên trứng rồi."
Tuy rằng nói như vậy, Triển Duyệt cũng là một đầu toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhanh chóng gõ cửa phòng Tô Mạn.
Tô Mạn mở cửa ra liền thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Duyệt.
"Chị Mạn Mạn, Nguyễn Đào ngất xỉu rồi!"