Chương 37: CP Là Buổi Sáng Xào, Người Là Buổi Chiều Flop

Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé.

Nay đăng 2 chương bù hôm qua nhé.

-------------------------

Nguyễn Đào còn chưa hiểu rõ mối quan hệ này, trong số những người cùng thế hệ với Nguyễn Thành Danh làm gì có ai mà nàng gọi là dì Tô?

Tô Mạn nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Tháng sau chị tôi kết hôn."

Chị của Tô Mạn? Tô Trừng đã kết hôn nhiều năm, vậy chỉ có... Tô Đại.

Nguyễn Đào lập tức phản ứng lại, vừa rồi Nguyễn Thành Danh còn nói "Mẹ con cũng sẽ đi".

Nguyễn Danh Thành ở trước mặt nàng xưng hô Tô Mạn luôn luôn là dùng "Mẹ", là chị của Tô Mạn, không phải là nàng nên gọi Tô Đại một tiếng dì sao?

Chỉ là sau khi Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành đăng ký kết hôn, Nguyễn Đào cũng chưa từng gặp qua người Tô gia, đương sự hình như căn bản không có mong muốn đây là một chuyện vui nên hai nhà không ngồi cùng ăn chung bữa cơm.

Thế cho nên tuy rằng trên danh nghĩa là người một nhà, nhưng căn bản không có dùng thân phận mới gặp mặt.

Nguyễn Đào lại không vui nhìn thấy người Tô gia, hôn lễ của Tô Đại nàng cũng không thể không đi.

Hôn lễ của Tô Đại thật ra không có gì.

Nhưng ít nhất trong vòng, những người đã từng là học sinh của Tô Đại, chắc chắn sẽ tham dự.

Vậy thì nhất định sẽ gặp phải người mà nàng không muốn gặp.

Trong xe lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị, cho dù là Bạch Giản không rõ nguyên do cũng có thể cảm nhận được một trận cảm giác xấu hổ làm cho người ta cảm thấy thất tức.

Chờ đèn xanh đèn đỏ, Sư Ân mới thử mở miệng: "Đào Đào, tháng sau anh cùng đi với em? Anh của anh khẳng định không rảnh đi, chị Tô Đại kết hôn nhất định sẽ để anh tham dự."

Không đợi Sư Ân nói tiếp, Tô Mạn liền nghiêng đầu nhìn Nguyễn Đào: "Không cần, tôi đi cùng cô ấy."

Theo lễ nghĩa mà nói Tô Mạn là mẹ kế của Nguyễn Đào, vừa là chị ruột của Tô Mạn kết hôn, quả thật hẳn là Nguyễn Đào đi theo Tô Mạn cùng nhau tham dự, Sư Ân cũng ngậm miệng lại theo.

Nguyễn Đào kỳ thật chỉ là có chút không vòng qua, thấy trong xe bởi vì không khí của nàng trở nên xấu hổ cũng cười theo một tiếng: "Em chính là đang suy nghĩ Tô Đại...... Đối tượng kết hôn của cô Tô là ai."

Biết nàng đang nói sang chuyện khác, Tô Mạn ngược lại cái gì cũng không nói.

Cô lấy điện thoại di động đưa thiệp mời cho nàng, mặt trên là ảnh cưới Tô Đại cùng một người đàn ông trông vô cùng nho nhã.

Tô Đại mặc sườn xám màu đỏ thẫm, đối phương cũng mặc áo Tôn Trung Sơn màu đỏ, trông đặc biệt xứng đôi.

Nguyễn Đào nhìn vô cùng nghiêm túc, Tô Mạn nhìn mi mắt nàng rũ xuống, không rõ ràng mở miệng: "Là vị Yến gia kia, rất nhiều năm trước đã có hôn ước cùng chị hai tôi, năm nay kết hôn đã tính là chậm."

Tô Đại đã ba mươi tuổi, người đã sớm có hôn ước hiện tại kết hôn quả thật xem như đã muộn.

Tô Mạn lại theo một câu: "Tình cảm của hai người bọn họ vẫn rất tốt, chỉ là lúc trước trong nhà Yến thiếu gia cũng loạn, Tô gia cũng không yên ổn, mới trì hoãn. Nếu không phải là những chuyện lung tung lộn xộn phía sau, bọn họ có thể đã kết hôn bảy tám năm trước, ít nhất sẽ không kết hôn muộn hơn chị cả tôi."

Cô nhắc tới hôn lễ của Tô Trừng, thân thể Nguyễn Đào liền cứng ngắc trong nháy mắt, Tô Mạn nhìn thấy, cũng không nói cái gì nữa.

Một ít ý niệm trong lòng Nguyễn Đào đột nhiên tán loạn, giống như có thứ gì đó đè nặng trong lòng nàng cũng sụp đổ theo.

Tay nàng dừng lại trên điện thoại di động của Tô Mạn, một tư thế gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Suman.

"Cô Tô không phải......"

Cuối cùng Sư Ân cũng có cơ hội mở miệng, anh tính toán trong đầu một chút ngôn ngữ mới nói: "Chuyện lúc đó anh nói với em là em hiểu lầm, nhưng em thế nào cũng không muốn nghe, em chính là sau khi gặp chuyện trước tiên đem mình giấu đi làm đà điểu."

Làm đà điểu sao?

Nhưng khi đó, không làm đà điểu thì phải làm sao bây giờ?

Nguyễn Đào gãi gãi mặt, có chút co quắp ngồi trở lại: "Anh cũng không cần làm thuyết khách, em đã sớm vòng qua vòng cong kia rồi, em chỉ là... có chút nghĩ không ra mà thôi."

Sư Ân hiểu rất rõ nàng, biết nàng chẳng qua là đang kiếm cớ cho mình: "Không phải em nói hắn tìm em rất nhiều lần rồi sao? Nếu không thì gặp một lần? Có chuyện gì trò chuyện một chút là có thể giải quyết, vì sao phải tự mình ngột ngạt, lúc trước em khuyên Phù Hi Dương không phải còn nói có sách mách có chứng, đặt ở trên người mình liền trốn tránh tuy rằng đáng xấu hổ nhưng mà hữu dụng?"

Nguyễn Đào không nói tiếp, nàng chống má tâm tình có chút phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc ấy chuyện của Nguyễn Đào và Bách Văn Viễn thật ra Sư Ân cũng không hiểu rõ lắm, anh cũng không thân với Bách Văn Viễn.

Anh không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muốn làm thuyết khách cũng không có cách nào tìm được điểm thích hợp, dứt khoát ngậm miệng không đi chọc Nguyễn Đào phiền lòng.

Bạch Giản thấy thế có chút xấu hổ, mấy người đều không nói lời nào, liền hòa giải.

"Cái kia, tối mai em có một sân khấu kịch, bên trong có một đoạn biểu diễn solo của em, có muốn nể mặt cùng đến xem không?"

Bạch Giản tuy rằng học chính là biểu diễn hệ, nhưng là nàng từ nhỏ chính là múa ba lê diễn viên xuất thân, hiện tại đã ở kịch trường có chính mình nhân vật, ở múa ba lê kịch trung có thể có ba bốn người độc vũ màn ảnh đã là phi thường không tồi thực lực.

Bạch Giản tuy rằng học khoa biểu diễn, nhưng từ nhỏ cô nàng đã xuất thân từ diễn viên múa ba lê, hiện tại đã có vai diễn của mình trong vở kịch, trong kịch ba lê có thể có ba bốn người múa một mình đã là thực lực vô cùng tốt."

Huống chi cô nàng tuổi còn nhỏ, không lo không có cơ hội đảm nhiệm chức vụ hàng đầu.

Sư Ân thấy có người nói tiếp quả thực là cầu còn không được: "Tiểu Giản khiêu vũ lợi hại như vậy, tại sao không đi sân khấu kịch chuyên nghiệp, ngược lại lại đi học diễn xuất?"

Bạch Giản hàm súc lại nội liễm nở nụ cười: "Là diễn viên múa ba lê, biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể cũng là một loại phương thức biểu diễn, đều là một loại hình thức biểu diễn trên sân khấu, diễn viên múa ba lê cũng là diễn viên. Trước kia em luôn bị giáo viên nói biểu cảm ngôn ngữ không đủ phong phú, nói em chưa đủ kinh nghiệm, cho nên em mới ghi danh vào khoa biểu diễn, là muốn học tập nhiều một chút."

Mục tiêu của cô nàng vẫn là vì múa ba lê, ra mắt ống kính hoặc là diễn xuất những chuyện này đều là điểm xuyết bên ngoài sân khấu múa ba lê, huống chi khiêu vũ không thể nhảy cả đời, hiện tại có duyên với ống kính cũng là vì tìm ra con đường sau này cho mình.

Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào còn đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Cô mở miệng nói: "Có tiện cho tôi đi xem không? Là tiết mục gì vậy?

Bạch Giản thụ sủng nhược kinh: "Đương nhiên có thể đương nhiên có thể! Cô Tô chịu nể mặt cả đoàn kịch chúng em đều vui mừng nhảy dựng lên, tiết mục là 《 Kẹp hạt dẻ 》, kịch trường chúng em là chuẩn bị công diễn vào lễ Giáng Sinh, hiện tại là trước tiên lên mạng xem thử một chút hiệu quả."

《 Kẹp hạt dẻ 》 là vở ba bê Giáng Sinh nổi tiếng, hiện tại tuy rằng cách lễ Giáng Sinh còn sớm, tháng 10 liền bắt đầu chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh cũng là chuyện thường thấy.

Tô Mạn gật đầu: "Lúc tôi đi học ở Luân Đôn cũng từng xem qua vở này, cổ tích rất điển hình của sân khấu kịch, sức cuốn hút rất cường đại."

Bạch Giản thấy Tô Mạn thế mà lại biết kịch múa ba lê, liền hưng phấn trò chuyện.

Mặc kệ Bạch Giản nói cái gì ống kính Tô Mạn đều có thể vừa vặn đưa ra một ít ấn tượng, thậm chí còn có thể tiến hành bình luận nhằm vào nhân vật của Bạch Giản, có thể thấy được cô đối với vở kịch ba lê cũng không phải giống như cô nói chỉ là khán giả, rõ ràng vừa nhìn chính là bộ dáng đọc lướt qua rất sâu.

Ngay cả diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp Bạch Giản cũng sắp chớp mắt nhìn cô, trên mặt Tô Mạn còn mang theo nụ cười nhợt nhạt.

Phạm vi săn bắn của Tô Mạn luôn luôn rất rộng, lúc đi học nàng sẽ đi xem sân khấu kịch cũng là chuyện rất bình thường.

Trên thực tế cả người cô đều ung dung tao nhã, trước đây Nguyễn Đào nhìn cô cưỡi ngựa cũng là trình độ mà Nguyễn Thành Thành gọi thẳng là "thục nữ".

So với những sở thích tao nhã của cô, thời gian rảnh rỗi của Nguyễn Đào đều là leo cây bắt chim kéo lông cừu.

Trong nháy mắt liền có một loại cảm giác chênh lệch là chuyện gì xảy ra vậy?

Rõ ràng gia thế Tô gia cùng Nguyễn gia cũng không có kém quá xa, vì sao cô liền có một loại cảm giác thân thuộc công chúa hoàng thất cao quý ưu nhã cùng Lọ Lem hoang dã gặp nhau?

Nguyễn Đào lại có cảm giác mình không hiểu Tô Mạn chút nào.

Nguyên bản tối hôm qua thượng nàng chui vào trong xe liền tưởng đem Tô Mạn ở trên mạng lay cái ngàn ngàn tịnh tịnh, không nghĩ tới đi theo Triển Duyệt hồ nháo vài câu về sau liền quên tới rồi trên chín tầng mây.

Vốn dĩ tối hôm qua nàng chui vào trong xe đã muốn lôi Tô Mạn lên mạng sạch sẽ, không ngờ tới sau khi hồ nháo vài câu với Triển Duyệt liền quên lên chín tầng mây.

Nàng nhìn thoáng qua Tô Mạn, sau đó lặng lẽ mở di động ra bắt đầu tìm kiếm các loại tin tức của Tô Mạn.

Tô Mạn ra mắt chưa từng có chủ động tai tiếng, nhưng làm đỉnh lưu, có rất nhiều người muốn có scandal với cô, cũng là con đường đỉnh lưu nhất định phải đi qua.

Hơn nữa chính chủ trước nay đều chưa từng thừa nhận, Tô Mạn ở đỉnh lưu những cái tai tiếng đó đều tính là rất ít.

Dù sao sức chiến đấu của fans Tô thật sự là siêu việt, nơi nào có ghép CP nơi đó liền có bọn họ tồn tại.

Phía trước có một cái cùng Tô Mạn xào cp nam minh tinh mục từ cũng chưa đi lên đã bị tô phấn đem ra mắt trước kia tùy chỗ phun đàm video 34phát ra rồi.

Lúc trước có một nam minh tinh cùng Tô Mạn xào CP còn chưa lên đã bị fans Tô tung ra video trước khi ra mắt nhổ đờm bừa bãi.

CP là buổi sáng xào, người là buổi chiều flop.