Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé.
-------------------------
Tô Mạn ngước mắt lên nhìn Nguyễn Đào: "Đi kiếm chút củi, phải khô một chút."
Nguyễn Đào ồ hai tiếng, nhanh chóng đi trong rừng tìm củi có thể đốt.
Tuy rằng là trên hải đảo, nhưng khí hậu hanh khô, chỉ trong thời gian ngắn Nguyễn Đào đã nhặt được một bó củi lớn.
Tô Mạn cũng đã làm xong hai con cá.
Cô dùng một chai nước khoáng rửa sạch qua một lần, lại nhét quả mình và Nguyễn Đào hái vào bụng cá làm gia vị.
Động tác rất nhanh một chiếc giá nướng đã được dựng lên, đặt hai con cá lên trên.
Tô Mạn sờ sờ túi quần của mình, cúi đầu nhìn bộ đồ màu trắng mình mặc, ánh mắt mới rơi xuống trên người Nguyễn Đào.
Cô vươn tay tới Nguyễn Đào, ý bảo nàng tới đây, Nguyễn Đào không rõ nguyên do cũng đi qua.
Tô Mạn sờ sờ trong túi áo khoác trên người Nguyễn Đào, như ý nguyện tìm được chiếc bật lửa của mình.
Thuận lợi nhóm lửa nướng cá, hai con cá rốt cuộc cũng bước vào phân đoạn quan trọng nhất.
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn nhóm lửa, bật lửa trên tay cô là một nhãn hiệu Nguyễn Đào từng thấy.
Nguyễn Danh Thành cũng sẽ mua bật lửa nhãn hiệu này, nàng lại nghĩ tới cái cuộc bình chọn về Tô Mạn do Triển Duyệt chụp ảnh màn hình gửi tới.
Trong bức ảnh kia, trên tay cô kẹp nửa điếu thuốc, Tô Mạn cũng chưa bao giờ kiêng kị về việc này có nên tránh ống kính hay không.
Fans Tô cũng lo lắng cho thần tượng của mình áp lực quá lớn, có đôi khi có thể hút thuốc uống chút rượu, thật ra cũng là một cách tiêu khiển.
Nguyễn Đào cũng biết những cái đó, nàng cúi đầu nhìn Tô Mạn đang không ngừng lật cá nướng.
Ánh lửa cùng ánh mặt trời đều dừng ở trên mặt cô, Nguyễn Đào thậm chí có thể thấy được sợi lông tơ sôi nổi trên mặt cô.
Ở thời khắc như vậy, nàng đột nhiên phát hiện.
Nàng thật ra chẳng hiểu Tô Mạn chút nào, không bằng fans Tô Mạn hiểu cô, cũng không giống như là người bên cạnh Tô Mạn hiểu cô như vậy.
Giống như lần đầu tiên nàng quen biết người trước mắt này.
Ngoại trừ nhìn thấy Tô Mạn ở trên mạng và rạp chiếu phim, lần đầu tiên gặp mặt chính là Nguyễn Danh Thành giới thiệu hai người làm quen, sau này cùng Tô Mạn ở chung cũng tính là một thời gian dài.
Nhưng Nguyễn Đào hiểu biết đối với cô hình như còn không bằng một chút thời gian hôm nay.
Hình như vừa mới biết hóa ra Tô Mạn biết leo cây, biết xiên cá, biết nấu nướng, nướng ra cá còn rất thơm.
Thời niên thiếu cũng sẽ rung động bởi vì một chút thời gian ấm áp, cũng sẽ có dáng vẻ mà Nguyễn Đào chưa thấy bao giờ.
Đối với Nguyễn Đào, Tô Mạn chính là một mẹ kế lòng dạ hiểm độc không hơn không kém.
Mỗi ngày chỉ nghĩ ức hϊếp chính mình như thế nào, một ngày không tìm nàng bắt lỗi Tô Mạn cả người tựa như không được thoải mái.
Trên cơ bản nàng và Tô Mạn ở chung đều là Tô Mạn nghiền áp vượt qua đơn phương nàng.
Chỉ là mẹ kế như vậy ...... Lại có một lực hấp dẫn mãnh liệt không thể hiểu được.
Có lẽ chính là sức mạnh đỉnh lưu đi.
Tô Mạn nhìn nhìn không biết Nguyễn Đào đứng bất động đang suy nghĩ cái gì: "Cô canh chừng lửa, tôi đi tìm ít đồ."
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn chạy tới chạy lui, có ảo giác chính mình là đồ bỏ đi.
Nàng muốn đứng lên cùng đi tìm đồ, cuống quýt lại quên mất chính mình vừa rồi vẫn luôn ngồi xổm, đứng lên không cẩn thận liền trượt chân.
Trước khi nàng đập đầu xuống đất, liền cảm nhận được một cái ôm ấm áp vững chắc đón được mình.
Là Tô Mạn...... đón được nàng?
Mùi hương trên người Tô Mạn thật sự có tính xâm lược quá nặng, tư thế như vậy làm Nguyễn Đào cả người đều hãm ở trong ngực cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Đào đỏ bừng lên, tim đập nhịn không được mà đánh trống.
Bình luận đều bị cảm giác ái muội quỷ dị như vậy làm cho khϊếp sợ, trong lúc nhất thời đều là thanh âm chấn động.
【Duma thế mà lại là ám muội đáng chết này!】
【Hai cái bà này sao còn ám muội hơn Sư Ân và Bạch Giản bên kia vậy?!】
Nhưng thật ra Tô Mạn dù bận vẫn nhàn (1) ung dung nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ xoa đầu nàng: "Cô không cần phải đi, ở đây cũng phải cần có người trông."
Những lời này sủng nịch không thể hiểu được là chuyện gì thế?
Nguyễn Đào cảm giác tốc độ tim chính mình đập có thể đuổi kịp Usain Bolt, hoảng loạn chỉ có thể gật gật đầu, lại ngồi xổm xuống đi trông cá.
Ừ, ở dưới ánh lửa chiếu rọi, mặt mình đỏ có thể bị chắn đi.
Lần này Nguyễn Đào thật sự nuốt nước miếng, cameras đều trực tiếp quay tới vẻ mặt nàng thẳng lăng lăng nhìn cá nướng, yết hầu quay cuồng.
【Tôi đói bụng....】
【Tôi yên lặng mở app đặt cơm......】
【Tôi cũng muốn ăn cá nướng Mạn Mạn làm, tôi có thể hồn xuyên (2) Nguyễn Đào hay không!!!】
Giờ phút này trên bình luận đều là người muốn hồn xuyên Nguyễn Đào, dạo diễn Ninh cũng trầm mặc theo.
Mấy đội khách mời khác ngoại trừ Vu Thanh và Trình Huy, mấy đội còn lại thật ra còn có một chút bọt khí ám muội nhỏ.
Đạo diễn Ninh ở trong lòng an ủi bản thân "Nhiệt độ và yêu đương không thể có cả hai".
Dù sao Tô Mạn đại diện cho nhiệt độ.
Cô ấy luôn không thể vì bản thân là chương trình tạp kỹ tình yêu, mà lại tìm một khách mời nam tới cùng Tô Mạn thành một đôi?
Cho dù cô ấy có cái lá gan này, fans Tô cũng đến hủy đi cái chương trình này không chừng.
Đạo diễn Ninh nhìn con số nhiệt độ ở phòng phát sóng trực tiếp, một mặt ở trong lòng trấn an bản thân, có cái này, không yêu đương liền thôi đi..
Tô Mạn không biết tâm lý đạo diễn Ninh hiện tại hoạt động như thế nào, cô nhìn nhìn cá, đưa cho Nguyễn Đào ở một bên đã sắp chảy nước miếng.
Nguyễn Đào cười hì hì, nhanh chóng nhận lấy, liền đi cắn một miếng, kết quả bị nóng cầm lấy cá nướng nhảy tới nhảy lui trên bờ biển.
【Nóng thành như vậy vẫn cầm cá nướng không buông, cá này có bao nhiêu ngon vậy.......】
【Đội nhỏ hồn xuyên Nguyễn Đào, xuất phát!】
【Tôi thật sự thèm chết rồi cứu mạng!】
Tô Mạn buồn cười nhìn Nguyễn Đào nhảy tới nhảy lui trên bờ biển, một bên nóng nắm lỗ tai một bên nói với cô: "Ngon! Thật sự rất ngon!"
Trên mặt Tô Mạn lộ ra một tia nhu hòa lại ấm áp, cùng mây trời đều giống như hòa quyện cùng nhau, cô mỉm cười nhìn Nguyễn Đào, trong lòng cũng mềm nhũn, cô cũng cầm lấy con cá còn lại tự mình cắn một miếng.
Ừm, hương vị không tồi.
Nhưng tâm trạng của cô tốt có lẽ không phải bởi vì hương vị cá ngon.
Hai người các nàng ở trong rừng tìm được tổng cộng sáu thẻ tích điểm, tích lũy lên đã có sáu điểm.
Hơn nữa quả trên hải đảo rất nhiều nước, không cần dùng lượng nước khoáng ít ỏi kia cũng thành công ăn uống no đủ.
Nguyễn Đào xoa xoa bụng mình, có chút thỏa mãn ngồi ở bãi biển nhìn biển trời một màu phía đường chân trời.
Nàng không ngờ Tô Mạn thế mà lại biết nấu cơm, hơn nữa làm cơm hương vị còn khá ngon.
Có lẽ vừa rồi nàng leo cây lại đi vào trong rừng đã hao phí một ít thể lực.
Hiện tại sau khi ăn no liền cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Ngay cả nhìn mẹ kế tàn nhẫn độc ác này cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Tô Mạn dùng cát ướt dập lửa, lại cẩn thận xem xét một chút sau khi xác nhận đống lửa không có nguy cơ tai hoạ ngầm cũng ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Đào.
Hai người không nói chuyện, an tĩnh nhìn biển trời phía đường chân trời, giống như thời gian đều có thể dừng lại một khắc lúc này.
Nhưng mà, các nàng thoải mái, thì đạo diễn muốn kiếm công chuyện cho làm.
Đạo diễn Ninh: "Hai vị, hiện tại hai người còn đang quay chương trình đó alo alo alo, tìm chút đề tài nói chuyện đi, bằng không thì đi tìm xem khách mời khác thế nào?"
Đạo diễn đều lên tiếng, Tô Mạn liền đứng lên, cô phủi phủi cát trên người, vươn tay đưa cho Nguyễn Đào.
Một bàn tay trắng nõn dừng ở trước mặt mình, mọi người nhìn màn ảnh đều liếʍ màn hình nói bàn tay này cũng quá đẹp đi.
Nguyễn Đào lại thấy được ở trên tay cô có một vết đỏ, giống như là bị vật sắt nhọn nào đó không cẩn thận quẹt trúng.
Nguyễn Đào bối rối.
Nàng hơi há mồm: "Tay cô bị sao thế?"
Tô Mạn nhìn thoáng qua: "À, lúc nãy xiên cá nướng bị cành cây quẹt trúng thôi, không sao."
Nguyễn Đào bản chất vẫn là cô gái tâm địa thiện lương, thấy vậy cũng có chút sốt ruột: "Sớm biết như vậy thì đã vào trong thị trấn mượn nồi rồi."
Tô Mạn chớp chớp mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên bại lộ tâm trạng tốt của cô giờ phút này.
----------------------------
Chú thích(1) Dù bận vẫn nhàn: tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện.
(2) Hồn xuyên: hồn xuyên không vào thân xác khác.