Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 19: Tại Sao Phải Kết Hôn ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé ( không bật thông báo cũng được )

-------------------------

Gần như là biến cố đột nhiên, nhưng không phải là hiếm trong các chương trình tạp kỹ.

Mấy khách mời bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn.

Tiêu Hiểu cực kỳ kích động, chào hỏi Tô Mạn xong liền mang theo Hoàng Nhiễm Nhiễm cùng đội với hắn đi vào đảo.

Hoàng Nhiễm Nhiễm quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Mạn và Nguyễn Đào, ánh mắt cô ấy bồi hồi ở giữa hai người.

Không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu cũng đi theo Tiêu Hiểu.

Nguyễn Đào đã nhận ra ánh mắt của Hoàng Nhiễm Nhiễm, người phụ nữ này luôn dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhìn chính mình là có ý gì?

Chẳng lẽ là do nàng xinh gái quá chăng.

Đến con gái cũng đi theo muốn ngừng mà không được?

Không đến mức đâu ha, Triển Duyệt là đồng tính nữ cũng không nhìn nàng với ánh mắt như vậy, luôn không thể hiện tại nàng đã tới nông nỗi nam nữ đều ăn chứ.

Vậy cũng quá...... kí©h thí©ɧ rồi.

Nguyễn Đào đương nhiên sẽ không cho rằng Hoàng Nhiễm Nhiễm coi trọng chính mình, ánh mắt của cô ấy luôn làm chính mình cảm thấy không thoải mái.

Sư Ân cũng cùng vẫy tay với Tô Mạn và Nguyễn Đào, coi như chào hỏi, cùng Bạch Giản cũng cùng nhau đi tìm điểm cho đội mình.

Tô Mạn mở bọc nhỏ tổ tiết mục đưa cho nhìn thử.

Tổ tiết mục đưa cho chính là một chai nước khoáng, một cái dao gấp nhỏ, một số thuốc trị vết thương ngoài vô cùng cơ bản.

Ngoài ra không còn quần què gì hết, bọc nhỏ của Nguyễn Đào cũng giống vậy là mấy thứ này.

Cô duỗi tay đỡ đỡ nón bảo hộ trên đầu mình, cầm theo bọc nhỏ cũng đi theo vào trên đảo.

Nguyễn Đào bĩu môi, cũng làm theo.

Trên hòn đảo này diện tích rất nhỏ, nói là sinh tồn trên hoang đảo, thật ra cũng chỉ là cái mánh lới.

Trên đảo cũng có cư dân ở một cái trấn nhỏ, sống một cuộc sống thức dậy vào lúc mặt trời mọc và làm việc cho đến khi mặt trời lặn.

Có điều người trẻ tuổi đều đi ra ngoài, trên đảo đều là những người già không muốn rời đi, tụm năm tụm ba ngồi ở trước cửa phơi nắng, trông vô cùng nhàn nhã.

Nguyễn Đào và Tô Mạn không đến quấy rầy bọn họ, mà là đi vào trong cánh rừng.

Nguyễn Đào quay đầu lại nhìn thoáng qua một số cụ già híp mắt nhàn nhã ở dưới ánh mặt trời.

Trên người bọn họ có một tầng vô cùng thanh thản lại có chút hương vị cô đơn, có lẽ ngày thường bọn họ cũng là cô độc và thoải mái ấm áp.

Ánh mắt nàng lại rơi xuống trên người Tô Mạn đang đi phía trước.

Kỳ thật Nguyễn Đào vẫn luôn không hiểu tại sao Tô Mạn lại kết hôn mới Nguyễn Danh Thành.

Sau khi bọn họ kết hôn, khả năng Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành lui tới còn không nhiều bằng chính mình và Tô Mạn lui tới.

Có một khoảng thời gian lập tức đến kỳ thi, mỗi ngày Nguyễn Đào đều sẽ chạy đến công ty giải trí của Tô Mạn, cô có văn phòng riêng, mỗi ngày Nguyễn Đào đều ở văn phòng của cô học kịch bản.

Có một khoảng thời gian rất dài, Nguyễn Đào thậm chí còn không gặp mặt Nguyễn Danh Thành, ngược lại mỗi ngày đều ở bên cạnh Tô Mạn, một ảnh hậu bận đến muốn chết có khi còn đưa nàng đi thi, còn cha ruột nhà mình thì lại chả thấy mặt đâu.

Nhưng Nguyễn Đào cũng biết, ít nhất khoảng thời gian đó Nguyễn Danh Thành rất ít liên lạc với Tô Mạn, Tô Mạn bình thường cũng sẽ không tìm Nguyễn Danh Thành.

Nguyễn Đào thật ra cũng không có ý kiến gì đối với việc Nguyễn Danh Thành tái hôn.

Mẹ nàng là bà Chu sớm đã qua đời, nàng cũng không muốn Nguyễn Danh Thành không có ai bên cạnh bầu bạn.

Hơn nữa sinh ra trong gia đình hào môn gặp qua quá nhiều trường hợp vợ chồng không hòa thuận, Nguyễn Đào cũng không có hứng thú với việc làm sứ giả bảo vệ tình yêu của cha mẹ mình.

Lại nói mẹ nàng bà Chu đều qua đời nhiều năm như vậy, cho dù nàng muốn bảo vệ tình yêu của cha mẹ, cũng không thể đào mẹ nàng từ mồ lên.

Nàng là con gái duy nhất của Nguyễn Danh Thành, đương nhiên là muốn nhìn thấy ba nhà mình có thể vui vẻ một chút.

Nhưng mà nàng không ngờ Nguyễn Danh Thành sẽ kết hôn với Tô Mạn, cũng không phải nàng ghét bỏ cha mình.

Mà là Nguyễn Danh Thành tuy rằng là bá tổng oai phong một cõi, xứng với Tô Mạn vẫn là có chút... không quá đủ.

Dù sao Tô Mạn năm nay mới khai man 28 tuổi, thật ra chỉ mới 27 tuổi.

Nguyễn Danh Thành đã sắt đá sinh con rất sớm, cũng đã 46 tuổi không sắt đá nổi nữa, xét theo tuổi tác thì Tô Mạn chính là độ tuổi như hoa như ngọc, như thế nào lại nhìn trúng Nguyễn Danh Thành?

Vì tài nguyên?

Không đến mức đó chứ, bối cảnh gia đình Tô Mạn cũng rất tốt, không đến mức dựa vào Nguyễn Danh Thành.

Vì tình yêu?

Càng không thể nào, tuyệt đối không có chuyện hai người kết hôn vì tình yêu mà lại hiếm khi liên lạc với nhau.

Nói không chừng hiện tại mở ra di động xem thử, trong lịch sử liên lạc hai tháng gần đây Tô Mạn liên lạc với Nguyễn Danh Thành đều không vượt qua một bàn tay.

Vì tiền?

Vậy thì càng không đúng, mặc dù thu nhập của Tô Mạn có lẽ kém hơn Nguyễn Danh Thành, nhưng cũng đủ để bản thân tùy tiện tiêu xài.

Hơn nữa Tô gia cấp công ty cho Tô Mạn, Tô Mạn từ nhỏ khẳng định cũng chưa từng cảm nhận qua cái cảm giác không có tiền.

Vậy còn có thể vì cái gì?

Lần đầu tiên Nguyễn Đào bắt đầu tự hỏi mẹ kế nhà mình và cha nhà mình vì sao lại đến với nhau.

Tô Mạn cũng phát hiện giống như người phía sau đang tự hỏi cái gì đó, cô quay đầu lại nhìn nhìn, lại hỏi: "Nghĩ cái gì đó?"

Ngữ khí của cô ổn định thành thục, hình như đang đối mặt với một người vô cùng quen thuộc, Nguyễn Đào đã quen với ngữ khí như vậy, cũng không có cảm thấy có chỗ nào không đúng, bão bình luận lại yên lặng một giây sau đó liền cùng điên cuồng lên.

【A a a ngữ khí Mạn Mạn dịu dàng quá QAQ】

【Mạn Mạn hẳn là rất xem trọng Đào Đào nhỉ? Đều là những cô gái dịu dàng!】

【Chỉ có mình tôi muốn đẩy thuyền sao.... 】

【CP của lầu trên có thể ít chú ý nhưng không thể tà môn, nhất định phải cho tôi một chân nha!】

Nguyễn Đào nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi khỏi miệng.

"Cô Tô cảm thấy, tại sao hai người lại kết hôn? Nếu không thích đối phương, cũng không ham tiền của đối phương, vậy tại sao phải kết hôn chứ?"

Trong nháy mắt Tô Mạn liền hiểu ý của Nguyễn Đào.

Cô nhặt lên một cây gậy gỗ đưa cho Nguyễn Đào, chính mình cũng thuận tay nhặt một cây, làm gậy dò đường.

Cô vừa dùng cành cây vạch một bụi cỏ, khom lưng nhặt lên một tấm thẻ của tổ tiết mục, bên trên viết "một điểm".

Vừa vô ý đáp: "Không thích đối phương vậy còn có thể vì cái gì? Vì con cái đó."

Nguyễn Đào thấy cô nhanh như vậy đã tìm được một thẻ tích điểm nàng nghĩ nghĩ Nguyễn Danh Thành xác thật hẳn là bởi vì mình mới tái hôn, dù sao người Nguyễn Danh Thành lo lắng nhất chính là nàng, nhưng tại sao Tô Mạn lại vì con cái?

Chẳng lẽ Tô Mạn đã từng có con với Nguyễn Danh Thành?

Nguyễn Đào bị cái khả năng này làm cho hoảng sợ, thậm chí còn bị sặc nước miếng của chính mình, khom lưng liền ho khụ khụ, khuôn mặt nhỏ đều bị chính mình ho đến đỏ cả lên.

Tô Mạn vội vàng đi lên vỗ vỗ lưng nàng, lại cực kỳ bất đắc dĩ thở dài.

Tiểu cô nương khẳng định là nghĩ ngợi lung tung, nói không chừng liền nghĩ đến chính mình làm cái gì nàng đều cảm thấy khϊếp sợ chiêu số lên rồi.

Tư duy của Nguyễn Đào người này luôn luôn vô cùng phát tán, có trời mới biết nàng lại nghĩ tới chuyện gì, Tô Mạn cũng lười hỏi.

Hỏi rồi nói không chừng sẽ làm chính mình tức chết.

Nguyễn Đào rốt cuộc cũng thuận đi xuống một hơi.

Càng nghĩ càng cảm thấy có cái khả năng này, nói không chừng chính là Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành không cẩn thận có con nên mới kết hôn.

Nhưng tại sao nếu đều lựa chọn kết hôn.... Rồi lại không sinh ra?

Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên quan hệ Nguyễn Danh Thành và Tô Mạn cũng trở nên căng thẳng?

Cũng không đúng, thời điểm hai người bọn họ gặp mặt quan hệ trông cũng rất tốt.

Không thể nói là vợ chồng mẫu mực gì, ít nhất Nguyễn Danh Thành quả thật giống người liếʍ cẩu.

Nói không chừng là mẹ kế đơn phương tức giận thì sao?

Cũng phải, có người phụ nữ nào mất con ngoài ý muốn mà không tức giận đâu, hơn nữa Nguyễn Danh Thành luôn luôn khom lưng khuỵu gối ở trước mặt Tô Mạn, Nguyễn Đào liền đơn phương tán thành cái ý tưởng này.

Nghĩ đến chính mình đã từng có khả năng có em trai hoặc em gái, ánh mắt Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn liền có chút không đúng.

Có thể bởi vì nguyên nhân đứa bé kia, cho nên Tô Mạn mới đối với mình lúc tốt lúc không tốt?

Là bởi vì cô cũng coi như con của cô, nhưng sẽ làm cô nghĩ đến Nguyễn Danh Thành, cho nên liên quan cũng sẽ ngẫu nhiên dời nỗi giận lên người mình?

Nguyễn Đào rất nhanh trong một khoảng gian liền nghĩ thông suốt, nhân tiện nhìn Tô Mạn liền thoải mái thêm vài phần.

Ngẫm lại thì mẹ kế cũng là người bị hại, chính mình không nên quá trách móc nặng nề với cô mới phải!

Tô Mạn thấy ánh mắt Nguyễn Đào ở vài phút ngắn ngủn đã thay đổi không biết bao nhiêu bộ dạng, liền biết có lẽ nàng lại dàn dựng cho chính mình cái kịch bản gì nữa rồi.

Tô Mạn nhướng mày, thấy nàng đã không còn ho khan nữa, lại hỏi tiếp: "Cô lại suy nghĩ cái gì nữa rồi có phải không?"

Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu: "Không có, không có cái gì cả, tôi chỉ là mới bị sặc nước miếng của mình thôi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »