Chương 1

Năm nay tuyết đầu mùa rơi dày...

Lúc Lộ Ninh rời bệnh viện, tuyết đã rơi dày một lớp, cô quàng khăn quanh cổ, cảm thấy vẫn còn cóng, quấn thêm một vòng nữa rồi xuýt xoa. Lộ Ninh nhìn tờ khám sức khỏe trong túi, nỗi lo lắng dâng lên trong lòng.

Thời gian hành kinh chậm hơn nửa tháng, sáng nay cô ý thức được gì đó, sau lưng toát một tầng mồ hôi lạnh. Cùng Chu Thừa Sâm kết hôn ba năm không có con, bây giờ đang có ý định ly hôn, nếu như đột nhiên lòi ra một đứa bé, chuyện này thật khó nói.

Cũng may không phải, nếu không sẽ khó xử cho cả hai.

Chuông điện thoại vang lên, cô còn đang suy nghĩ, lần cuối cùng mình cùng Chu Thừa Sâm...

[...]

Ngày đó cả hai đã mất khống chế, cho nên cô mới bất an, trực tiếp tới bệnh viện.

Cô có hơi ảo não, tay chống cằm suy nghĩ, cho dù hôn nhân hai người *tương kính như tân, cũng không thể nói không quan tâm hay ảnh hưởng tới nhau, rõ ràng khi ở nhà, hai người mười ngày nửa tháng cũng khó gặp, nhưng khi dời ra ngoài mới nửa tháng, cô luôn cảm thấy tâm trí mình xuất hiện hình ảnh anh.

*tương kính như tân: kính trọng, kiêng nể như khách, người ngoài



Có lẽ ba năm, dài đằng đẵng...

Gió lạnh từng chút một thấm vào da thịt, cô vội vàng để điện thoại lung tung lên tai và vai kẹp lại, một tay thò vào túi xách tìm chìa khóa xe.

Ngay cả chiếc xe này cũng là anh mua cho cô. Một chiếc Porsche Taycan màu trắng, chạy bằng điện, là chiếc xe mà người bạn thân nhất của anh vô cùng yêu quý, anh ta rất đau lòng. Tuy vậy nhưng cô không dám mắng Chu Thừa Sâm, nói đại thiếu gia nhà họ Chu là băng, lạnh thấu xương, khiến cô đau đầu, nếu nói thêm một lời nữa, cô sẽ bị đau đầu, sợ bị đóng băng lúc nào không hay...

Ngoài sự nghiêm túc và thờ ơ, có thể có một số lý do như anh nhiều tuổi hơn cô, Chu Thừa Sâm hơn Lộ Ninh bảy tuổi.

Cô do dự một lúc, phân vân không biết có nên trả xe cho Chu Thừa Sâm hay không.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định quên nó đi. Chu Thừa Sâm bề ngoài lịch sự, nhưng thực chất lại là người có trái tim mạnh mẽ, độc đoán và cực kỳ nói nhiều.

Âm thanh của điện thoại di động vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Cục cưng, khi nào cậu mới về? Mình đói muốn chết rồi. Chúng ta cùng đi ăn đi! Mình thấy gần đây có chung cư và một quán lẩu mới."

Hôm qua Từ Thi Hạ làm việc đến khuya và ngủ đến tận bây giờ, cô ấy yếu ớt nói: "À, nhân tiện, mới có người giao đồ tới, lúc mình đi thì tình cờ nhìn thấy người ở cửa. Hình như anh ta nghĩ trong nhà không có người, cũng không thấy gõ cửa."

Lộ Ninh cuối cùng cũng tìm được chìa khóa xe: "Ừm, mình muốn đi đến cửa hàng, khoảng hai mươi phút nữa mình sẽ về nhà. Cậu có thể thay quần áo và đi xuống tầng dưới, mình sẽ đợi trước cổng." Sau đó, cô ấy lại nói: “Vậy gần đây cậu nghỉ ngơi thì làm gì?”

Đầu dây bên kia có tiếng sột soạt, có lẽ là đang vật lộn để rời khỏi giường.

"Không sao đâu, công việc của mình đã hoàn thành rồi, trưởng nhóm cho mình nghỉ hai ngày, phòng của mình ở bên kia rất tốt nên mình mới chuyển đến đây hai ngày, sau này mình sẽ không làm phiền cậu nữa.”

"Mình không quan tâm, có rất nhiều phòng, cậu có thể ở đây lâu dài. Nếu cậu muốn, mấy ngày nay chúng ta sẽ ở khách sạn." Lộ Ninh nhịn không được, chợt nhớ ra, "Còn...cậu sợ Chu Thừa Sâm tới à?"

Từ Thị Hà cười nói: "Thật sự không thể nói dối cậu. Nói thật, phong cách trang trí của cậu khiến người ta phải chú ý." Mình có cảm giác như đang ở nhà chồng, mình không làm được, đó là lẽ tự nhiên mà.”

Chung cư Mây Đinh Thủy Tạ đúng là của Chu Thừa Sâm nhưng sớm đã sang tên cho cô. Cũng vì một ngày cô vô tình nói ra điều gì đó và sẽ không còn nơi nào để ở. Anh đã viết tên các phòng rồi đưa cho cô bốn bộ tên một lượt.

Chỗ này là nhỏ nhất, vì cách cửa hàng tương đối gần, cho nên cô chuyển tới bên này.

Căn hộ đã được trang trí từ lâu, Lộ Ninh không tân trang lại gì, màu xám trộn lẫn với thời tiết lạnh giá, mặc dù cô có mua một ít thứ tạo cảm giác mềm mại nhưng nó vẫn mang phong cách của Chu Thừa Sâm.

Lộ Ninh im lặng thở dài, cảm thấy bản thân bị Chu Thừa Sâm ảnh hưởng, dấu vết của anh ta ở khắp mọi nơi.

Hai người chưa chính thức ly hôn và anh cho biết mình cũng không ký giấy tờ trước hôn nhân. Một thỏa thuận hôn nhân đòi hỏi sự đối xử công bằng về mọi mặt. Việc này cần có thời gian, có thể ngắn là khoảng một tháng hoặc lâu nhất là ba tháng, một năm.

Ba năm trôi qua, Lộ Ninh cũng không khác mấy, anh cũng không có biểu hiện gì phản đối, nhưng anh cảm thấy mình đã quyết định thì tốt nhất nên rời đi.

Nguyên nhân chính là trước khi ly hôn, cô vẫn là bà Chu, hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp.

Từ Thị Hà lo lắng là điều bình thường.

Cô không tiếp tục cưỡng cầu, Từ Thị Hà tiếp tục khẳng định công ty Thị Hà có trụ sở tại Diên Thành. Cô vừa có một công việc mới, công ty đã sắp xếp chỗ ở và cô muốn sống cùng người khác. Cô lập tức tìm một phòng khác để ở, người thuê trước vừa mới chuyển đi. Hành lý do một công ty chuyển nhà vận chuyển, tuy cô chưa đến thành phố A nhưng cũng không thiếu chỗ.

“Được!” Từ Thị Hà vui vẻ trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Lộ Ninh quay lại cửa hàng và gửi bản vẽ ảnh cho khách hàng.

Vào mùa đông, cuộc sống thường chậm lại.

Phố này khá đông đúc nên cô cẩn thận lái xe. Đây là phố Tư, đường phố hơi chật hẹp, hai bên thường xuyên có người đi bộ và xe cộ, mấy năm trước cô đến đây cũng không dám mở cửa xe, nhưng thời gian gần đây đã quen nên vừa dừng lại đã cẩn thận mở cửa xuống xe nhanh chóng.

Lúc này Lộ Ninh đã thuận đường, rẽ đông quẹo tây, ra đầu phố chuyển vào đại lộ, như cá vào biển.

Đường lối quen thuộc, nhưng không trở về khu biệt thự của Chu Thừa Sâm mà rẽ hướng, nhìn những đám mây trên trời bước theo.

“Hôm nay phu nhân đến bệnh viện.” Thư ký Hứa Mặc đứng trước bàn tổng giám đốc, báo cáo công việc, thuận tiện báo luôn cô đang làm gì.

"Khoa sản phụ". Thư ký nói thêm, mắt nhìn anh quan sát.

Ngồi trước bàn làm việc, Chu Thừa Sâm mặc một bộ vest sạch sẽ, đeo kính gọng vàng, đường nét sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng.

Hứa Mặc mỗi lần đứng ở đây, cả người đều căng cứng không thể lơ là.

Cũng trách phu nhân không chịu được tính này của tổng giám đốc. Hai người họ hoàn toàn không hợp tính nhau.

Chu Thừa Sâm chậm rãi ký văn bản, trong đầu hiện lên một số hình ảnh, lần cuối cùng hai người gặp nhau là cách đây một tháng, vào ngày sinh nhật của anh. Nó kết thúc rất muộn, hai người ở trong nhà vườn của Lão Ân Ca, tâm tình anh lúc đó không tốt, nhắm mắt nằm ở đó, cô tưởng anh đã ngủ nên nhẹ nhàng giúp anh cởi cà vạt, áo khoác...

Chỉ là hôm đó anh hơi nóng nên e rằng không có chuyện gì xảy ra.

Anh cau mày, đặt bút trở lại màn hình, ngước mắt hỏi: "Kết quả?"

Hứa Mặc lắc đầu, nghĩ làm sao anh ta biết, gần đây cũng không có lý do gì để liên lạc với phu nhân sao?

Nhưng việc Chu tổng đặt câu hỏi trực tiếp là điều hiếm hoi. Anh ta nhanh chóng nói thêm: “Khi phu nhân ra khỏi bệnh viện, cô ấy rất bình tĩnh”.

Câu nói này rất mơ hồ, không biết tổng giám đốc sẽ giải thích thế nào.

Có lẽ không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ phu nhân cũng vậy, không quá quan tâm liệu đứa trẻ có hay không.

Lộ Ninh một mình chuyển ra ngoài, Chu Thừa Sâm không vui nhưng anh vẫn lo lắng và muốn ở một mình. Nhìn nhưng không được phép đến gần, chỉ có thể biết bấy nhiêu đó thôi.

Chu Thừa Sâm đưa tay kéo cổ áo sơ mi của mình ra, nút thắt Windsor hơi lỏng ra, đột nhiên lên tiếng: "Gọi cô ấy."

Anh khó chịu phập phồng muốn theo cô, nhưng khi anh nhớ người phụ nữ này, tuy nhìn có vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn nhưng thực ra lại rất bướng bỉnh và mưu mô, nếu anh phớt lờ thì cô sẽ tự mình ra ngoài giải quyết những chuyện ngu ngốc.

Hứa Mặc sững sờ trong giây lát, không biết ai đã nói rằng nếu chuyển ra ngoài, sau này sẽ không liên quan gì đến anh.

Nhưng anh không dám nói, Thừa Sâm gọi thì bận, báo rồi lại thôi. Anh kiên nhẫn gọi tiếp, lặp đi lặp lại vẫn là thông báo không nhận cuộc gọi.

Sắc mặt Chu Thừa Sâm ngày càng nghiêm túc, vẻ mặt không kiên nhẫn, ngả người về phía sau, nhắm mắt lại: "Cậu đi ra ngoài trước đi!"

Hứa Mặc thở phào nhẹ nhõm, cúi người xuống: "Tổng giám đốc, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Anh ta rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không khí ngột ngạt bên trong đủ khiến người ta sợ hãi.

Màn hình điện thoại di động vẫn nguyên trạng thái, anh cầm lên, cô vẫn không liên lạc với anh.

Cô chuyển ra ngoài đã nửa tháng, cô cũng chỉ mới liên lạc với bảo mẫu trong nhà một lần, nhắc nhở chăm sóc một cây lan và để ý chúng, bình thường cô sẽ chăm sóc, sợ người hầu sẽ không làm.

[...]

Mấy ngày trước có một vụ bạo loạn ở cửa hàng và hôm nay Lộ Ninh đã đến bệnh viện.

Trước đây cô đã nói với anh mọi chuyện nhưng bây giờ tôi muốn giải thích lần nữa.

Bằng chứng này vẫn chưa được nhận, nhưng ở vị trí của cô, nó dường như đã bị bỏ lại.

Đôi môi mỏng của Chu Thừa Sâm mím chặt. Lông mày anh hơi nhíu lại, điện thoại lại bị lấy đi, anh đặt tay lên tờ giấy, gọi lại cho người đầu dây bên kia, che đi một phần, sau đó cầm bút tiếp tục ký vào văn bản.

Sau vài phút, cuối cùng anh cũng không kìm được nỗi buồn trong lòng, đột nhiên ném cây bút về phía màn hình.

Anh cầm điện thoại lên, ấn mở danh sách liên lạc trên cùng ấn gọi cho Lộ Ninh.

[...]

Chỉ có Từ Thi Hạ là không chịu ngồi yên, vừa rửa mặt chuẩn bị đồ đạc, vừa nhịn không được gọi cho Lộ Ninh tán gẫu một số chuyện.

Lộ Ninh đeo tai nghe Bluetooth và định tiếp tục trò chuyện.

Khi bất ngờ nhắc đến Chu Thừa Sâm, Từ Thị Hà tức giận và bất mãn: “Anh ấy nói cưới thì cưới, nếu anh ấy nói ly hôn thì ly hôn. Cậu cũng quá dễ dàng nói chuyện rồi.”

Lộ Ninh bất lực cười: "Không...bọn mình thực sự không có. Nếu có mâu thuẫn cũng không sao, nếu không hợp, có thể tách ra.”

Nguyên nhân chỉ là tiệc sinh nhật của anh, Chu gia cố ý làm mất mặt Lộ Ninh, ngụ ý cô đã ba năm không có con, ám chỉ cô không có khả năng mang thai, Lộ Ninh lại thấp vế, cho nên không thể nói gì cả, chỉ đứng nghe rồi vờ như không để ý.

Đối với chuyện này cô rất cởi mở, chỉ cần Chu Thừa Sâm không ép buộc, người khác nói gì cô cũng cười cười cho qua.

Nhưng lão phu nhân vẫn không cam lòng, chọn việc nói với Chu Thừa Sâm, nếu có người từ bên ngoài đưa về thì nhà họ Chu cũng sẽ chấp nhận.

Chỉ là Chu Thừa Sâm vẫn đang hờn dỗi vì tình cảm không được gia đình cho phép mà thôi.

Chu Thừa Sâm không có ở đó nên cô biết có người cố ý., làm nhục cô, anh cau mày hỏi: “Sao em không nói?”

Lộ Ninh lắc đầu, nói không cần thiết.

Trong bữa tiệc tối anh mất bình tĩnh, nói mấy câu khó nghe, sau bữa tiệc sinh nhật cũng không vui, cuối cùng cô phải ngăn anh lại, rời khỏi nhà cũ coi như tạm thời giữ được mặt mũi.

Anh uống chút rượu say rồi hỏi cô vì anh cảm thấy không cần thiết phải tranh cãi và anh vẫn cảm thấy mình có tình cảm hay không cũng không quan trọng.

Lộ Ninh do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý.

Đêm đó, trong bóng tối cả hai đều phát tiết lên nhau, lúc Lộ Ninh mệt mỏi, cô cho rằng phương diện này rõ ràng rất hòa hợp, tuy rằng chia tay Kỷ Tiêu Nhiên rất đau lòng, nhưng người chia tay không phải là cô. Người không thể yêu thì không bao giờ có thể rời xa. Cũng giống như hôn nhân, chia tay trọn vẹn là sự tôn trọng duy nhất đối với Kỷ Tiêu Nhiên.

. . .

Mình rốt cuộc muốn cái gì, nhưng cứ suy nghĩ mãi không rõ, nhưng tôi vẫn không hiểu, tôi chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân này không phải là điều cô ấy muốn, nhưng khi chúng tôi kết hôn, chính họ Lộ đã yêu cầu anh ấy, nên cô không thể chủ động hủy bỏ.

Vì thế cô mềm giọng nói: "Hiện tại không có người nào giống như anh, ở đây anh không cần phải gánh chịu sự bất bình của tôi, kỳ thực anh có thể ở cùng với người mình thích. "

Lúc đó trong nhà có hai kẻ thù, ông Chu chết vì bệnh hiểm nghèo, tài sản kếch xù đang chờ phân chia, bên nào cũng đủ thực lực, ông lấy vợ chỉ để chia một ít. nhiều tài sản thừa kế hơn để tôi có thể đứng vững hơn trong nhà Chu.

Bây giờ mọi chuyện đã diễn ra như ý muốn của anh, cuộc hôn nhân này thực ra cũng không cần thiết đến thế.

Chu Thừa Sâm không lên tiếng, một lúc sau mới hỏi: "Ninh Ninh, em thế nào? Anh đối xử với em thế nào?"

Lộ Ninh cụp mắt xuống , như một thiếu nữ dịu dàng chân thành nói: "Anh đối với em rất tốt."

Trước mặt anh, cô có lúc giống như một cô giáo, có lúc lại như một học sinh nghiêm túc, ngoan ngoãn, nhưng không hẳn là giống một người vợ.

Cô quả thực còn trẻ, và có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết thúc cuộc hôn nhân.

Chu Thừa Sâm chưa kịp nói xong đã nuốt lại mọi thứ, mới đứng dậy đi ra ban công, lặng lẽ hút một điếu xì gà, sau khi quay lại mới nói: “Nếu thật sự không thích thì, anh có thể để em đi."

Cô mỉm cười, như thể cô đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt ba năm, như trút bỏ được gánh nặng: “Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều.”

Lộ Ninh nhớ lại, một giây trước có thể khiến ngươi sống chết, giây tiếp theo, vở kịch đột nhiên kết thúc, nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười. Đột nhiên, cô không thể nhớ được ba năm qua, chuyện gì đã xảy ra?

Đèn xanh và đèn đỏ, cô từ từ dừng lại, nhưng khi cô vừa dừng lại hoàn toàn, đột nhiên có một lực rất lớn phía sau cô.

"Bịch —— "

Cơ thể cô hướng về phía trước, đầu cúi xuống va vào vô lăng, sự thay đổi đột ngột khiến cô mơ màng một lúc, mãi đến khi nhìn thấy gương chiếu hậu có người đang lao tới gầm xe đuổi theo.

Đi thẳng, đèn xanh, đèn đỏ, cô không làm gì trái với điều hành giao thông.

Bên kia chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Cô ấy đã bình tĩnh lại. Ôi chúa ơi, hãy hít một hơi thật sâu.

Vừa mới bị va chạm, tai nghe và điện thoại di động của cô đều bay ra ngoài, đúng lúc nhạc chuông vang lên, bên ngoài cô bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng loạn nhận cuộc gọi và nói: “Haha, tôi là đang bị truy đuổi, tôi cần xử lý chút chuyện. Có thể tôi sẽ quay lại sau, nếu cậu đói cứ gọi đồ ăn trước."

“Cho tôi địa chỉ của cô.” Một giọng nói cực kỳ quen thuộc truyền vào tai cô, trầm thấp lãnh đạm, khiến tai cô run lên vì lạnh. Lộ Ninh lùi điện thoại ra một chút, sau đó mới nhìn rõ, nhận ra đây là cuộc gọi từ Chu Thừa Sâm.

Cô có chút bối rối: "Tôi sẽ gọi lại cho anh sau. Tôi xin lỗi vì đã nghe nhầm số... chuyện đó..." Cô cau mày, cuối cùng đành chấp nhận số phận, cô rũ vai nói: “Phố Nam Định và Phố Chính Tây Ninh đan xen với nhau, phía trước có đèn xanh và đèn đỏ.

"Chờ."

Ngắn gọn và súc tích, lời nói và hành động của anh nhất quán...