"Hanada, nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của cô là đưa hai người dân thường kia qua đây."
"Cái đó, thanh tra Megure, ngài nói đưa qua là có ý gì?" Lời của thanh tra Megure khiến Hanada Saharuna sửng sốt, không rõ sếp nhà mình đang nói gì.
Cô nhìn lối đi đứt gãy, từ chỗ cô đến lối vào tòa nhà nơi mấy người thanh tra Megure đang đứng cũng phải gần 30 mét. Quan trọng nhất chính là Hanada Saharuna căn bản không dám tới gần rìa chỗ nứt. Đã không còn lối đi kết nối, bây giờ toàn bộ đài quan sát đều chỉ dựa vào kết cấu mặt bằng thép bên dưới để chống đỗ, từ phía trên có thể nhìn thấy rõ ràng mặt đất.
Đơn giản mà nói thì, tòa nhà Suzuki, lối đi cùng với đài quan sát hợp lại với nhau vừa vặn là một hình tam giác vuông. Bây giờ đã không còn lối đi, tương đương với hình tam giác mất đi một cạnh, chỉ còn dư lại hình chữ V. Ban đầu đài quan sát là dựa vào lối đi và kết cấu mặt bằng để hình thành thế chống đỡ cân bằng, bây giờ toàn bộ trọng lực của nó chỉ có thể đè ở trên kết cấu thép.
Bởi vì kết cấu thép rất chắc chắn, cho nên dù không có lối đi thì đài quan sát vẫn có thể miễn cưỡng trụ vững. Nhưng vấn đề bây giờ là kết cấu thép cũng đã bị The Gravedigger đặt bom, số lượng quá nhiều và cũng không còn thời gian, cho dù có chuyên gia như Matsuda Jinpei ở đây thì cũng không thể gỡ kịp.
Giống như thanh tra Megure nói, một khi bom phát nổ, toàn bộ đài quan sát sẽ rơi từ trên độ cao 400m xuống, ba người Hanada Saharuna tuyệt đối sẽ mất mạng!
Thanh tra Megure cầm loa tiếp tục nói: "Hanada, cô đừng lo, chúng tôi sẽ ném 3 ống chữa cháy sang chỗ cô, cô chỉ cần buộc hai ống một cao một thấp vào cột lan can, còn dư lại một cái thì buộc vào người mình, sau đó dựa vào chúng rồi chậm rãi đi qua là được!"
Đi qua?! Giống như đu dây xiếc sao?! Ở độ cao 400m?!
Mặt Hanada Saharuna tái mét.
Lúc này Narihisago Muku đã thoát khỏi chậu hoa và người công nhân cũng chậm rãi đi tới. Bị nhốt trong chậu hoa lâu như vậy nên bây giờ chân cô bé vẫn còn chút tê.
Narihisago Akihito nhìn thấy con gái mình thì lập tức kích động hẳn, lấy một cái loa nhỏ la lên: "Muku, con không sao chứ?! Bây giờ ba sẽ lập tức cứu con!"
"Ba, con không sao! Là thanh tra Hanada đã cứu con!" Narihisago Muku cũng dùng tay tạo thành loa đáp lại.
Đúng lúc này, mấy người Chiba chạy xuống tìm ống chữa cháy đã trở về.
Anh thở hồng hộc đưa ống chữa cháy qua: "Mỗi tầng chỉ có một hộp phòng cháy có ống chữa cháy, tôi thấy chỉ có 25m, không đủ dài để đến đài quan sát bên kia, cho nên liền chạy xuống 2 tầng đi tìm thêm 6 cái nữa! Cần phải cột chúng lại thì mới đủ dài được! Nhưng mà xa như vậy chúng ta ném qua đó thế nào?!"
Chiều cao cánh cửa bên phía họ chỉ có hơn 2m, hơn nữa ống chữa cháy lại rất nặng, dưới tình huống như vậy mà muốn dựa vào lực quán tính ném tới một nơi cách 30m thì cho dù quán quân Olympic cũng chẳng làm được. Chiba lo lắng nghĩ thầm.
Matsuda Jinpei và Amuro Tooru nhận lấy ống chữa cháy, buộc chúng lại bằng nút thắt ngư dân, kiểu nút thắt này rất ổn định, sẽ không bị đứt trong quá trình sử dụng.
Còn Edogawa Conan thì lộ ra biểu tình nắm chắc: "Thanh tra Chiba đừng lo, cái này cứ giao cho cháu! Cháu có thể đá ống chữa cháu sang đó!"
Thanh tra Megure gật đầu, nói với những người khác: "Hiện giờ chỉ còn 20 phút là bom sẽ nổ, từ tầng 35 trở nên đều có khả năng bị ảnh hưởng. Takagi, Sato, hai người đưa mọi người tránh đi trước đi."
Sato Miwako lên tiếng hỏi: "Vậy thanh tra Megure thì sao?"
"Tôi ở lại đây chỉ huy Hanada." Megure Juzo nghiêm túc nói: "Tôi không thể bỏ cấp dưới của mình rời đi trước"
"Vậy thì tôi cũng ở lại!" Sato Miwako nói: "Tôi là tiền bối của Hanada, có tôi ở đây ít nhất có thể khiến em ấy an tâm hơn!"
"Tôi cũng vậy!" Takagi Wataru cũng lập tức nói.
"Takagi, không được. Anh mau lui xuống đi, so với anh thì tôi và Hanada thân thiết hơn một chút." Sato Miwako quyết đoán.
Không còn thời gian để bọn họ tiếp tục tranh luận, thanh tra Megure cân nhắc một chút, sau đó mạnh mẽ yêu cầu Takagi Wataru và những người khác lui xuống.
Những đồng sự còn lại ở Đội 1 mím chặt môi, không nói gì nữa, im lặng nhanh chóng rời đi. Rất nhanh toàn bộ tầng 46 chỉ còn lại thanh tra Megure, Sato Miwako, Matsuda Jinpei, Amuro Tooru và Edogawa Conan.
Ban đầu bọn họ cũng muốn Amuro Tooru rút lui, dù sao thì anh cũng chỉ là một người dân bình thường. Nhưng Amuro Tooru lại tỏ vẻ mình đã đáp ứng Mori Kogoro trông coi Edogawa Conan, nếu cậu muốn ở lại thì anh cũng phải ở lại. Thanh tra Megure không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý.
Lúc này Matsuda Jinpei bà Amuro Tooru cũng đã cột ống chữa cháy xong. Amuro Tooru đưa một đầu dây cho Edogawa Conan, cậu ước lượng trọng lượng của nó một chút, sau đó ngồi xổm xuống điều chỉnh giày cường lực, trong nháy mắt điện quang bốn phía.
Edogawa Conan đứng dậy hô lên với Hanada Saharuna bên kia: "Thanh tra Hanada, mọi người mau tránh ra!"
Nói rồi cậu nhấc đầu ống chữa cháy lên, nhấc chân đá thật mạnh! Giây tiếp theo ống chữa cháy mang theo tia lửa điện vọt lên, như một con rắn bay thẳng về phía đài quan sát.
Mấy người thanh tra Megure thấp thỏm nhìn một màn này, khi thấy ống chữa cháy vững vàng đáp đến đích mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chờ cả ba ống chữa cháy đều được vứt qua, thanh tra Megure vội vàng cầm lấy loa nhỏ la lớn: "Hanada, mau buộc ống chữa cháy lại!"
Hanada Saharuna và người công nhân mỗi người cầm một dây buộc vào lan can trên đài quan sát, Hanada Saharuna nhìn lan can, có chút không yên tâm mà lay lay.
"Cô cảnh sát, cái này chắc lắm, không có việc gì." Người công nhân trấn an, nói xong còn bất đắc dĩ bổ sung một câu: "Toàn bộ đài quan sát cũng chỉ có rào chắn này là cố định, không còn lựa chọn nào khác nữa đâu."
An ủi cũng như không........Biểu tình Hanada Saharuna càng khó coi hơn.
Thanh tra Megure bên kia cũng đã cố định xong đầu còn lại của ống chữa cháy, lớn tiếng bảo ba người bọn họ lần lượt đi qua.
"Động tác nhanh một chút, chỉ còn 20 phút thôi."
Ba người trên đài quan sát nhìn nhau, Hanada Saharuna vừa rồi đối mặt với The Gravedigger vẫn rất trấn định lại lui về phía sau một bước: "Hai người đi trước đi, tôi đi sau cùng."
"Chân em vẫn hơi run, em sợ sẽ trượt xuống......" Narihisago Muku nhìn ống chữa cháy chỉ rộng bằng lòng bàn tay, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Vừa rồi cô bé có dựa vào lan can để ngó thử xuống, quần chúng vây xem bên dưới tụ tập lại đông như kiến, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Cuối cùng vẫn là ông chú công nhân đứng ra tỏ vẻ mình có thể lên trước: "Chúng tôi bình thường cũng hay làm việc ở trên cao, để tôi đi trước cho!"
- ------------------------------------
Tầng dưới bị nổ, ba người Kaito Kid trên tầng 47 đương nhiên cũng có thể cảm nhận được.
Sau khi Kaito Kid nghe hai cảnh sát giữ cửa nói chuyện, biết gần như toàn bộ lực lượng cảnh sát đều bị điều xuống bên dưới liền âm thầm mở cờ trong bụng, chuẩn bị lấy cớ để tiến vào phòng an toàn trang bị phím bấm.
Ai ngờ hắn vừa mới mở miệng thì một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, cửa sổ bằng kính sau lưng hắn trong nháy mắt vỡ nát, ánh lửa cao vυ"t bùng lên tận trời. Hai cảnh sát giữ cửa vội vàng đỡ lấy vách tường, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
"Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại nổ?!" Một cảnh sát vội vã hỏi.
Kaito Kid chạy ra chỗ cửa kính vỡ toang nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy lối đi đến đài quan sát trên tầng 46 đã nổ tung, trên mặt đất còn lưu lại tàn lửa.
Sao lại thế này?! Kaito Kid lộ ra biểu tình ngưng trọng.
Đúng lúc này tai nghe lại truyền đến tiếng của thanh tra Nakamori, nói hung thủ đặt bom ở tầng 46, cảnh sát trên tầng 47 hãy cầm theo đá quý rút lui trước.
"Nhưng mà không phải phải ấn đồng thời bốn góc trong phòng kệ tủ mới mở ra sao?!" Cảnh sát giữ cửa lớn tiếng nói.
"Thế thì tìm hai người nữa lên hỗ trợ đi cậu là đồ ngu à?!" Thanh tra Nakamori gào lên vào bộ đàm, hai cảnh sát giữ cửa bưng kín lỗ tai lại.
Hai người chuẩn bị chia nhau ra đi xuống tìm người, Kaito Kid đã đi tới nói: "Không sao, tôi có một ý tường, ba người chúng ta vẫn có thể mở được tủ!"
"Cái gì?" Hai cảnh sát có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa đi theo Kaito Kid vào.
Kaito Kid dẫn đầu đi đến một trong các phím ấn: "Đầu tiên mỗi người chọn một góc rồi đặt tay mình lên cơ quan, chờ tôi đếm đến 1 thì hãy lập tức ấn xuống!"
Hai cảnh sát khó hiểu, một người trực tiếp hỏi: "Nhưng chúng ta chỉ có ba người, một cái cuối cùng kia thì ai ấn?"
Kaito Kid cải trang thành cảnh sát vươn 1 ngón tay cười đắc ý: "Đừng lo, cứ giao cho tôi!"
Ngữ khí của Kaito Kid thật sự quá tự tin, hai cảnh sát ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.
"Được, bắt đầu thôi. 3,2,1 ——!!"
Tiếng "1" vừa dứt, hai cảnh sát ngay lập tức ấn xuống cơ quan, cùng lúc đó Kaito Kid lấy súng đặc chế ra, một lá bài Poker bắn một cách chuẩn xác đến phím ấn đối diện, tủ thủy tinh cạch một tiếng mở ra.
Nhìn thấy lá bài mang đầy tính cá nhân kia, hai cảnh sát lập tức phản ứng lại hô lên: "A a a! Mi là Kaito Kid!
Bị hắn lừa rồi!
Kaito Kid nở nụ cười ranh mãnh, chỉ nghe "phanh" một tiếng, pháo giấy rơi ra, Kaito Kid cùng lễ phục trắng và áo choàng xuất hiện trên kệ thủy tinh.
Hắn khom lưng gỡ viên kim cương màu vàng thật lớn ra, trong nháy mắt đã mất tăm hơi.
Hai cảnh sát vội vàng đuổi theo đến cửa, lại thấy Kaito Kid đứng ở trước cửa kính đã nổ tung, giơ viên kim cương lên dưới ánh trăng cẩn thận xem xét.
Hai cảnh sát lập tức lấy súng ra ngắm vào hắn: "Kaito Kid, mau trả đá quý lại!"
Kaito Kid cũng không hoảng loạn, xác định viên đá quý này cũng không phải thứ mình muốn, hắn quay đầu lại cười cười: "Nào nào ~ đừng khẩn trương, bây giờ còn chưa tới thời gian hẹn trước, tôi sẽ không lấy nó đi đâu. Nè, cho các anh!"
Nói rồi liền trực tiếp ném viên kim cương về một trong hai người, đối phương vội vã tiếp lấy.
Kaito Kid nhìn xuống tầng 46, vừa vặn nhìn thấy cảnh ống chữa cháy mang theo tia điện bay đến đài quan sát. Hắn nhướng mày, xem ra nhóc thám tử còn đang bận cứu người nha.
Hắn cong khóe miệng, quay đầu lại nói với hai cảnh sát: "Hình như hôm nay có việc khẩn cấp, thanh tra Nakamori và ngài Suzuki rất bận rộn. Xem ra viên đá này và tôi không có duyên rồi, vậy tôi đây sẽ từ bỏ nó ~ Chúng ta lần sau gặp lại, tạm biệt ~"
Tiếp theo hắn ném một quả cầu xuống đất, sau khi làn sương khói bay đi, trên đất chỉ còn lại một bông hoa hồng.
Hai cảnh sát nhìn nhau, lập tức liên lạc với thanh tra Nakamori, theo mệnh lệnh của ông cầm đá quý rút khỏi tầng 47
※※※※※※※※※※