Mặt trời lên cao, đánh thức thành phố Tokyo phồn hoa nhộn nhịp.
Ánh nắng ban mai vương đầy trên những tòa cao ốc, trong đó có ban công của một căn hộ bị rèm cửa màu trắng gạo che kín. Tia nắng xuyên qua khe hở của bức rèm, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt của người thanh niên đang nằm trên ghế sofa.
Thanh niên da ngăm tóc vàng cảm nhận được ánh sáng, hơi nhíu mày. Vài giây sau, năng lực tự giác mạnh mẽ thúc giục anh chậm rãi mở to hai mắt. Ánh mặt trời chói sáng chiếu rọi, anh bèn vươn tay lên che lại trong vô thức, sau đó cơn đau đầu kịch liệt kéo đến làm anh phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ khẽ khàng.
"A...." Thanh niên ôm đầu ngồi dậy, thảm lông đắp trên người rơi từ ngực xuống đùi. Anh gắt gao nhíu mày chịu đựng cơn đau, sau khi đã quen với nó liền buông tay ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt.
Phòng khách rộng lớn được sơn màu xanh và trắng gạo, còn điểm xuyết thêm những đồ vật nhỏ bắt sáng lấp lánh —— đây không phải nhà anh.
Amuro Tooru nhìn căn phòng xa lạ lại có chút quen mắt, nỗ lực nhặt nhạnh những ký ức của ngày hôm qua. Anh nhớ mình đã giả bộ không sao hết mà tạm biệt Vermouth, sau đó thì đi về nhà, nhưng giữa đường lại không chịu đựng nổi. Ký ức cuối cùng của anh đã dừng lại ở lúc định gọi điện cho Kazami Yuya cầu cứu, sau đó thì anh không nhớ gì nữa.
.....Không, vẫn có. Trước khi hoàn toàn ngất đi, hình như anh đã được ai đó nâng dậy, đối phương tựa hồ gọi anh vài câu, anh còn nhớ như in biểu tình đầy nôn nóng của người đó.
Amuro Tooru lắc lắc đầu, một lần nữa nhìn bốn phía xung quanh. Khi tầm mắt chạm đến cái tủ lạnh dán đầy ghi chú trong phòng bếp, rốt cuộc anh cũng biết mình đang ở nơi nào —— là nhà của Hanada Saharuna, mấy hôm trước anh vừa mới ghé qua.
Xem ra là Hanada Saharuna đã cứu anh. Chính anh hai ngày trước vừa đưa cô say rượu về nhà, bây giờ lại đổi chỗ......Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút vi diệu.
Amuro Tooru cúi đầu nhìn thảm lông trên đùi, đây là cô ấy đắp cho anh sao?
Lúc này anh mới đột nhiên nhận ra trên thảm lông có dính mấy thứ màu trắng, dùng ngón tay bắt lấy giơ lên xem lại càng cảm thấy kỳ quái hơn: Lông chim? Thảm làm bằng lông dê sao lại dính lông chim? Chẳng lẽ là lúc phơi bị rơi vào?
Amuro Tooru không nghĩ ra nguyên do, anh gấp thảm lông lại cẩn thận rồi để sang một bên, sau đó từ trên sofa đứng dậy.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 7 rưỡi. Không ngờ say rượu lại nghiêm trọng như vậy, có thể khiến một người có tính kỷ luật cao như anh ngủ đến giờ này........ Về sau phải chú ý một chút mới được. Tuy rằng có lý do chính đáng, nhưng mà say đến nỗi ngất giữa đường thì đúng là quá kỳ cục.
Amuro Tooru đi lại trong phòng khách vài vòng, thấy ở bậc thềm vẫn còn giày, hiển nhiên là chủ nhà còn chưa ra ngoài. Nhưng mà giờ này hẳn là sắp đến thời gian vào làm của Sở Cảnh sát rồi chứ.... Có lẽ là bởi vì ở cách cơ quan rất gần, cho nên mới yên tâm ngủ đến lúc này chưa dậy.
Anh lại nhìn nhìn đồng hồ, quyết định đi đánh thức Hanada Saharuna dậy, sau đó cảm ơn cô rồi mới rời đi.
Amuro Tooru dựa vào trí nhớ đi đến cửa phòng ngủ của Hanada Saharuna, vừa đang định vươn tay gõ cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Lần này thanh tra Hanada thật sự vô cùng xuất sắc....."
Bàn tay đặt ở trước cửa của Amuro Tooru khựng lại.
"Lần này thanh tra Hanada thật sự vô cùng xuất sắc.....Lần này thanh tra Hanada thật sự vô cùng xuất sắc..... Lần này thanh tra Hanada thật sự vô cùng xuất sắc....." Trong phòng ngủ liên tục truyền ra những câu nói lặp đi lặp lại, đôi môi của Amuro Tooru chậm rãi mím chặt.
Thời điểm sáng sớm, âm thanh lặp đi lặp đi, thật sự không khó để khiến người ta liên tưởng đến thứ kia.
Đúng lúc này, tiếng cười bộc phát bên trong phòng ngủ đã chứng minh suy đoán của anh.
"Phụt ha ha ha ha! Đừng khen nữa đừng khen nữa! Tôi cũng không muốn xuất sắc đến mức này đâu, trời sinh ấy mà ha ha ha......" Hanada Saharuna ở trong phòng ngủ cười to, anh còn nghe thấy rõ mồn một tiếng hai chân đạp bạch bạch đầy vui vẻ của cô.
Amuro Tooru thu nắm tay muốn gõ cửa lại, che lại mặt nghiến răng kèn kẹt, lỗ tai dưới mái tóc vàng chậm rãi đỏ lên.
C,con nhóc Hanada Saharuna kia, thế mà lại cài lời khen của anh thành đồng hồ báo thức!
Amuro Tooru hồi tưởng lại cảnh tưởng đối phương ra vẻ ngại ngùng xin anh lặp lại câu nói kia một lần nữa. Lúc ấy trong lòng anh tràn ngập cảm kích, chỉ lo cảm tạ Hanada Saharuna. Hơn nữa xung quanh cũng toàn là người quen, đương nhiên anh không hề cảnh giác. Bây giờ nhớ lại, hình như lúc đó tay cô còn với vào trong balo, hóa ra là để lặng lẽ ghi âm sao?!
"Lần này thanh tra Hanada thật sự vô cùng xuất sắc....."
"Hahahahaha không không! Anh biết trong lòng là được rồi, không cần khen đâu hahaha..... Á? Đã 7 rưỡi rồi! Thôi xong! Hôm nay đã hứa mang đồ cho tiền bối Sato rồi, không thể ngủ tiếp nữa!"
Âm thanh khích lệ ngừng lại, sau đó bên trong truyền đến tiếng rời giường, Amuro Tooru nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt vài giây, lặng yên không tiếng động xoay người rời đi.
- ------------------------------------
Hanada Saharuna tắt chuông báo thức, vươn vai xuống giường, vừa ngáp vừa đi vào toilet. Mơ mơ màng màng rửa mặt thay quần áo xong, cô nhìn chính mình trong gương một lúc, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh lại.
Cô trừng to hai mắt, má ơi! Amuro Tooru vẫn còn đang trong nhà mình!
Hanada Saharuna không tiếng động thét chói tai, vò đầu bứt tóc, mặt mũi xanh mét. Cô thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như này! Xong đời, hắn tỉnh dậy chưa vậy? Liệu có nghe được chuông báo thức của cô không?! Chắc chắn là đã nghe thấy rồi đúng không? Tuyệt đối là đã nghe được rồi!!
Cư nhiên bị chính chủ nghe được mình lấy lời khen của hắn làm chuông báo thức, cái này so với diễn trò hải vương trước mặt đối phương còn mất mặt hơn! Bây giờ di cư đến hành tinh khác còn kịp không?!
Hanada Saharuna cắn ngón tay, hai hàm răng đều run lên. Giờ khắc này, cô có một nỗi xúc động muốn kéo cửa sổ ra nhảy lầu ngay lập tức. Trên đời này, không còn chuyện gì thê thảm hơn chuyện này nữa.
Huhuhu liệu hắn có nghĩ mình đã bị cô nhắm trúng, muốn biến hắn thành thứ bảy chủ nhật của cô không? Đừng mà! Ngoài miệng thì nói ghét cay ghét đắng, nhưng trong lòng lại muốn biến người ta thành cá của mình, không phải thích thì cũng là nhìn trúng thân thể của người ta! Đấy không phải là cặn bã của cặn bã sao? Không, mà là đồ cυồиɠ ɖâʍ!
Hanada Saharuna gần như sụp đổ.
Vốn dĩ trong mắt của Amuro Tooru, cô đã là một cảnh sát cá mặn kiêm hải vương suy đồi đạo đức rồi, bây giờ còn thêm 1 cái tag ham muốn thân thể của người ta nữa, về sau làm sao cô có thể ngẩng đầu lên nhìn người khác đây!
Nếu Amuro Tooru mà tiết lộ chuyện này ra ngoài, kiếp này của cô coi như chấm hết! Amuro Tooru là đệ tử của Mori Kogoro, Mori Kogoro lại thân quen với thanh tra Megure, còn là tiền bối của Đội 1 phòng Điều tra Tội phạm bọn họ. Suy ra Amuro Tooru cũng tương đương với 1 nửa người quen của Đội 1! Xuống tay với người quen, nếu tin này mà lộ ra, cô không dám tưởng tượng đồng nghiệp sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình nữa.....
Tuyệt đối sẽ không có ai tin cô chỉ vì vui vẻ ngẫu hứng mới cài giọng nói của Amuro Tooru thành chuông báo thức. Bọn họ nhất định sẽ cho rằng cô đã sớm tia trúng hắn, thậm chí tệ hơn là sẽ nghĩ cô dùng giọng hắn để DIY*.....
*Khụ, trẻ con không cần hiểu. Tệ nhất chính là, cô còn từng khen Amuro Tooru đẹp trai trước mặt mấy người Sato Miwako, Takagi Wataru và Matsuda Jinpei, cái này tuyệt đối sẽ trở thành bằng chứng quan trọng nhất......Cô xong đời rồi!
Hanada Saharuna đứng trong phòng ngủ gào khóc, sống chết không dám mở cửa, cô bắt đầu trốn tránh hiện thực.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhỏ vụn.
【Lớp trưởng [12]: Sắp 8 giờ rồi, bà còn lề mề cái gì đấy, muộn làm rồi kìa!】
Hanada Saharuna khịt mũi trả lời trong kênh chat.
【Hanada Saharuna [1]: Lớp trưởng, tôi không muốn ra ngoài QAQ. Tôi quên khuấy mất hôm qua mang Amuro Tooru về nhà, hôm nay lại quên tắt đồng hồ báo thức đi, hắn nhất định đã nghe được rồi QAQ! Tôi không muốn sống nữa!】
Lớp trưởng bên ngoài trầm mặc vài giây rồi mới trả lời.
【Lớp trưởng [12]: Nói bừa cái gì đó, Amuro Tooru vẫn còn đang ngủ. Anh ta không nghe thấy cái gì hết, mau ra đây đi.】
Hanada Saharuna nghe vậy, giống như người đi trên sa mạc gặp được ốc đảo, hoa tàn héo úa lại một lần nữa hồi sinh. Cô lập tức đứng dậy mở cửa, biểu cảm hoàn toàn thay đổi.
"Ha! Không nói sớm! Mất công tôi tự mình xấu hổ lâu như vậy!"
Hanada Saharuna ưỡn ngực đi về phía phòng khách: "Cũng đúng, say thành cái dạng kia mà dậy được sớm thì chỉ có thể là quỷ! Để tôi ra gọi hắn dậy, tôi còn phải ra ngoài đi làm nữa!"
Hamster nhỏ đứng sau nhìn bóng lưng của cô, trong mắt toát ra sự đồng tình. Vừa rồi cậu bị báo thức của Hanada Saharuna làm cho tỉnh giấc, chuẩn bị bò dậy đánh thức đối phương như mọi ngày, lại nhìn thấy Amuro Tooru đang đứng ngay ngắn trước cửa phòng ngủ của cô.
Bên trong không ngừng truyền đến tiếng chuông báo thức cùng tiếng cười tùy tiện của Hanada Saharuna, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng của Amuro Tooru lại quá dọa người. Mặt lớp trưởng tái đi ngay tại chỗ. Một khắc đó cậu có thể tưởng tượng ra được hiện trường mất mặt của Hanada Saharuna khi bị Amuro Tooru bắt gặp chuyện báo thức ra sao.
Nhưng ngay lúc cậu sợ hãi chờ đợi Amuro Tooru gõ vang cửa phòng, Hanada Saharuna trực tiếp nhục chết, anh đột nhiên xoay người rời đi!
Lớp trưởng lập tức chạy theo, cứ tưởng Amuro Tooru sẽ cầm di động lên ghi âm lại (cụ thể tham khảo hành động của Hanada Saharuna), thế mà anh lại một lần nữa quay về ghế sofa, đắp thảm lông lên giả vờ vẫn còn ngủ!
Lớp trưởng tức thì thập phần cảm động, không ngờ tên Amuro Tooru này lại quan tâm đến tâm tình của Hanada Saharuna như thế, cố ý làm bộ chưa tỉnh giấc. Trời ơi, người đàn ông này cũng quá vĩ đại rồi! Nếu đổi lại là cậu, nhất định sẽ gậy ông đập lưng ông để bắt được cái đuôi nhỏ của cô!
Ngay cả người ngoài cũng tri kỷ như vậy, thân là bạn học của Hanada Saharuna, đương nhiên lớp trưởng cũng vô cùng tốt bụng mà bảo vệ lòng thẹn thùng đáng thương của cô.
Vì thế khi Hanada Saharuna tỉnh táo lại, nhớ ra Amuro Tooru đang ở nhà mình, đang xấu hổ đến mức muốn dùng chân moi ra 1 tòa tháp Tokyo còn bắt đầu trốn tránh hiện thực, lớp trưởng đứng dậy.
Nhưng mà cái con nhỏ Hanada Saharuna này, đúng là cái đồ đã được lợi còn khoe mẽ.