Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
【Chơi chết bọn họ!】

Tuy rằng ý chí của ba người lớp diễn xuất rất cao, nhưng chơi chết....... Không có khả năng chơi chết.

Đầu tiên bọn họ không ở trên địa bàn nhà mình, kế tiếp không có chi viện. Chỉ dựa vào ba tráng hán tay trói gà không chặt như họ không thể nào đánh bại được tinh anh của Tổ chức Áo đen. Cái tên đàn ông kia tạm thời không đề cập tới, còn mỹ nhân tóc đỏ bên cạnh, giá trị nhan sắc cao như vậy tám phần chỉ có thể là Vermouth.

Vermouth chẳng những bắn súng giỏi, lại còn tàn nhẫn độc ác, là một mỹ nhân rắn rết tiêu chuẩn. Quan trọng nhất chính là đối phương vô cùng tùy hứng, vạn nhất cô ả mặc kệ nhiệm vụ, trực tiếp rút súng cho bọn họ một phát, bọn họ chỉ có thể nằm thẳng cẳng.

Tiếp nữa, nếu thật sự bức hai người tổ chức kia điên lên, ba người bọn họ nhiều nhất là lại rút thẻ thân phận khác, nhưng vị đại thúc Chân Thổ Hào này có thể sẽ chết tha hương! Không được, không thể liên lụy đến đồng bào!

Ba người tính toán, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn chặn chúng, nhưng khiến đối phương ngột ngạt thì có thể! Bây giờ bọn họ còn đang ở địa bàn của người khác nên không tiện động thủ, chờ đến khi trở về sân nhà mình sẽ lập tức liên lạc với Chân Thổ Hào báo cáo lên chính phủ. Nếu đối phương thật sự muốn mượn cơ hội phái người lẻn vào, bắt được một tên nói không chừng còn có thể được thưởng!

Vì vậy, ba người liếc nhau, lập tức vui vẻ ra mặt mời rượu.

"Huynh đệ, tới tới tới, uống một ly! Cậu xem, tôi cũng đã uống rồi, có phải nên cho lão ca đây chút mặt mũi không?" Số 5 nhìn chằm chằm "Owada".

"Sao có thể chứ, đúng lúc tôi đang hơi khát." Bourbon nở nụ cười nghề nghiệp, cầm bình rượu trắng lên trực tiếp nốc cạn.

Vermouth ngồi một bên nhìn yết hầu Bourbon đang không ngừng di chuyển lên xuống, trầm tư suy nghĩ phải làm sao mới khiến mục tiêu nhiệm vụ chủ động hỏi đến viên kim cương. Cô không muốn phí thời gian ở chỗ này nhìn một đám đàn ông uống rượu.

"Vị tiểu thư này hình như không quen uống rượu trắng phải không? Tôi gọi hai bình rượu vang cho cô nhé?" Số 10 đột nhiên nói.

Vermouth ngẩng đầu đẩy mắt kính, đáp lại bằng biểu tình chuyên nghiệp lạnh nhạt: "Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng lát nữa tôi phải tiến hàng giám định, cho nên không thể uống rượu."

Thanh niên tóc vàng cười tủm tỉm: "Thế thì tôi gọi nước ép cho cô vậy, cứ để cô ngồi không thì chán chết."

Nói rồi mặc kệ cô có đồng ý hay không liền gọi người phục vụ tới kêu một ly nước ép trái cây. Bỏ đi, cái bà Vermouth này không dễ chọc, tiếp tục hành hạ tên kia thôi!

Bourbon rốt cuộc cũng tu hết một bình rượu, vừa mới buông vỏ chai rỗng xuống, thanh niên tóc đen bên cạnh đã đưa cho anh một bình khác. Bourbon quay đầu sang nhìn, người thanh niên vừa mới nhảy múa phóng đãng trên sân khấu này đã cài áo khoác lại, che khuất áo ba lỗ bên trong, một lần nữa lộ ra biểu tình ôn tồn lễ độ.

Chú ý tới ánh mắt của anh, thanh niên tóc đen cười thẹn thùng: "Tình cảm sâu, một chén uống cạn*. Chỗ này có bốn người, anh đã uống với Hách tổng rồi, cũng không thể quên tôi đấy chứ?"

*Là một lời ép rượu thường thấy trên bàn nhậu, ý nói không uống cạn là tình cảm không tốt.

Không chờ Bourbon cự tuyệt, cậu đã rút từ trong túi ra một đống thẻ đen đập lên mặt bàn: "Nghe nói Nhật Bản mấy năm nay trộm cắp hoành hành, châu báu đá quý thường xuyên bị mất trộm, việc kinh doanh cũng ngày càng sa sút. Với tư cách là bằng hữu tôi chắc chắn phải giúp Owada tiên sinh một tay rồi. Như này đi, anh uống một bình, tôi liền mua một món trong cửa hàng của anh, giá cả không thành vấn đề.....Anh thấy thế nào?"

Nếu là Owada thật, đương nhiên gã sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Uống một chai rượu là có thể bán được một món hàng có giá chục triệu thậm chí trăm triệu, quả thực là một cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống! Hơn nữa chỉ là một chai mà thôi, nhiều khi để bán được một món trang sức, bọn họ đã phải uống với khách hàng không biết bao nhiêu lần!

Cho nên Bourbon không thể không uống, nếu anh mà cự tuyệt, vậy thì chẳng khác nào nói với đối phương mình có vấn đề. Ba người lớp diễn xuất lại cũng không thiếu tiền, vốn dĩ đề bài lần này là phải tiêu tiền, tiêu vào chỗ nào chả là tiêu? Vì thế bọn họ liền quyết tâm phải ghê tởm chết cái lũ người xấu này!

Quả nhiên, dưới ánh mắt của thanh niên tóc đen, Bourbon mỉm cười nhận lấy bình rượu trên tay cậu, còn phải bắt buộc nói một câu cảm ơn.

Thanh niên tóc đen nở nụ cười hài lòng, trong miệng còn nhờ Bourbon giới thiệu đá quý cho mình, chờ lát nữa trực tiếp quẹt thẻ là được.

Sau khi uống đến bình thứ tư, Bourbon đè tay thanh niên tóc đen lại.

"Tôi thấy uống cũng đủ rồi, không bằng chúng ta đến xem viên kim cương kia trước đi? Tôi sợ nếu say rồi sẽ không thể giới thiệu rõ ràng mặt hàng của chúng tôi cho Chân tiên sinh được." Anh cười nói, thấy đối phương lộ ra biểu tình bất mãn thì lập tức bổ sung: "Xem xong chúng ta lại tiếp tục uống, được không? Nếu là rượu thì chỗ chúng tôi cũng có."

.......Uống tiếp đương nhiên là không có khả năng. Bourbon và Vermouth liếc nhau một cái, sau khi giao dịch xong cô sẽ động tay động chân vào rượu, khiến cho đám người này toàn bộ "say xỉn".

Là người mua trực tiếp, Chân Thổ Hào cũng cảm thấy rất có đạo lý, vì thế liền gật gật đầu đứng dậy muốn cùng hai người đi đến cửa hàng của "Owada". Nếu như chính chủ cũng đã đáp ứng rồi, ba người lớp diễn xuất cũng không thể tiếp tục ngăn cản nữa, cho nên bọn họ lập tức đi theo sau.

- ------------------------------------

Ngoài cửa quán bar.

"Xin lỗi, xe chúng tôi chỉ ngồi được bốn người thôi." Trên mặt Bourbon lộ biểu tình xin lỗi. Anh, Vermouth và Chân Thổ Hào đã là ba, nói cách khác trên xe chỉ còn lại dư một chỗ ngồi, "Tập đoàn Suzuki đang quảng bá sự kiện ở gần đây, chỉ sợ khó gọi được taxi. Các vị xem ai là người đi cùng chúng tôi tới đó?"

Tốt nhất là đừng một ai bám theo hết, càng nhiều người càng khiến bọn họ không tiện hoàn thành nhiệm vụ.

"Không sao cả, chúng tôi có người đón rồi." Thanh niên tóc đen vẫy vẫy tay, một chiếc siêu xe đậu trước cửa quán bar lập tức đi tới.

Cửa sổ ghế lái hạ xuống, một thanh niên mặc tây trang đeo giày da hướng ba người nở nụ cười: "Tiên sinh, xong rồi sao? Bây giờ các ngài về khách sạn ạ?"

"Không không, chúng ta đến địa điểm tiếp theo đi. Không ngờ thời buổi này mua xe còn có cả dịch vụ đưa đón, đúng là dọa tôi sợ rồi. Thái độ phục vụ của Nhật Bản thật khiến người ta kính nể." Thanh niên tóc vàng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Thanh niên tóc đen cũng ngồi lên xe, cậu nhìn về phía mấy người Bourbon: "Mọi người đi trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ theo sau......Xin đừng lái xe quá nhanh nhé?"

Cậu cố ý nhấn mạnh vào hai từ "quá nhanh", đề phòng trường hợp đối phương nhân cơ hội cắt đuôi họ.

Nói rồi cậu đóng cửa xe lại nói với Tamura phía trước: "Khi về chúng tôi sẽ lại mua thêm một chiếc xe khác để anh Tamura nâng cao doanh số, tôi rất thích những chỗ cung cấp dịch vụ tốt như của anh đấy ~"

Bourbon không nói gì, lúc này Vermouth đã mở cửa xe ra, số 5 và Chân Thổ Hào cùng nhau ngồi lên.

Bourbon ngồi trên ghế phụ quay đầu sang cười cười với Vermouth: "Còn có hai vị tiên sinh khác đi theo xe chúng ta, cô Ella xin hãy lái · chậm · chút nhé."

Vermouth khẽ nhếch khóe miệng: "Đương nhiên rồi."

Rất nhanh đoàn người liền khởi hành, sau khi đi chưa được 5 phút bọn họ đã gặp phải hoạt động tuyên truyền của tập đoàn Suzuki mà Bourbon nói. Đường cái tắc nghẽn chật cứng, Vermouth kiến nghị đổi sang đi đường phụ. Mấy người Chân Thổ Hào không biết đường, đương nhiên là không có ý kiến, cho nên Vermouth liền đảo tay lái rẽ vào con đường bên cạnh.

Vừa tiến vào đường nhỏ, trong mắt Vermouth đã hiện lên một tia châm chọc. Cô đạp mạnh chân ga nắm chặt tay lái, nhanh chóng lướt qua những con hẻm quanh co phức tạp ở Tokyo, chiếc xe đi sau lập tức mất dấu họ.

"!!" Số 10 và số 15 trừng lớn hai mắt, biến mất rồi?!

Thanh niên tóc vàng cắn răng nói: "Chết tiệt! Tôi biết ngay người của Tổ chức Áo đen đều không phải người tốt mà, sao có thể dễ dàng bị chúng ta khống chế như vậy!"

Là bọn họ đã xem thường chúng!

Thanh niên tóc đen mím chặt môi: "Bình tĩnh, gọi điện cho số 5 đi, bảo bọn họ dừng lại đợi chúng ta!"

Nếu là người làm ăn chân chính, nếu khách hàng bị bỏ lại phía sau gọi điện xin giúp đỡ đương nhiên là sẽ dừng lại! Thanh niên tóc vàng gật đầu, lập tức móc di động ra gọi vào điện thoại của số 5.....

Trên xe, Bourbon vẻ mặt bình tĩnh nhét thiết bị gây nhiễu tín hiệu vào trong túi.

Từ kính chiếu hậu để ý thấy người đàn ông được gọi là Hách tổng vẫn luôn ngoái lại nhìn phía sau, anh cười trấn an: "Hách tiên sinh không cần lo lắng, cửa hàng đá quý của chúng tôi rất nổi danh, tài xế kia là người địa phương thì chắc chắn sẽ biết vị trí thôi....Hơn nữa giám định đá quý thì chỉ cần hai chuyên gia là đủ rồi, không phải sao?"

Trên thực tế, ở Tokyo có hai cửa hàng "Owada", nơi bọn họ muốn dẫn người đến chính là một cửa hàng khác. Giao dịch tiếp theo không thể lại để những kẻ này quấy rầy được.

"Ồ, ồ, đương nhiên rồi." Số 5 giật giật khóe miệng, có quỷ mới tin mi!

Mấy tên nhãi Tổ chức Áo đen này không có một ai tốt đẹp, cố tình cắt đuôi bọn họ nhất định là có ý đồ khác! Chết tiệt, bây giờ chỉ còn mình cậu và Chân Thổ Hào, hai người họ có cái tên xui xẻo như vậy, không nên hành động thiếu suy nghĩ thì hơn. Trước tiên cứ thuận theo mấy kẻ này đã, xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì!

......Nếu thật sự không may mà chết, cậu nhất định sẽ bảo Hanada tới tìm Edogawa Conan đến phá cái đám Tổ chức Áo đen này!

30 phút sau, bọn họ tới điểm đích.

Chân Thổ Hào xuống xe, nhìn quanh có chút nghi hoặc: "Owada tiên sinh, hình như chỗ này với cửa hàng của anh mà tôi thấy trong video có chút khác nhau?"

Tim số 5 lập tức nhảy dựng.

Bourbon vô cùng tự nhiên nói: "Ngài đã nhận ra rồi sao, thật ra lúc trước tôi mới cho sửa sang lại.......Trông ổn chứ?"

"Không tồi không tồi, rất có phong cách!" Chân Thổ Hào không hề phát giác, dưới sự dẫn dắt của Bourbon ngồi xuống ghế sofa.

Hắn lừa ông đó! Vừa nghe đã biết là nói dối rồi, đồng hương à mau tỉnh lại đi!!

Nếu có thể, số 5 rất muốn nắm lấy vai Chân Thổ Hào mà lắc một trận, nhưng cậu không dám ho he một tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Chân Thổ Hào, im lặng nhìn hai người Tổ chức Áo đen lấy đá quý ra cho họ xem.

"Đây chính là viên kim cương "Golden Star" mà Chân tiên sinh đã đặt trước, ngài xem có vấn đề gì không?" Bourbon mỉm cười đẩy hộp đựng màu đen qua.

Viên kim cương vàng trong suốt nhỏ bằng lòng bàn tay nằm yên lặng trên một tấm lụa xanh, đặt dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, số 5 hơi mở to hai mắt.

Đẹp thật....

Hiển nhiên Chân Thổ Hào cũng cảm thấy như vậy, ông vội vàng đeo găng tay lên, cầm lấy kính lúp cẩn thận quan sát.

5 phút sau, ông buông viên kim cương trong tay xuống nở nụ cười vừa lòng: "Là hàng thật, độ tinh khiết cũng rất cao. Không hổ là Owada tiên sinh, đồ tốt như vậy cũng tìm được! Tới, lão đệ, cậu cũng đến xem đi!"

Nói rồi để viên kim cương vào lại hộp đưa cho số 5, số 5 vừa định cầm lấy ngắm nghía kỹ càng thì vị mỹ nhân tóc đỏ vừa mới rời đi đã một lần nữa xuất hiện.

"Mời dùng cà phê." Cô đặt hai cốc cà phê bốc khói nghi ngút xuống trước mặt Chân Thổ Hào và số 5.

Ngón tay cầm đá quý của số 5 lập tức run rẩy.

Tới rồi! Người phụ nữ này đột nhiên rời đi, chắc chắn là đã bỏ thuốc vào trong rồi! Xong đời, cậu vừa mới diễn được một ngày đã chết, vậy chẳng phải sẽ bị tính là không đạt tiêu chuẩn sao?!

Không được, phải tìm cớ để không uống! Số 5 vừa nghĩ như vậy, Chân Thổ Hào ngồi cạnh đã nhiệt tình đẩy cốc cà phê về phía cậu.

"Lão đệ, đừng chỉ mải nhìn nữa, vừa rồi uống nhiều rượu như vậy không khát nước sao? Uống một ngụm trước rồi lại xem, chúng ta còn cả đống thời gian mà!"

Số 5 nghẹn họng.

"Đúng vậy, Hách tiên sinh mau thử đi, đây chính là loại cà phê mà tôi rất thích, nếu là người bình thường tôi sẽ không lấy ra để chiêu đãi đâu." Bourbon mỉm cười, trong đôi mắt nhỏ dài lóe lên tia sáng: ".......Hay là, Hách tiên sinh có lý do gì không thể uống sao?"

Da đầu số 5 lập tức tê dại, chỉ trong nháy mắt đã cảm nhận được sự áp bách...... Đám người này quả nhiên là xã hội đen mà, chết tiệt! Rõ ràng chỉ là người trong sách thôi, vì cái gì cậu lại để bị dọa sợ được!

Còn nữa, đồng hương ông thế mà lại đâm tôi một phát như vậy? Đúng là đồng đội đầu heo!

Số 5 không còn cách nào khác, nếu lúc này mà khiến cho đối phương hoài nghi, cậu và Chân Thổ Hào có lẽ sẽ thật sự phải bỏ mạng ở chỗ này.

Cậu hít một hơi rồi cầm cốc cà phê lên cười nói: "Nào có chứ, tôi đúng là đang rất khát nước. Ella tiểu thư thật là ân cần!"

Trên mặt treo lên nụ cười, nhưng trong lòng lại chảy đầy nước mắt, lặng yên một hơi nốc cạn.

3 phút sau, cậu hôn mê bất tỉnh.

※※※※※※※※※※※※※※※※※
« Chương TrướcChương Tiếp »