Sau khi Sauza rời đi, rất nhanh liền ngồi xuống một bóng cây tiếp tục xem phát sóng trực tiếp.
Cùng lúc đó, xác nhận cậu đã thật sự đi mất, Amuro Tooru cũng nhanh chóng lấy di động ra tìm kiếm tin tức về vụ nổ. Rất nhanh anh đã biết được ngọn nguồn của mọi viêc, hơn nữa cũng một lần nữa mở phát sóng trực tiếp lên.
Lúc này, khoảng cách đến khi bom nổ chỉ còn lại 3 phút.
Lòng Amuro Tooru nóng như lửa đốt, nhưng anh biết giờ phút này trừ cầu nguyện ra thì không thể làm gì được nữa.
Nếu hôm nay trước khi đi biết được chuyện này, cho dù chỉ sớm hơn 2 tiếng, Amuro Tooru cũng sẽ chạy về trợ giúp Matsuda Jinpei. Nhưng mà không có nếu, anh nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình, tim đập kịch liệt.
Edogawa Conan là một đứa trẻ thần kỳ. Cậu rất thông minh, cũng luôn có thể tạo ra kỳ tích, nhất định có thể chặn được vụ nổ! Amuro Tooru không ngừng an ủi chính mình. Mồ hôi lạnh chảy ra theo trán anh chảy xuống bàn, nhưng anh không lau đi, toàn tâm toàn ý đều đang đặt lên trên màn hình.
【 "......Xin mọi người chú ý, hiện giờ chỉ còn 2 phút 30 giây nữa là bom sẽ nổ! Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhận được bất kì tin tức gì về quả bom! Chẳng lẽ đứa trẻ trong thang máy sẽ cứ như vậy bị nổ chết sao? Không ai có thể cứu được bọn họ sao?!" Phóng viên cầm microphone trên tay, khẩn trương nhìn chăm chú vào tầng trên của khách sạn.】
Amuro Tooru siết chặt di động, tim bắt đầu đập nhịp.
【 "1 phút!!" Phóng viên la lớn. 】
Amuro Tooru ngừng thở.
【 "0--!!" 】
Không có chuyện gì xảy ra, Amuro Tooru không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
【 Phóng viên đưa tin tựa hồ cũng vô cùng kinh ngạc, cô lớn tiếng dò hỏi nhân viên công tác bên cạnh. Sau khi nói chuyện xong cô quay đầu lại nói với màn ảnh: "Các vị! Thật đáng mừng! Chúng tôi nhận được tin tức từ đồng nghiệp ở vòng xe đu quay Beika, nói ở 1 phút cuối cùng đã có cảnh sát bắt được hung thủ! Quả bom đã ngừng hẳn! Hiện giờ xin hãy chuyển máy cho bên kia ạ!】
Nghe thấy bom phạm đã bị bắt, vụ nổ đã ngừng lại, Amuro Tooru che mặt lại cười.
Tốt quá rồi......Thật sự tốt quá......Matsuda còn sống!
Đôi mắt dưới lòng bàn tay nóng lên, Amuro Tooru hít sâu một hơi bình tĩnh, một lần nữa nhìn về phía điện thoại.
Vừa rồi khi tìm hiểu tin tức, anh biết vụ án này đã được lên kế hoạch rất tinh vi. Bom phạm cố ý thiết trí hai địa điểm phát nổ đã phân tán lực lượng của cảnh sát, lại chế tạo nhà giam không thể di động để vây khốn người bị hại, chính là muốn nổ chết người bên trong. Giống như lời Sauza vừa nói, vô cùng ác độc.
Tên hung thủ nhất định là rất cẩn thận, trong khoảng thời gian ngắn như vậy muốn tìm được hắn cực kỳ khó nhằn. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là vị đồng nghiệp lợi hại nào đã bắt được hung thủ trong một khắc cuối cùng như vậy, về sau nhất định phải cảm ơn người đó mới được.....
【 "Tao hỏi mày - cười - cái - gì?!" 】
Trên màn hình, một dáng hình quen thuộc mặt đầy dữ tợn đang túm lấy đầu gã đàn ông đập thẳng xuống đất.
【 "...... Còn không phải là do lũ chúng mày xứng đáng! Ai mẹ nó bảo mày phạm tội?! Chính mình làm chuyện xấu bị ông trời trừng phạt thì tự rửa mặt lại cho tỉnh đi! Mày lại còn dám đổ lỗi lên đầu cảnh sát?! Lúc đó sao không thấy mày đi chết cùng hắn!
Mày chính là một đống bùn lầy, sống trên đời này chỉ tổ ô nhiễm không khí! Cái chết của mày chính là cống hiến lớn nhất cho xã hội có biết không hả?!......】
Giọng nói của cô thập phần kích động, hành vi cũng hung tàn vô cùng. Gã đàn ông trên tay cô không thể cử động, trên nền đất bê tông đều là máu của hắn, còn có răng bị đánh rơi ra.
Đặc biệt là máy quay còn nhắm ngay thẳng mặt hắn, máu và răng văng ra mỗi lần mặt hắn đập xuống đất đều vô cùng rõ ràng. Nếu không biết còn tưởng đây là bộ phim máu me kinh dị 25+ nào đấy.......
【 "Mọi người hãy nhìn xem! Người đang bị ấn trên mặt đất đây chính là hung thủ của vụ đánh bom liên hoàn ngày hôm này! Mà người đang đè lên đánh hắn chính là vị cảnh sát đã bắt được........A! Trời mẹ ơi! Răng của hắn bắn lên mặt tôi rồi! A a a mau chuyển cảnh đi!"】
Màn hình, nữ phóng viên đang cố gắng giải thích tình huống cho khán giả, nhưng bởi vì đứng quá gần nên lúc Hanada Saharuna đập hắn xuống đất, răng của hắn đã bay lên văng trúng mặt cô. Cô hét lên một tiếng, vội vàng kêu đồng nghiệp tắt máy quay.
Hai phút sau, nữ phóng viên đã chỉnh trang dung nhan lại một lần nữa xuất hiện ở trước màn ảnh. Cô cố gắng duy trì bình tĩnh, nỗ lực mỉm cười tiếp tục đưa tin.
【 "Xin lỗi, vừa rồi có chút sự cố nho nhỏ, bây giờ tôi sẽ tiếp tục giải thích tình hình. Theo như lời của quần chúng vây quanh, vị cảnh sát này ở một phút cuối cùng mới thành công tìm được kẻ đánh bom trong đám người. Lúc ấy hung thủ thập phần kiêu ngạo, trên mặt còn nở nụ cười đắc ý, cho nên mới kí©h thí©ɧ đến vị cảnh sát này, làm cho cô ấy có chút kích động......"】
"......"Cô có chắc là chỉ có "một chút" kích động không?
Amuro Tooru trầm mặc nhìn về phía sau lưng nữ phóng viên.
Ở phía sau, thanh tra Megure và Sato Miwako đang hợp lực kéo Hanada Saharuna ra. Mà tay của cô vẫn túm lấy tên bom phạm không buông, chân còn liều mạng hướng lên trên người hắn mà đá, quả thực dùng toàn thân để biểu diễn một màn [Dã thú xổng chuồng] và [Chó hoang phát điên].
Nữ phóng viên còn chưa dứt lời đã bị tiếng la của Hanada Saharuna vang lên đánh gãy.
【 "......Mày biết làm cảnh sát mệt như thế nào không?! Ban ngày đi làm, buổi tối tăng ca, về nhà còn phải tiếp tục học tập! Chỉ cần chuông cảnh vang lên thì cho dù cơm đang ăn một nửa cũng phải lập tức lao đi! Vì ngồi canh tội phạm mà mấy ngày mấy đêm cũng không được ngủ! "】
"......" Rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu oán hận đối với công việc vậy.....
Nhìn Hanada Saharuna tức đến đỏ cả mang tai, Amuro Tooru nhịn không được giật giật khóe miệng.
Trong đầu anh bỗng dưng hiện lên bài luận "Không tăng ca" của cô, cùng lúc đó, ánh mắt lại dừng ở động tác dùng chân đá vào ba tấc dưới của tên hung thủ.
..........Ngày hôm đó anh chỉ trích cô làm việc không tận tâm chỉ nghĩ đến nghỉ ngơi, Hanada Saharuna dùng từ ngữ đáp trả lại anh thật ra đã coi là ôn tồn lễ độ rồi sao?
Lúc này, cơn thịnh nộ của Hanada Saharuna vẫn còn chưa kết thúc.
Động tác của cô càng ngày càng mạnh, như có ý định đá phế hắn luôn.
【 "...... Bọn họ không giống như tao! Bọn họ vì chính nghĩa trong lòng mà vẫn luôn luôn nỗ lực không từ bỏ! Vì sao còn bị lũ khốn ghê tởm chúng mày trả thù?! Bọn họ còn trẻ như vậy, còn chưa kịp thực hiện khát khao, vì cái gì lại phải chết trên tay lũ rác rưởi chúng mày! Dựa vào cái gì?!" 】
Lời Hanada Saharuna nói làm Amuro Tooru ngẩn người, anh nhìn cô gái tức đến đỏ bừng hai mắt trong video, nhớ tới những người bạn đã mất của mình.
Hagiwara Kenji, xử lý bom, bị bom một lần nữa kích hoạt nổ chết, 22 tuổi.
Morofushi Hiromitsu, vì bảo hộ người nhà không bị tổ chức phát hiện, nổ súng tự sát, 25 tuổi.
Date Wataru, trên đường tăng ca về nhà cứu người, bị xe đâm chết, 28 tuổi.
........Bọn họ rõ ràng còn trẻ như vậy mà đã ra đi, không thể thực hiện khát vọng trong lòng mình nữa.
【 Dựa vào cái gì?! 】
Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ...... Amuro Tooru rũ mắt xuống.
Những thứ tốt đẹp luôn vụt qua trong giây lát, rồi cũng biến mất rất dễ dàng..... Cho nên, để bảo vệ những thứ tốt đẹp trong lòng mọi người, anh càng phải bảo vệ quốc gia này.
Thay thế bọn họ, bảo vệ đất nước nơi đã cùng nhau tạo nên những hồi ức tuyệt vời này.
- ------------------------------------
【 "Mày cười cái gì hả?! Mau chết đi cho tao--!!" 】
"Tê --" Sauza nhìn màn hình, hít hà một hơi.
Xong đời! Cậu không ngờ Hanada nổi giận lại đáng sợ thế này! Cô rút được thẻ kỹ năng gì vậy?? Sao lại có thể hung tàn đến mức đó?!
Nhìn tên đánh bom bị đánh đến huyết nhục mơ hồ trong màn hình, Sauza sợ tới mức nheo một con mắt lại.
Mỗi lần Hanada Saharuna đập bom phạm một cái, thân thể Sauza cũng rụt lại một chút. Mẹ ơi! Nhìn qua cũng thấy đau thì phải làm sao bây giờ?!
Chết mất! Chết mất! Nếu như Hanada Saharuna biết bọn họ tụ tập lại lừa dối cô, nói Amuro Tooru chỉ là một người bình thường, nhưng trên thực tế lại là công an và nằm vùng của tổ chức, chắc chắn cô sẽ tức điên lên cho mà xem!
Vốn dĩ cho rằng cùng lắm là bị đấm vài cái thôi, tâm thái cậu còn rất bình tĩnh. Dù sao thì ở trong Tổ chức Áo đen cậu cũng hay bị Chianti cho ăn đòn, lực kháng đánh chuẩn cmnr. Nhưng mà sau khi xem cái video này, Sauza cảm thấy cậu chắc chắn sẽ chịu không nổi!
Hanada đánh người còn chả dùng đến nắm tay, rõ ràng là trực tiếp cầm đầu người ta đập xuống đất mà! Đáng sợ vãi đạn?! Cô rút được thẻ thân phận cảnh sát thật sao? Thế này thì thẻ Tổ chức Áo đen có khi càng hợp hơn đó?!
Nếu như bị Hanada phát hiện ra chân tướng, cậu tuyệt đối sẽ chết! Tuyệt cmn đối!
Số 23 run rẩy, số 23 sợ hãi, giờ khắc này cậu không còn là "Người mới Sauza" hô mưa gọi gió, làm người ta hận đến nghiến răng nhưng lại không làm được gì của tổ chức nữa, mà là một con mèo nhỏ sợ hãi vô tội!
Sauza run rẩy mở kênh chat trong não ra, nhanh chóng kéo những người từng kết bè lừa dối vào một cái group riêng.
【 Người mới của tổ chức [23]: Mấy người, hiểu ý tôi rồi chứ?
Okawa Shidai [4]/ Luật sư lòng dạ hiểm độc [35]:...... Sợ hãi.
Bác sĩ Beika [17]:......Tự thú thì có được khoan hồng không?
Bảo vệ nón xanh [20]: Khoan hồng thế nào? Gãy xương sao?
Lớp trưởng [12]: Tôi không giống mấy người, tôi thật sự hy vọng Hanada có thể có được một mối tình đầu tốt đẹp. Amuro Tooru nhìn từ bề ngoài đến tính cách hoàn toàn là gu của Hanada. Chỉ là cổ bây giờ không biết thân phận của đối phương nên giữa hai người mới có hiểu lầm như vậy thôi. Một khi biết Amuro Tooru là người của phe đỏ, Hanada chắc chắc sẽ cùng hắn ở chung tốt đẹp.
Người mới của tổ chức [23]: Vậy lớp trưởng, ông có thể đại diện cho bọn tôi đi tự thú không?
Lớp trưởng [12]:...... Tôi chỉ là một con hamster bé bằng một cái nắm tay, bây giờ còn ở nhờ nhà Hanada. Tôi không muốn bị biến thành hamster hầm canh......
Okawa Shidai [4]/ Bác sĩ Beika [17]/ Bảo vệ nón xanh [20] / Luật sư lòng dạ hiểm độc [35]: Thế ông còn ở đây nói cái gì?!
Người mới của tổ chức [23]: Dù sao bây giờ tự thú cũng đã muộn, chúng ta phải nghiêm túc xem xét tình huống trước mắt đã. Hiện tại Hanada và Amuro chưa có bất kì quan hệ gì. Dưới tình huống này, một khi Hanada biết mình bị chúng ta lừa dối, tính chất của sự việc sẽ nghiêng về [Đùa cợt], cổ tuyệt đối sẽ nổi điên......Kết cục thì mấy người có mắt đều thấy rồi đó.
Nhưng mà, nếu về sau cậu ấy và Amuro Tooru ở bên nhau, chúng ta lại thẳng thắn nói ra, vậy tính chất lại khác đi rất nhiều rồi! Đây chính là ý nghĩa thông tục của [Trợ công]! Chỉ cần hai người kia ngọt ngọt ngào ngào, Hanada nhất định sẽ không trách tội [Bà mối] đúng không? Vậy chúng ta không phải là sẽ yên ổn rồi sao?!
Okawa Shidai [4]/ Bác sĩ Beika [17]/ Bảo vệ nón xanh [20]: Số 23, ông đúng là thiên tài!】
Ngoại trừ lớp trưởng còn có chút hoài nghi, những người khác đều nhất trí với ý kiến của Sauza. Sauza tỏ vẻ việc này rất quan trọng, yêu cầu phải thương nghị dài dài. Vì thế mọi người quyết định mỗi người sẽ về viết một bản kế hoạch tỉ mỉ, sau đó lại tiến hành suy xét tiếp.
【Lớp trưởng [12]:...... Cứ cảm thấy sự tình sẽ không suôn sẻ chút nào.....
Người mới của tổ chức [23]: Lớp trưởng, xin đừng miệng quạ đen, chỉ cần nỗ lực! Chúng ta phải tin tưởng, chúng ta nhất định có thể làm cho Hanada thành công thoát kiếp độc thân!】
"......" Mục đích ban đầu không phải là sống sót dưới tay Hanada sao...... A, mấy người này đúng là không đáng tin chút nào.
Hamster màu đỏ cam ngồi trên bánh xe lăn chuột thở dài ngao ngán, cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai.
- ------------------------------------
"Cô cậu nhìn đi! Một buổi chiều thôi mà đã có bao nhiều hot search "cảnh sát đánh người" rồi! Chờ đến ngày mai, báo chí ra hàng loạt, cả Nhật Bản sẽ biết đến hành động của các người! Cô cậu có muốn làm việc nữa hay không?!"
Trong văn phòng Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm, Megure Juzo tức giận chỉ vào mặt Matsuda Jinpei và Hanada Saharuna mà mắng: "Rốt cuộc là cô cậu nghĩ cái quái gì vậy?! Hanada thì đã đành, dù sao vẫn còn là người mới thực tập, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, bị bom phạm chọc tức rồi không nhịn được động thủ thì tôi còn có thể hiểu được.
Nhưng Matsuda cậu là như thế nào?! Tôi bảo cậu xuống cản Hanada lại, chứ không bảo cậu đi đánh người cùng!
Giờ thì hay rồi, cái tiêu đề "Song sát của Sở Cảnh sát Đô thị kết phường ẩu đả phạm nhân" truyền đi khắp nơi rồi đấy! Cô cậu có còn nhớ mình là cảnh sát không!"
"Phụt!" Nghe được từ "Song sát của Sở Cảnh sát Đô thị", Hanada Saharuna nhịn không được cười ra tiếng, Matsuda Jinpei đứng cạnh cô cũng bật cười.
Chính mình đang giáo huấn cấp dưới, cấp dưới chẳng những không nghe lọt tai còn đứng đó cười!
Megure Juzo tức đến nỗi sắp ngất, ông nhìn hai người rống to: "Cô cậu thế mà còn dám cười?! Đúng là vô pháp vô thiên --!!"
"Thôi thôi, Megure cậu mắng bọn họ cũng đã nửa tiếng rồi, nghỉ một lát đi." Matsumoto Kiyonaga ngồi ở sau bàn làm việc lên tiếng hòa giải, ".....Hơn nữa đừng tưởng là tôi không biết cậu cố ý làm trò mắng bọn họ trước mặt tôi để tôi không trách cứ gì được nữa."
Megure Juzo bị vạch trần tâm tư, lộ ra biểu tình xấu hổ: "Nhưng mà, bọn họ đúng là nên bị mắng...... Chỉ là Matsuda và Hanada thật ra đã vô cùng nỗ lực, tôi cảm thấy về việc xử phạt, có phải là nên giảm bớt một chút không?"
Matsumoto Kiyonaga thu hồi lại nụ cười nghiêm túc nhìn hai người lắc đầu: "Tôi hiểu tâm tình của cậu. Chuyện hôm nay đúng là không thể trách hai bọn họ. Matsuda suýt chút nữa đã bị nổ chết, Hanada chắc chắn là hận chết tên đánh bom kia. Nói thật, đối với hành vị dự mưu gϊếŧ chết cảnh sát của hắn cũng thấy chướng mắt.
May là ở một phút cuối cùng Hanada đã bắt kịp hung thủ, thành công cứu mọi người. Tất cả chúng ta đều không muốn nhìn thấy đồng liêu của mình bị nổ chết!"
Nói đến đây ông dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Chỉ là video Hanada và Matsuda hành hung tội phạm đã được truyền đi khắp nơi, quan trọng nhất chính là......Hanada thật sự xuống tay quá nặng. Đã gần đến mức lạm dụng tư hình! Hanada, cô có thừa nhận điểm này không?"
Hanada Saharuna nhìn về phía Matsumoto Kiyonaga, cô mấp máy môi: "Tôi thừa nhận." Nói rồi cô nhếch khóe miệng: "Hắn nên cảm thấy mừng vì quần chúng vây xem hơi nhiều, tôi vẫn còn cố kỵ nên mới không rút súng ra ngay tại chỗ, còn may cho hắn!"
"Hanada!" Megure Juzo lớn tiếng quát: "Cô có biết mình đang nói gì không? Chẳng lẽ cô còn muốn nổ súng gϊếŧ người?!"
Hanada Saharuna cúi đầu nhìn đất không hừ một tiếng.
"Nào dám chứ?" Bên cạnh truyền đến thanh âm lười biếng của Matsuda Jinpei: "Con nhóc này nhìn thấy thi thể còn nôn thốc nôn tháo, ông còn trông cậy cô ấy đi gϊếŧ người sao? Có khi gϊếŧ cá còn ngất xỉu."
Hanada Saharuna trợn trắng mắt: "Anh mới không dám gϊếŧ cá!"
"Được rồi, tôi biết các người đều bảo vệ cô ấy. Tôi cũng không muốn một cảnh sát ưu tú như vậy bị sa thải." Matsumoto Kiyonaga lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Chỉ là hiện giờ tất cả mọi người đều chú ý đến chuyện này, chúng ta vẫn nên tỏ chút thái độ."
"Hanada, Matsuda, hai người tạm thời cách chức một tháng, trong khoảng thời gian này ở trong nhà tỉnh táo lại chút. Đừng tùy tiện ra ngoài, tránh cho bị những phóng viên đó bắt được." Matsumoto Kiyonaga xua xua tay: "Xong rồi cô cậu có thể ra ngoài, tôi còn có vài chuyện muốn nói với Megure."
Hanada Saharuna ngẩn người: "Chỉ như vậy?"
"Thế nào? Cô còn muốn nghe Megure thuyết giáo nữa sao?" Nhìn thấy Hanada Saharuna liên tục lắc đầu, khóe miệng Matsumoto Kiyonaga lộ ra chút tươi cười không dễ phát hiện: "Được rồi, đi đi, chuyện lúc sau bọn tôi sẽ xử lý tốt."
Hanada Saharuna mắt sáng lên, vội vàng giữ chặt tay Matsuda Jinpei rời khỏi văn phòng.
Đi đến hành lang, Hanada Saharuna liền buông lỏng Matsuda Jinpei ra, cô che ngực lại thở phào một hơi: "Làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng là sẽ bị mắng đến lúc tan tầm chứ."
Matsuda Jinpei cười nhạo một tiếng: "Đừng vui mừng quá sớm, làm ra tin tức lớn như vậy, chuẩn bị viết báo cáo đến khóc đi!"
"A a a?! Tôi ghét viết báo cáo!" Hanada Saharuna suy sụp bả vai.
Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Matsuda Jinpei: "Matsuda ~~ Anh còn nhớ ước định của chúng ta mà phải không? Tôi muốn thương lượng với anh về chuyện báo đáp ~"
Matsuda Jinpei cảnh giác nhướng mày.