Chương 7

Trước khi vào Lâm Uyên học phủ, Mộc Cảnh Tự đã có tâm tư lợi dụng Kha Hồng Tuyết.

Chưởng viện từng viết thư hỏi y có thật sự muốn đi một bước này hay không, y trầm mặc hồi lâu, chậm chạp chưa hạ bút viết một phong hồi âm.

Lợi dụng chia làm rất nhiều loại, tính toán cũng có nguyên do. Mộc Cảnh Tự nghĩ, vào Lâm Uyên học phủ là lựa chọn có lợi nhất cho cơ thể và thân phận của y.

Nếu như nhất định phải trở lại triều đình biến đổi liên tục kia, không ngoài hai loại lựa chọn, làm phụ tá, hoặc là tự mình đứng ở trên Kim Loan điện.

Y chọn cách thứ hai.

Không thể nói không liên quan tới Tam hoàng tử điện hạ tiếp nhận giáo dục đức hạnh quân tử ngay từ nhỏ. Nhưng kỳ thật Mộc Cảnh Tự cũng rõ ràng, đại khái cho tới bây giờ y chẳng phải quân tử gì, tư tưởng lừa gạt thế nhân, lừa gạt bản thân.

Cho nên vào học phủ, ỷ vào còn có thời gian, lại vào giai đoạn Trúc.

Kha gia là sự tồn tại đặc thù ở kinh thành chứ đừng nói đến địa vị của Kha Hồng Tuyết ở học phủ, Mộc Cảnh Tự cần mượn hắn, bước vào hoàng cung tử cấm bước đầu tiên.

Lý do này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng nếu tỉ mỉ nghiên cứu thì cũng không thể vững. Nhiều trợ lực ngoài sáng trong tối như vậy, y cần gì phải lợi dụng một học sinh chưa đi vào quan trường?

Nói là lợi dụng, mình có từng thật sự nghĩ ra lợi dụng như thế nào, lấy nguyên do gì không?

Kha Hồng Tuyết dựa vào cái gì giúp y, hắn có cái gì đặc biệt?

Chẳng qua bởi vì y là Mộc Cảnh Tự, từng là Thịnh Phù Trạch. Người biết rõ trong thiên hạ này ngoại trừ chính y, thì không còn người thứ hai dám trực tiếp chất vấn mà thôi.

Ngay cả chưởng viện tiên sinh, cũng mịt mờ hỏi một câu: "Điện hạ đã nghĩ rõ chưa?"

Mộc Cảnh Tự cho rằng, đại khái là đã nghĩ rõ ràng.

Rất ít khi Lĩnh Nam có tuyết rơi, mùa đông năm ngoái lại rơi một hồi. Y ngồi ở trong phòng nhìn tuyết bay xuống như tơ liễu ngoài cửa sổ, đột nhiên cũng rất muốn gặp người tuyết của y một lần.

……

Tam hoàng tử của Đại Ngu từng phong lưu đa tình hoang đường phóng đãng, tài hoa hơn người, dung mạo tuyệt thế nhất trên đời này. Nếu không phải thân phận tôn quý dị thường, có lẽ sẽ bị đám ăn chơi trác táng du ngoạn phong nguyệt trêu tức chọc một câu là hoạt sắc sinh hương, tú sắc khả xan.

(Tú sắc khả xan: Chỉ một người con gái có dung mạo tuyệt trần; Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa. 2. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh))

Cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn, một đôi mắt ẩn tình, toàn thân sáng bóng mịn màng, giống như một pho tượng sứ dễ vỡ tinh xảo, nên ngồi ở trên đài cao làm bằng lưu ly, khiến người ta nhìn lên bái phục.

Tự phụ, cao ngạo, phong lưu, tùy ý, y mới là đóa hoa mẫu đơn nở diễm lệ nhất trong Ngu kinh, là thể hiện cụ thể nhất của thịnh thế hoàng triều, phú quý phồn vinh trong thiên hạ.

Mà một vị thiên hoàng quý tộc không gì sánh kịp như vậy, vậy mà cũng có một người tuyết nâng ở trong tay sợ tan.

Lần đầu tiên nhìn thấy Kha Hồng Tuyết là lúc y mới mười ba tuổi, chính là lúc thiếu niên lang thích đùa nghịch nhất, trêu mèo chọc chó, cái tuổi mà cái gì cũng muốn mở mang kiến thức.

Phụ hoàng thưởng cho y một khu vườn, Thịnh Phù Trạch tốn thời gian ba năm kiến tạo sửa chữa, tạo nó thành một tòa lâm viên hoàng gia vừa lịch sự tao nhã cao quý, lại thú vị vô cùng.

Ngày khánh thành, cảm giác thành tựu đạt tới đỉnh cao, Thịnh Phù Trạch kích động đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, làm bộ trấn định thành thục chờ phụ hoàng dẫn người tuần tra ở cửa công viên.

Đại khái hưng phấn quá mức, trong đầu tỉnh táo để lộ ra một chút điên cuồng hiếm khi.

Đó có lẽ là một Tam điện hạ trưởng thành nhiều năm, thoát khỏi túi da mà người đời kỳ vọng, tiếp cận thiên tính của thiếu niên.

Cung nhân quét qua tuyết trước thềm, sương mù còn treo trên cây. Y khoác một chiếc áo khoác mùa đông mới may năm nay, liếc mắt một cái đã nhìn thấy khuôn mặt lạ trong đám người.

Áo khoác mùa đông màu hồng nhạt, dây tóc màu đỏ, buộc hai búi tóc nhỏ, rụt rè túm ống tay áo mẫu thân. Trong ánh mắt tràn ngập kích động xa lạ, cùng với một chút tò mò bị che giấu rất khá, đáng yêu cực kỳ.

Thịnh Phù Trạch tự nhận mình lớn lên trong rừng mỹ nhân, cũng không thể không thừa nhận đó là "tiểu muội muội" xinh đẹp nhất mà y từng thấy.

Môi hồng răng trắng, bị tuyết lớn làm cho hai má hơi đỏ lên. Phụ hoàng ban cho y nhuyễn ngọc được dâng lên từ phía nam, ấm áp mát mẻ, cầm vào rất dễ chịu. Thịnh Phù Trạch cảm thấy mình đầu váng mắt hoa thật rồi, lại mạo phạm nghĩ đến gương mặt muội muội của Kha gia, sờ lên không biết cảm giác có giống như ngọc hay không.

Nhưng tâm tư yêu thích của thiếu niên chỉ chợt lóe lên, không đáng nghiên cứu sâu, cũng sẽ không nhớ được bao lâu.

"Muội muội" biến thành đệ đệ, gương mặt không chỉ một lần bị y véo qua, ngay cả vành tai, eo bụng, ngón tay... Ôm trong ngực ngủ, kỳ thật xúc cảm so với ngọc tốt hơn rất nhiều lần.

Nhưng Thịnh Thừa Trạch cho rằng bọn họ trong sạch.

Trong sạch đến mức y có thể lấy dáng vẻ bề trên răn dạy Kha Hồng Tuyết, trong sạch đến mức khi bẻ gãy xương cốt của mình ở Lĩnh Nam, một lần cũng không hề nghĩ tới sẽ nói cho A Tuyết biết, kỳ thật mình còn sống.

Nhưng hôm đó trời đổ tuyết, phần cuối cùng của xương cốt được chính tay y phục hồi như cũ. Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, tuyết đầu mùa vừa hiếm lạ vừa ôn hòa, Thịnh Phù Trạch đột nhiên nghĩ tới người tuyết của mình.

Vì thế từ phía nam đi về phía bắc, tới Lâm Uyên học phủ.

Mà nay thay đổi thân phận, để A Tuyết che chở y thì có gì không tốt đâu.

Cho dù đó thật ra là bọt nước không thể nhìn trộm.

-

Tiếng ho khan ở tây sương không còn kịch liệt như ngày đó, nhưng vẫn không ngừng.

Sau Nguyên Hưng năm thứ hai mươi năm, Kha Hồng Tuyết rơi vào chứng rối loạn giấc ngủ không thể chữa khỏi, uống rượu mới có thể ngủ sâu, một khi tỉnh lại sẽ khó ngủ lại.

Vì thế mà những tiếng khó ho khan không thể ức chế của Mộc Cảnh Tự vào đêm khuya yên tĩnh, bắt đầu khiến hắn khó chịu, quấy nhiễu Kha đại thiếu gia ngày đêm không được an bình.

Thật ra việc này cũng không khó giải quyết, bất kể là bản thân đích thân xuất chinh, hay là nhờ vị tiên sinh nào đó. Thậm chí chỉ cần hữu ý vô tình tiết lộ một ít tin tức với bọn Lý Văn Hòa, sẽ có người nghĩ cách đá Mộc Cảnh Tự khỏi viện của hắn ngay lập tức.

Nhưng hết lần này tới lần Kha Hồng Tuyết không làm gì cả, bởi vì cảm xúc không nói rõ trong lòng.

Vừa bực bội, lại không tìm rõ nguyên do.

Vừa muốn người ta dọn đi, lại không có làm ra chỉ thị rõ ràng. Để lại Lý tiểu công tử thấy sắc mặt hắn càng ngày càng không tốt, cả ngày lo sợ bất an.

Rất nhiều lần Kha Hồng Tuyết cũng đã đi tới trước cửa phòng tây sương, nhưng trong nháy mắt giơ tay lại nhớ tới dáng vẻ y hóng gió lạnh chờ ở cửa đêm đó, một loại phiền muộn gần như tự giễu liền xông lên trong lòng, không còn một chút du͙© vọиɠ gõ cửa nữa.

Kha đại thiếu gia nhịn hồi lâu, cuối cùng phiền vô cùng, dứt khoát xuống núi uống rượu thường xuyên, kỳ vọng buổi tối có thể ngủ ngon hơn.

Nhưng vị Mộc học huynh này hình như rất chân tình, cố ý không cho hắn ngủ ngon.

Ngày thường âm thanh còn thấp một chút, lúc Kha Hồng Tuyết xuống núi, lại trở về ngủ, âm thanh lớn hơn bình thường nhiều. Không thể nói rõ rốt cuộc là y cố ý hay là có tâm tình gì, ho như là muốn nôn hết phế phủ ra khỏi cổ họng.

Kha Hồng Tuyết phiền không chịu nổi, nổi lên tâm tư ức hϊếp bá đạo.

Hắn muốn đuổi người đi.

Toàn bộ học phủ đều biết người không thể trêu vào học viện nhất là Kha Hàn Anh, nhưng nếu thật sự nói hắn ra tay nhằm vào ai, ngoại trừ vị học sinh có ý đồ đưa người ngoài lên giường mấy năm trước ra thì hình như chẳng có gì khác.

Hiện giờ hắn muốn dùng chút quyền thế, đương nhiên là đuổi ma bệnh kia từ trong viện của mình đi, rồi lại nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do gì thích hợp.

Đổi lại là người khác có thể không khó như vậy, rơi xuống trên người Mộc Cảnh Tự, ngoài miệng Kha Hồng Tuyết không nói, nhưng trong lòng luôn có chút do dự.

Hắn quy kết là lo lắng việc mình làm sẽ gϊếŧ chết y.

Đến lúc đó hắn có phải khám nghiệm tử thi hay không, coi như là nửa đêm oan hồn đòi mạng tới tìm hắn báo thù, chỉ sợ hắn cũng không được an nghỉ.

“Chậc...... "Kha thiếu gia ném bút lông, trong lòng bực bội muốn chết:" Phiền phức.”

Lý Văn Hòa đang tán gẫu với hắn về mấy chuyện lý thú dưới chân núi, thấy thế thoáng chốc im lặng, nửa ngày không có động tĩnh.

Kha Hồng Tuyết hoàn hồn, dừng lại một lúc, lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn Lý Văn Hòa: "Xin lỗi, suy nghĩ đến xuất thần rồi, ngươi nói tiếp đi.”

Lý Văn Hòa: "......”

Trầm mặc một lúc lâu, hắn nghẹn ra một câu: " Ngươi đừng cười.”

Kha Hồng Tuyết: "...?”

Lý Văn Hòa: "Ta sợ lắm.”

Kha Hồng Tuyết: "..." Hắn tỏ ra khó chịu rõ ràng như thế sao?

Lại một ngày nửa đêm bị Mộc Cảnh Tự đánh thức, Kha Hồng Tuyết ngồi trên giường suy tư cả đêm.

Ngày hôm sau đi học, bạn cùng trường mời hắn xuống chân núi uống rượu, Kha Hồng Tuyết không có đồng ý, mà là xoay người đi tới viện của chưởng viện tiên sinh.

Kha Văn Thụy là đại nho đương thời, Kha gia lại là dòng dõi thư hương tương truyền mấy đời, không thể không nói là có quan hệ sâu xa với Lâm Uyên học phủ.

Thuở nhỏ Kha Hồng Tuyết đã quen biết chưởng viện tiên sinh, tên chữ cũng là do tiên sinh đặt trong lễ trưởng thành, không có lễ tiết ràng buộc như thư sinh bình thường trong học phủ nhìn thấy ông.

Thời tiết đã là mùa hè nóng bức, ve kêu từng hồi trong viện. Tiên sinh tóc hoa râm, mặc một thân trường sam cổ xưa, đang ngồi hóng mát dưới tàng cây nhãn, trên bàn đá trước mặt bày sách cổ đã bị phá hủy không biết lưu lại từ triều đại nào, ông đang cẩn thận gắn lại.

Kha Hồng Tuyết đẩy cửa viện ra, mặc một thân áo tím mỏng manh dưới ánh nắng chói chang, khinh cuồng ngang ngạnh, tất cả đều khác với áo xanh áo trắng nho nhã của mọi người trong học phủ.

Tiên sinh nhìn đến đau mắt, răng cũng ê cả vào, lười nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục công tác hàn gắn của mình.

Sách vở giá đắt, sách cổ khó tìm, hàn gắn một quyển sách cổ có lẽ không có tác dụng gì với khoa cử, nhưng đối với học giả như Chưởng viện tiên sinh mà nói lại là chí bảo.

Kha Hồng Tuyết cũng không đi thẳng vào vấn đề bảo ông đuổi Mộc Cảnh Tự đi, mà là khoanh tay đứng ở bên cạnh tiên sinh thật lâu, cúi đầu nhìn tờ giấy mỏng như cánh ve, bị ánh mặt trời chiếu gần như trong suốt kia, thuận miệng nói một câu: "Liên Bản Kinh? Ta nhớ trong nhà có một quyển tiền nhân dựa theo đó viết phú, nếu tiên sinh cảm thấy hứng thú, ta sai người về nhà lấy tới, có lẽ đối với việc sửa chữa sách cổ có một chút tác dụng.”

Chưởng viện mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật sao?”

Kha Hồng Tuyết khẽ mỉm cười: "Hàn Anh lừa tiên sinh khi nào?”

Chưởng viện: "..." Răng càng ê hơn, nếu không phải là vừa mới có được sách, hiện tại ông cũng muốn tỉ mỉ đếm xem từ lúc tiểu tử này nhập học đến nay đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho ông, nói dối bao nhiêu.

Nhưng rốt cuộc mềm nắn rắn buông, ông không vạch trần ngay, mà là tức giận hỏi Kha Hồng Tuyết tới nơi này có chuyện gì.

Ý cười của Kha Hồng Tuyết càng sâu, không chút để ý nói: " Chẳng phải đầu năm tiên sinh nói muốn mở rộng chiêu sinh sao? Ta suy nghĩ, nếu muốn mở rộng chiêu sinh, xá hiện hiện tại của học phủ chắc là không đủ ở, nên tính toán bỏ tiền xây một toà xá viện ở phía nam, thêm một gian nhà ăn cùng mấy gian phòng tắm, không biết ý tiên sinh như thế nào?"

Chưởng viện nhíu mày, đáy lòng không hiểu dâng lên một loại dự cảm không tốt, hồ nghi nhìn hắn hồi lâu, hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Cái nhìn thoáng qua này chính là hành vi làm từ thiện, nếu nói Kha Hồng Tuyết không có ý đồ gì, ông tuyệt đối không thể tin tưởng.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Kha Hồng Tuyết vẫn cười, môi hơi cong, đáy mắt có vài phần lạnh lẽo: "Bảo Mộc Cảnh Tự chuyển qua.”

Chưởng viện sửng sốt, cuốn sách trong tay hơi trượt xuống, trước khi cuốn sách rơi xuống, ông ấy kịp phản ứng, hơi điều chỉnh biểu cảm, nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”

Kha Hồng Tuyết: "Thật.”

••••••••

Tác giả để lại lời nhắn:

Học huynh: Lợi dụng.

A Tuyết: Bắt nạt.

Chưởng Viện:...... Ta cũng là một khâu trong trò chơi của các ngươi sao? Hết chỗ nói rồi.

PS: Điện hạ ngươi trong sạch cái quỷ gì!?

Ngươi đó là muốn nuôi cô vợ nhỏ!! Đừng tưởng tôi không nhìn thấy nhé! Ừm╭(╯^╰)╮!!!

pps: giai đoạn đầu của học phủ về cơ bản là bổ sung hoàn chỉnh cho ngoại truyện trước đó, nhưng 《 học huynh 》 một mình một quyển không viết tôi lại cảm thấy không hoàn chỉnh, nhợt nhạt quỳ xuống cho dập đầu một cái với mọi người, sống qua đoạn này thì tốt rồi QAQ

Lại pps: Đúng vậy không sai, tôi nói như vậy nhất định là bởi vì chương tiếp theo tôi muốn viết A Tuyết khẩu xuất cuồng ngôn (khum phải đâu) ngươi tốt nhất là nên trốn nhanh.