“Cái gì? Ngươi nói ngươi muốn tiến cung ư?" Tiêu Như Hối nhìn khuôn mặt nhỏ kiên định của nữ nhi nhà mình, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Ai ai cũng biết đương kim Hoàng thượng tính tình tàn bạo, lúc vui lúc buồn, chẳng chớp mắt mà gϊếŧ người, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Với tính cách ngây ngốc của nữ nhi nhà ông, chẳng biết nàng sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ, có khi đến ngày mất đầu trong cung ông làm phụ thân cũng chẳng hay.
Ai lại muốn đưa nữ nhi mình vào cung chứ? Ông chỉ có mỗi mình nàng, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn con mình nhảy vào hố lửa.
Mấy ngày nay, thấy nàng cứ ủ rũ buồn bực không vui, Tiêu Như Hối đoán rằng nữ nhi mình đang chán nản, nên quyết tâm đưa nàng đi nơi khác.
Vì thế, ngựa xe đã sẵn sàng ở cửa sau, Tiêu Như Hối đã lo liệu mọi việc, chuẩn bị đưa nàng về quê cũ ở Giang Nam để tránh đầu sóng ngọn gió, về phía bên ngoài thì tuyên bố ra ngoài rằng nữ nhi mình đã mắc phải bệnh nặng không thể chữa được.
Ông sợ nữ nhi nhất thời bốc đồng, nên vẫn khuyên nhủ: “Hoàng thượng năm nào chẳng tuyển tú nữ... Lần này tú nữ đông chẳng kể xiết, thiếu ngươi, cũng chẳng phải ít. Nếu Hoàng thượng có trách tội, thì đã có phụ thân lo.”
Tiêu Tri Vân ngoan ngoãn chớp chớp mắt, nàng biết phụ thân mình đang lo lắng cho nàng. Nàng vuốt nhẹ lọn tóc bên thái dương, bây giờ nàng cũng chẳng biết giải thích thế nào với phụ thân. Tất cả chỉ tại mấy năm nay Linh Chu Hành không làm chuyện tốt, tiếng tăm bên ngoài quá tệ.
Nhưng thánh chỉ đã đến phủ, nếu nàng bỏ trốn, Linh Chu Hành đột nhiên phát bệnh bất ngờ mà giáng tội xuống, thì chức quan nhỏ của phụ thân nàng không nói, tính mạng cũng khó bảo toàn.
Chỉ là vào cung thôi mà, cá mặn như nàng, tùy cơ ứng biến, chắc cả đời cũng chẳng đến nỗi nào.
Tiêu Tri Vân vỗ ngực, ngẩng đầu mỉm cười chắc chắn: "Phụ thân đừng lo, sau khi ta vào cung, Hoàng thượng sẽ thích ta thôi."
Tiêu Như Hối nhìn đôi mắt tròn xoe của nữ nhi, ngạc nhiên phát hiện trong đó tràn đầy... sự tự tin.
Tiêu Tri Vân có thể tự tin như vậy, tất nhiên là vì kiếp trước nàng vào cung, Linh Chu Hành vừa gặp đã say mê nàng, lập tức phong nàng làm quý phi. Linh Chu Hành không có hoàng hậu, một mình Tiêu Tri Vân dưới hoàng thượng, trên vạn người, trở thành người có địa vị cao nhất trong hậu cung.
Từ đó về sau mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, nàng chưa bao giờ phải chịu khổ.
Bản năng lớn nhất của cá mặn chính là thích ứng với hoàn cảnh, Tiêu Tri Vân nhanh chóng chấp nhận thực tế mình đã trọng sinh, ngày ngày đều sống thoải mái. Nhưng đôi lúc nàng vẫn thắc mắc, thật sự không hiểu vì sao mình lại trọng sinh.
Kiếp trước, ngoài cái chết thảm ở cuối cùng, nàng cũng không có điều gì quá chấp niệm hay tiếc nuối. Thậm chí nàng còn cảm thấy, dường như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Sau khi tỉnh dậy, nàng lại trở thành chi nữ của huyện lệnh Thanh Hà, ngày ngày được phụ thân nuôi dưỡng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Ngoại trừ việc bây giờ trước khi ngủ nàng phải thắp một ngọn đèn để có thể yên giấc.
Nếu được, nàng thà nguyện kiếp sau làm một con mèo lười. Cả ngày chỉ ăn cá khô, nằm phơi nắng trên bãi cỏ với cái bụng trần.
Mãi cho đến ba ngày trước, thánh chỉ được đưa đến Tiêu phủ, chúc mừng tiểu nương tử Tiêu gia đã được tuyển làm tú nữ.
Thời điểm Tiêu Tri Vân nghe tin thì vô cùng sửng sốt, ngây người ra tại chỗ. Trong ký ức, kiếp trước nàng cũng không được chọn làm tú nữ. Việc vào cung cũng là chuyện của vài năm sau đó.
Sao đột nhiên lại có sự nhầm lẫn kỳ lạ này?
Chẳng lẽ Linh Chu Hành cũng giống như nàng, trọng sinh rồi?!
Không thể nào.
Tiêu Tri Vân nghĩ, với tính cách của Linh Chu Hành, nếu hắn thực sự nhớ lại, lẽ ra phải trực tiếp tìm đến nàng chứ. Dù có đến Thanh Hà tìm nàng cũng chẳng ai cản nổi hắn.