Chương 9: Đêm

Từ Tễ Nguyệt Lâu trở về, Tần Thừa Trạch luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Thanh Từ gọi hắn một tiếng "Công tử", lúc đem chiếu thư đưa cho hắn xem cũng không hề ngẩng đầu nhìn hắn, thái độ cung kính với hắn giống hệt như những người hầu khác ở trong phủ.

"Muội làm việc rất tốt."

Tần Thừa Trạch nhìn vào đôi mắt đang nhìn xuống đất của nàng, khen nàng một cách chân thành.

Nàng trước giờ đều rất ưu tú, chưa bao giờ làm hắn thất vọng.

Thanh Từ gật đầu nói: "Đây chỉ là phần chiếu thư phế Thái tử, phần chiếu thư lập Thất Vương làm Thái tử thì chưa lấy được."

Tần Thừa Trạch cười nói: "Một phần này là đủ rồi, A Từ, lại đây."

"Được."

Ngoài miệng thì nói được, nhưng nàng lại lui người ra ngoài, nàng chỉ nghe được nửa câu đầu, "Một phần này là đủ rồi," và trực tiếp bỏ quên nửa câu sau.

"A Từ?" Tần Thừa Trạch gọi nàng.

Bước chân Thanh Từ chợt dừng lại, "Công tử, người còn có gì dặn dò?"

Khi Tần Thừa Trạch bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nàng, vực thẳm nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng lớn.

"Ta đã nói rồi, ở nơi riêng tư không cần phải gọi ta như vậy."

Thanh Từ gật đầu, "Vâng."

Tần Thừa Trạch có chút lúng túng nắm chặt túi thơm bên hông, "Tối nay hãy ở lại bên cạnh ta."

Thanh Từ nhìn đôi mắt đào hoa, thâm tình như vắt ra nước của hắn. Thật là không thể sánh bằng nam nhân trong bức tranh xuân tình cách đây một canh giờ trước.

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được cười.

Diễn kịch hay như vậy mà không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.

Tần Thừa Trạch nhìn nụ cười có phần ngượng ngùng của nàng, trong lòng thắt lại, nhẹ giọng thì thầm: "Sao thế Thanh Từ?"

"............."

"Chúng ta lại giống như đêm qua vậy, muội chỉ cần ở bên cạnh ta là được."

Thanh Từ xa cách nói: "Không được, ở cạnh huynh ta không ngủ được, tuy rằng ta luyện võ, nhưng thân thể cũng không phải bằng sắt, cứ như vậy mãi cũng sẽ sụp đổ. Còn muốn giữ ta ở trong phủ để làm việc cho huynh, thì đừng như thế nữa."

Nàng nhanh chân rời đi.

-----------

Nhìn thấy Thanh Từ trở về sớm như vậy, hai cô nương đang xì xào trong phòng đều ngẩn người sửng sốt.

"Ơ, hôm nay là......." Xuân Hỉ nhanh miệng.

"Tiểu Vũ, ta muốn cùng người nói chuyện một chút."

Tiểu Vũ lập tức đứng dậy khoác thêm áo khoác, "Ra ngoài nói chuyện đi."



Đêm đông đặc biệt lạnh lẽo, vừa bước ra cửa thân thể Tiểu Vũ đã run lên.

Thấy dáng người mảnh khảnh của Thanh Từ vẫn đứng thẳng bất động, như thể không biết lạnh là gì, nàng ta kinh ngạc nói: "Quả đúng là ngươi đã quen với việc ra ngoài vào ban đêm, nên mới có thể không cảm thấy gì."

"Cái này có tính là gì."

Thanh Từ kéo nàng ta cùng ngồi dưới gốc cây thường xuân trong sân, vừa khéo đủ chỗ để mỗi người ngồi lên một tảng đá.

Một số ký ức vẫn còn rất sâu sắc trong nàng, chẳng hạn như lúc luyện tập ngâm mình trong động băng vào những ngày mùa đông, những cái lạnh thấu xương đến mức bây giờ nhớ lại, Thanh Từ vẫn còn cảm thấy đau nhức tận xương tủy.

Sư phụ nói, người luyện võ nhất định phải chịu đau đớn giày vò, chỉ khi vượt qua được những điều này mới có thể có ý chí kiên cường.

Nhưng Thanh Từ lại cảm thấy, những điều này chẳng qua chỉ là để sàng lọc đi một nhóm có thân thể kém, hầu hết họ đều ch.ết vì bệnh tật ở trong động băng.

Thêm nữa là khiến cho những người có tố chất thể lực tốt hơn một chút suy sụp thành người bệnh, những người bệnh này cũng không có nơi nào để đi, phủ Thái sư càng không muốn lưu lại những người như vậy, thà gi.ết không tha.

"Ngươi muốn nói gì?" Tiểu Vũ đưa mắt nhìn nàng.

Thanh Từ nhìn Tiểu Vũ đang dùng sức xoa hai bàn tay của mình vào nhau, hai hàng lông mày nhướng lên, "Hai năm trước, trong phòng ta ở cũng có hai cô nương."

Tiểu Vũ nhìn nàng, không biết nàng muốn nói đến chuyện gì.

Đôi mắt Thanh Từ trở lên xa xăm, "Thực ra vốn dĩ là có rất nhiều cô nương, chúng ta đều cùng nhau lớn lên, mỗi một người, mỗi một khuôn mặt ta đều nhớ rất rõ. Nhưng mỗi năm đều thiếu đi một vài người, sau này, chỉ còn có hai cô nương đó ở bên cạnh ta mà thôi. Tệ hại nhất là, có một ngày, hai người bọn họ cũng bỏ ta mà đi không quay lại."

"......... "

"Một mình ta ở lại đây gần một tháng, mãi đến khi công tử lấy lý do điều động hạ nhân, để ta có thể ở lại nơi này cùng với hai người các ngươi."

Sự nghi hoặc của Tiểu Vũ càng ngày càng sâu, nàng có thể đoán được những người không quay về hẳn đều đã ch.ết. Nhưng nàng không tưởng tượng nổi rốt cuộc là có chuyện gì, khiến họ trở thành những phế nhân như vậy.

"Ta cũng là một cô nương thôi, ta cũng biết sợ, ta thường có ý nghĩ sẽ cao chạy xa bay."

Thanh Từ ngước nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời xuyên qua những tán cây trên cao, "Nhưng ta không thể đi được, ta có một người tỷ tỷ, tỷ ấy vì muốn chạy trốn nên mới bị bỏ mạng."

Khóe miệng Tiểu Vũ có chút co giật, "Ngươi, ngươi......."

Thanh Từ mỉm cười, "Có thể đoán ra chứ, ta chẳng qua cũng chỉ là cây đao của phủ Thái sư, một vũ khí lợi hại."

"Các ngươi có ngày sẽ được rời khỏi phủ, nhưng ta thì không có ngày đó, ta đã biết quá nhiều, cũng đã làm quá nhiều việc sai trái."

Cả người Tiểu Vũ chợt căng thẳng, tất cả những gì nàng nói đều hướng về một điểm --- nàng là một trong những sát thủ mà phủ Thái sư đã nuôi dưỡng, hơn nữa, nàng còn là người cuối cùng còn sót lại.

Cho nên nàng luôn luôn về muộn, hành vi quái dị cũng không có một ai truy xét. Nhưng dù nhìn kỹ ra sao, nàng cũng chỉ là một tiểu nữ tử yếu đuối mà thôi.

"Ngươi căng thẳng chuyện gì, sợ ta gϊếŧ ngươi sao?"

"Không phải, không........ " Tiểu Vũ mơ hồ phủ nhận nhưng nàng ta không ngờ rằng, sự chuyển động bất thường của đồng tử mắt lại đang phản bội chính mình.

Thanh Từ vươn tay nắm lấy cổ tay cứng ngắc của Tiểu Vũ, "Ngươi rất quan tâm những chuyện của ta và Tần Thừa Trạch, ta tìm ngươi nói chuyện, nhưng chính là muốn cùng ngươi nói cho rõ ràng."

Nàng dừng lại một hồi, lại nói tiếp: "Cũng muốn người đứng sau lưng ngươi hiểu rõ, ta và Tần Thừa Trạch vì sao lại ở cạnh nhau."

"......... "



"Hắn chẳng qua là muốn lừa ta từ bỏ hết tất cả, tận tâm tận lực thay hắn làm việc."

Lòng bàn tay nàng ấm áp, làm dịu đi một chút sự hoảng loạn bên trong nội tâm Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ cúi đầu nói: "Ta phát hiện bọc quần áo buộc không giống như bình thường nên ta đoán ngươi đã động tới bọc đồ của ta."

Thanh Từ gật đầu thừa nhận.

Nàng vốn dĩ muốn giả vờ không biết gì cả, để xem nàng ta định làm gì, tiện thể tìm ra người đứng đằng sau nàng ta là ai.

Không ngờ rằng, Tiểu Vũ nhạy cảm hơn nàng tưởng tượng.

Có điều bây giờ Thanh Từ cũng đại khái đoán ra được một chút manh mối, không cần phải cùng nàng ta đóng kịch nữa.

"Ngươi là người của Nam Hoài Quận chúa, đúng không?"

Tiểu Vũ cắn chặt môi, đến mức đôi môi nàng ta biến thành màu trắng.

Thanh Từ cười nói: "Không sao cả, nàng ta không yên tâm về vị hôn phu của mình, muốn để ngươi ở lại canh chừng ta, điều này cũng hợp tình hợp lý, ta sẽ không khó chịu."

Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn nàng.

Thanh Từ lại nói tiếp: "Nói cho cùng là do ta sai, rõ ràng hai người bọn họ đã sớm có hôn ước, nhưng ta lại làm trì trệ hôn sự này."

Nàng tin vào những lời nói nhảm nhí của Tần Thừa Trạch, đầu tiên hắn nói đó chỉ là tin đồn nhảm, sau đó hắn lại nói sẽ xử lý chuyện đó, sau đó hắn cứ lặp đi lặp lại sự bất lực của bản thân mình.

Thanh Từ lấy từ bên hông ra một bình rượu, rút nắp bình uống một ngụm, đây chính là bình rượu nàng mua ở bên đường lúc đi ra từ Tễ Nguyệt Lâu.

"Quận chúa biết hắn là người như thế nào, nhưng vẫn muốn thành thân với hắn, bất chấp tất cả như vậy, ta tự thấy không bằng."

Nếu là nàng, nàng không làm được, nàng cũng không hiểu tâm tình Quận chúa ra sao.

Yêu thích hắn vì điểm gì đây? Những lời hứa sinh tử không rời đó đều là giả dối, ngoài những cái này, hắn còn có cái gì đây?

"Ta thật không hiểu, hai năm qua, Quận chúa có vô số cơ hội để ta có thể nhìn ra bộ mặt thật của Tần Thừa Trạch, nhưng nàng ta trước sau đều không làm, tại sao bây giờ lại không kiềm chế nổi nữa?"

Nghe vậy, Tiểu Vũ lắc đầu, "Ta không biết, Quận chúa chỉ căn dặn ta để mắt tới ngươi. Nhưng ta có thể khẳng định........Quận chúa không có ý định ra tay với ngươi."

Thanh Từ lại uống thêm một ngụm rượu.

"Thật là một Quận chúa si tình mà lại rộng lượng."

Trong đầu nàng nhớ đến hình ảnh diễm lệ trong căn phòng đó, nữ tử mềm mại như ngọc đang nằm dưới vòng tay của Tần Thừa Trạch, dáng vẻ mềm mại như cành liễu, nhẹ nhàng như mùa xuân, khung cảnh ấy ngay cả một nữ nhân như nàng cũng cảm thấy bị mê hoặc.

Nàng cũng nghe nói, Nam Hoài Quận chúa vừa có tài vừa có sắc, nàng ta chính là viên ngọc quý trong tay Nam Cảnh Vương.

Người như vậy càng thích hợp với Tần Thừa Trạch.

"Ngươi uống ít một chút, nơi này vẫn là bên trong phủ đệ, ngươi không nên uống say." Rào cản trong lòng Tiểu Vũ tự nhiên theo bản năng mà biến mất, nàng ta lại bắt đầu lảm nhảm bên tai nàng như lúc trước.

Thanh Từ cúi đầu, Tiểu Vũ liếc nhìn tơ máu trong mắt nàng. Đột nhiên không đành lòng, "Vậy thì cứ uống một chút, uống một chút cũng có thể vui vẻ một chút."

Từng ngụm rượu nóng ran đốt cháy cổ họng, Thanh Từ cười nói: "Ta nỗ lực luyện võ như vậy, ra sức lấy lòng Tần Thừa Trạch như vậy, là có lý do."

Tiểu Vũ hỏi: "Cái gì?"