"Thư của Nam Cảnh Vương," Tần Thái sư đem một phong thư đặt lên bàn, mặt mày ủ rũ, "Lão già đó nói hôn sự sẽ tính sau, trước mắt cứ để Quận chúa trở về Nam Cảnh."
Kết quả này cũng không nằm ngoài dự tính. Theo tình hình hiện tại, Nam Cảnh vương đương nhiên là không muốn cùng phủ Thái Sư kết thân.
Tần Thừa Trạch nhíu chặt lông mày, tay sờ túi thơm bên hông, ngồi im không nói gì.
Tần Thái sư thở dài một tiếng.
"Hài tử, ngươi dứt khoát "gạo nấu thành cơm" đi, tốt nhất là phải tạo ra được một tiểu hài tử, như thế lão già Nam Cảnh vương sẽ không thể cự tuyệt hôn sự này được nữa."
Tần Thừa Trạch cầm lấy túi thơm nắm chặt lại, đôi tay bất giác đã bóp vụn những thứ bên trong túi thơm.
------------
Tần Thừa Trạch trở lại phòng ngủ, Thanh Từ cũng đã quay lại.
Thanh Từ khai báo cũng rất đơn giản, đêm nay không thu hoạch được gì trong cung, ngày mai sẽ tiếp tục.
Tần Thừa Trạch uể oải nói "Ừ", nhanh chóng cởϊ áσ choàng xuống ném sang một bên, ngồi trên chiếc ghế rộng lớn bằng gỗ Đàn , nặng nề nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vẻ mặt hiện lên vẻ mệt mỏi cùng cực.
"Lại xảy ra chuyện gì sao?"
Thanh Từ vừa thoáng nghĩ đã có thể đoán được, hắn từ bên ngoài trở về muộn như vậy, tám chín phần là cùng Thái sư bàn luận đại sự. Dáng dấp nặng nề đầy tâm sự lần này, khẳng định là lại xảy ra chuyện gì rồi.
Tần Thừa Trạch nhìn nàng, đưa tay ra nắm lấy tay nàng.
Nhưng cùng lúc đó Thanh Từ lại tránh ra, ngồi vào ghế phụ bên cạnh hắn, tiện tay lấy một quả táo, vờ như không có chuyện gì xảy ra, đưa quả táo lên miệng cắn một miếng, "Là chuyện nan giải sao?"
Đôi tay của Tần Thừa Trạch lúng túng trong không trung, hắn mệt mỏi rút tay trở về.
"A Từ, muội còn đang giận ta."
Thanh Từ thấy hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, bất đắc dĩ, "Không có."
Nàng đứng lên, "Ta quay về đi ngủ."
Tần Thừa Trạch nhanh chân chạy lên phía trước nàng, đóng cửa lại.
"Đêm nay đừng đi."
Thanh Từ nhìn hắn dùng thân thể chặn ở cửa, vừa giận vừa buồn cười, "Huynh có tâm sự nhưng không nói ra, ta ở chỗ này cũng không thể làm cho huynh vui vẻ."
Ánh mắt Tần Thừa Trạch sáng rực, "Muội ở lại ta sẽ vui vẻ."
Ở lại qua đêm là có ý gì, nàng có ngốc cũng biết rõ.
Thanh Từ lắc đầu, "Đừng ép ta ra tay."
"Ta là chủ nhân của muội, muội không thể ra tay với ta."
Đã nhiều năm trôi qua, Tần Thừa Trạch nay lại lấy thân phận chủ nhân bắt ép nàng, "Ta muốn muội, muội cũng không thể cãi lời, bởi vì ta là chủ nhân của muội."
".........."
"A Từ, ta muốn muội làm nữ nhân của ta."
Hắn sợ rằng nàng nghe không hiểu, lặp lại mấy lời, "A Từ, ta muốn có muội."
Ánh mắt Thanh Từ rơi xuống bên hông hắn, bên hông hắn có mang theo một túi thơm, chính là cái túi thơm lúc trước nàng đưa cho hắn, hắn chê cười nửa ngày, thêu thật sự quá xấu.
Sau đó, hắn một đại nam tử liền tự mình học thêu thùa, thậm chí chính tay hắn còn sửa lại hai con chim trụi mà nàng đã thêu xiêu vẹo thành một đôi vịt uyên ương sống động và tinh xảo chỉ bằng những đường kim mũi chỉ.
Trong cơn mê, hình ảnh trước mắt Thanh Từ như quay cuồng, nàng bị người khác nắm lấy bên eo, hắn ôm người nàng nhanh chân đi về phía giường ngủ.
Nàng ở trong lòng Tần Thừa Trạch, nhìn gò má tuấn tú của hắn, đôi mắt đào hoa dường như đang bị hàng mi dày che khuất, phủ một tầng sương mù khó tả.
"Nói huynh là chủ nhân của ta cũng không sai, ta sẽ không phản kháng. Có điều, ta cũng nhắc nhở huynh, huynh muốn ta, ta cũng sẽ chấp nhận huynh, nhưng nếu huynh thành thân với người khác, ta sẽ gi.ết nữ nhân đó."
Trước tấm rèm xanh nhạt, bước chân của Tần Thừa Trạch bị những lời cuối cùng của nàng chặn lại.
Vốn dĩ Thanh Từ không đoán được điều gì đã xảy ra khiến cho tâm tình của hắn không tốt, nhưng bây giờ nàng đã đại khái đoán được một chút.
Trong đầu nàng thoáng qua một tia buồn bã.
"Ta đã xem qua bức chân dung của Nam Hoài Quận chúa, rất đẹp."
Quai hàm Tần Thừa Trạch run lên, thanh âm có chút khàn khàn, "Không bằng muội."
"Huynh cũng nhìn rồi?"
Khi Thanh Từ hỏi câu này, nàng liền cảm thấy bản thân rất ngớ ngẩn, đó là thê tử chưa cưới của huynh ấy, huynh ấy chắc chắn là đã xem qua bức chân dung."
"Không," Tần Thừa Trạch đem nàng đặt lên giường, với tay cởi giày của nàng, "A Từ, trong lòng muội còn có huynh không."
Thanh Từ không gật đầu nhưng cũng không lắc đầu, trong lòng nàng tràn ngập sự lúng túng bao phủ.
Nói ra tất cả những điều này, hắn có tin rằng mình sẽ làm tổn thương thê tử của mình không?
Tần Thừa Trạch thổi tắt đèn, nhưng không cởϊ áσ khoác ngoài của mình, hắn để nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh Thanh Từ, kéo chăn đắp cho nàng, sau đó vòng hai tay đặt lên ngực mình.
Không thể nói được nỗi chua xót trong lòng nàng là gì.
Cũng không thoải mái.
"A Từ, muội vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Thanh Từ di chuyển cơ thể của mình, để giữa họ có một khoảng cách khiến hai người không còn gần nhau nữa, "Ta sẽ không rời xa huynh, cả đời trung thành với huynh."
"Ta không hỏi cái này, ta hỏi chính là..........." Tần Thừa Trạch mới nói được nửa câu liền ngừng lại, "Bỏ đi, ngủ đi."
Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Nhớ kỹ lời muội vừa nói, cả đời không được rời xa ta."
------------
Mắt thấy sắc trời bên ngoài đã hửng sáng, Thanh Từ nhẹ nhàng ngồi dậy, đôi chân nàng nóng lòng muốn vượt qua người hắn.
Nam nhân đang nằm bên cạnh lặng lẽ túm lấy nàng rồi đột nhiên kéo nàng trở lại giường, dùng thân mình đè nàng xuống.
Chưa nói xong, hắn ta đã dùng đôi môi mỏng của mình ấn xuống đôi môi mềm ấm của nàng.
Sau khi miệng hắn làm xong chuyện xấu, mông lung ngẩng đầu lên, oan ức vô tội nhìn nàng.
"Muội muốn rời đi mà không nói một lời, làm ta còn tưởng rằng mình gặp ác mộng."
Đôi mắt hơi híp lại, "Ồ, huynh hiện tại đã tỉnh rồi, ta có thể đi được chưa?"
Tần Thừa Trạch càng tủi thân, "Lâu rồi muội không ôm ta, ôm ta một cái."
Thanh Từ đẩy hắn ra, nhấc tay áo lau miệng, ngồi dậy xỏ vớ giày.
"A Từ........"
Hắn dán sát người vào nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, để cằm tựa lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, "Ở bên ta thêm một lúc."
Thanh Từ dùng sức mở ra hai tay đang ôm lấy eo mình, "Gia nhân trong phủ đã bắt đầu dậy, ta không muốn người khác biết ta ở trong phòng của huynh cả đêm."
"Không sao, cứ để bọn họ biết." Tần Thừa Trạch nắm lấy cổ tay nàng không chịu bỏ qua.
Thanh Từ sững sờ.
Hắn lại không muốn giấu diếm nữa rồi sao?
Nhưng rõ rang là hắn vừa không quyết tâm cưới nàng, nhưng lại muốn công khai mối quan hệ của bọn họ?
Rốt cuộc là thế nào?
Tay hắn một lần nữa lại bị nàng hất ra, hắn định mở miệng, nhưng lần này lại không biết nên nói gì nữa, chỉ ngây người ngồi trên giường, nhìn nàng đi ra cửa.
Sau khi mở cửa nàng quay người lại.
"Nói thật, ta hy vọng Thái sư bị đánh bại, như vậy huynh mới có thể thành thân với ta. Nhưng huynh có từng nghĩ tới việc thành thân với ta không, dù chỉ là trong chốc lát."
Nàng đi rồi.
Tần Thừa Trạch nằm vật xuống giường.
-----------
"Thanh Từ, sao giờ mới quay về?"
Nàng cố gắng mở cửa nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm Tiểu Vũ tỉnh giấc, Tiểu Vũ ngồi dậy, hạ giọng vội vàng hỏi nàng: "Ngươi đi đâu vậy."
"Đi ra ngoài làm việc cho công tử." Thanh Từ ngáp một cái, chui vào trong chăn, buồn ngủ kinh khủng.
Nằm cạnh bên người Tần Thừa Trạch căn bản không thể ngủ.
Hắn cũng trằn trọc, cả đêm hầu như đều nằm nghiêng nhìn về phía nàng.
Tay hắn cũng không nhàn rỗi, có lúc nghịch tóc nàng, có lúc vuốt ve lông mày của nàng, bàn tay chai sần chậm rãi lướt xuống, từ gò má xuống cổ, rồi vuốt ve xương quai xanh của nàng........
Khi hơi thở của hắn dồn dập, hắn sẽ buồn bực xoay người quay lưng về phía nàng, đợi khi hơi thở ổn định lại, sẽ lại quay sang nhìn nàng.
Nàng hiểu được nội tâm dày xéo của hắn, nhưng nàng cũng không muốn đồng cảm với hắn.
"Đêm khuya rồi, công tử có thể sai một nữ tử như ngươi đi làm chuyện gì?"
Tiểu Vũ truy đuổi tận cùng không buông.
"Nếu không, Thanh Từ rất nhanh đã bị sự mệt mỏi bao trùm, mí mắt rũ xuống, ngữ khí mơ hồ, "Công tử kêu ta ngủ cùng hắn, người tin được không."
Tiểu Vũ nắm lấy cánh tay nàng, lật tay áo của nàng ra, làm lộ ra thủ cung sa ngay trên khuỷu tay của nàng.
Nàng ta thở dài, "Ta nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi lại nói chuyện không nghiêm túc. Bỏ đi, mau ngủ một giấc đi, trời sắp sáng rồi."
Thanh Từ mờ hồ "Ừ", rất nhanh đã chìm vào trong mộng.