Bởi vì không cẩn thận hôn một cái mà phải yêu nhau cả đời, chuyện này đối với hai người môn không đăng hộ không đối mà nói, không lãng mạn một chút nào, thậm chí có thể nói là vô cùng đau khổ.
Tuy rằng cô và Lục Tình Xuyên không hợp nhau, nhưng cô cũng không muốn vừa trừng phạt anh ta, nhưng cũng đồng thời trừng phạt chính mình.
Ngộ nhỡ về sau gặp lại thì làm sao bây giờ? Một câu nghi vấn đột nhiên từ trong lòng xông ra.
Lắc đầu, cô lại không cho là đúng.
Gặp được Lục Tình Xuyên — ha, trăm ngàn lần không có khả năng!
Cho dù Phong tấn cơ giới hoá mà cô làm việc là xí nghiệp gia tộc của Lục Tình Xuyên, vấn đề là, Lam Vũ Khiết cô cũng chỉ là một trợ lý mới.
Phóng mắt toàn bộ công ty có bao nhiêu ngành, trong bộ môn lại có bao nhiêu công nhân, trợ lý nhỏ giống như cô, ít nhất cũng phải xếp thành một chuỗi bánh tét lớn, sẽ không xui xẻo đến như vậy chứ?
Còn nữa, cho dù tương lai Lục Tình Xuyên tiếp quản máy móc Phong Tấn, đại thiếu gia như anh ta cũng nên ngồi lên vị trí cao nhất, làm sao có thể tự hạ thấp địa vị tiếp xúc với nhân viên cơ sở.
Yên tâm, yên tâm, cuộc sống tương lai của cô sẽ sáng ngời tốt đẹp, sẽ không ngã vào hố lửa đâu!
Xua đuổi ý nghĩ, cảm xúc làm việc càng thêm khoái trá. Lam Vũ Khiết âm thầm thề trong lòng, vĩnh viễn không cần nghĩ về Lục Tình Xuyên - nhân vật gây đau đầu như thế nữa.
Ba ——
Một bàn tay thon dài, đường chỉ tay rõ ràng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hướng về đống hồ sơ số liệu trước mặt cô, cũng cản trở tầm mắt cô.
Cô buồn bực giật mình, bàn tay đang di động con chuột dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại thấy gương mặt như ác quỷ, ngạo mạn kia lại bày ra trước mặt cô.
Tại sao mới nhớ tới Lục Tình Xuyên, anh liền xuất hiện? Cô cúi đầu khinh miệt lắc đầu cười.
Một giây sau, cô dừng lại tất cả động tác, một cơn gió lạnh lùng nghênh diện quét tới, thanh tỉnh cái đầu mờ mịt của cô, cô ý thức được ác ma trước mặt cũng không phải do mình tưởng tượng ra, mà là hàng thật giá thật.
Cô trừng lớn hai tròng mắt khủng hoảng, nghiêng mắt nhìn lên trên một lần nữa ——
Chương 3
“Lục, Lục Tình Xuyên!”
Lam Vũ Khiết giống như bị sét đánh, cả người phút chốc từ trên ghế nhảy dựng lên, sống lưng nhỏ bé và yếu ớt bởi vì khϊếp sợ quá độ mà hung hăng đánh lên bình phong phía sau, lập tức cô đau đến nhe răng trợn mắt thật lâu vẫn nói không ra lời.
Không, không thể nào? Vì sao Lục Tình Xuyên lại xuất hiện ở đây?
Lam Vũ Khiết nghĩ, sau khi lấy bằng tốt nghiệp ở Ngải Liệt Hi, sau này, cô sẽ không gặp lại Lục Tình Xuyên, cũng sẽ không có bất kỳ liên lụy gì với anh ta nữa, vì sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô?
Bây giờ không phải anh ta đang ngồi trên máy bay riêng của Lục gia, bay đến quốc gia mỹ lệ nào đó, tiêu diêu tự tại tu hành hoàn thành chương trình đào tạo chuyên sâu sao?
Chậc chậc, đãbao lâu không được thấy bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối đáng yêu của cô rồi nhỉ? Lục Tình Xuyên nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ thưởng thức.
Từ trên cao nhìn xuống thấy mặt Lam Vũ Khiết không còn chút máu, anh bĩu môi, “Đã lâu không gặp, Lam Vũ Khiết.” Biểu tình có vẻ bình tĩnh thong dong.
Ha, đây là chuyện đương nhiên, anh vì muốn gặp mặt cô mà tốn không ít tâm lực, thu xếp cẩn thận thoả đáng, tự nhiên không chật vật giống Lam Vũ Khiết.
“Anh, sao anh lại ở chỗ này?” Giọng nói run run không thể tin.
Vì Tình Xuyên thật sự tiếp cận quá gần, khiến cho Lam Vũ Khiết không thể không nhìn thẳng vào sự tồn tại của anh ta.
Lục Tình Xuyên vừa sửa lại kiểu tóc mới.
Cực sát, sợi tóc quá ngắn, dọc theo mái đầu xinh đẹp của anh, hiển lộ ra đường cong tiêu sái, ngũ quan vốn đã xuất sắc, được kiểu tóc mới tô đậm, càng thêm rõ ràng.
Vóc người anh, mặc bộ vest cực kỳ sang trọng vào, Lục Tình Xuyên cao 1m8, nhất thời càng có vẻ anh khí bức người.
Lam Vũ Khiết không hiểu, Lục Tình Xuyên hiển nhiên chính là một người mẫu mà ông trời thưởng cơm ăn, tại sao lại chưa được mấy công ty kinh doanh người mẫu khai thác, thật sự là phí của trời dữ dội.
Tạo hình mới khiến cho anh thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, nhiệt tình mười phần, so với trước kia, hiện tại anh có vẻ giống tinh anh xã hội lưu loát lại giỏi giang, mà không phải là thiếu gia ăn chơi trác táng không coi ai ra gì trước kia.
Anh nhìn cô, hứng thú dạt dào trên mặt khiến cô sởn gai ốc một trận.
Vì kinh sợ quá độ trước sự xuất hiện của anh, bởi vì không hề muốn đẻ tình huống bốn mắt giao nhau tiếp tục xảy ra, tròng mắt bối rối của Lam Vũ Khiết đành phải như là dân vô gia cư không có nhà để về, trôi giạt khắp nơi không ngừng du đãng, chỉ vì tránh đi cái nhìn chăm chú của Lục Tình Xuyên.
Khổ nỗi ánh mắt cô bất giác lại hướng về phía đôi môi khêu gợi đầy đặn của anh, hồi ức vốn bị cô cực lực phủ bụi, đột nhiên không thể tránh né diễn lại từng ly từng lý về màn hôn môi ngoài ý muốn kia.
Tất cả giống như trở lại tối hôm đó...
Ở trong bóng đêm tràn đầy cảm xúc bất an, anh dùng cánh môi thấm ướt mang theo độ ấm, chụp lên đôi môi chưa từng bị hôn qua của cô, nhẹ nhàng, thăm dò dụ dỗ cô - lúc ấy đầu còn trống rỗng, ôn nhu lại đáng giận đoạt lấy nụ hôn đầu tiên vô cùng trân quý.
Vốn tưởng rằng kiếp sống trường học chấm dứt, cô có thể hoàn toàn quên nụ hôn ngoài ý muốn kia, nhưng bây giờ phát hiện, chỉ cần nhìn môi của anh ta, trí nhớ liền như thủy triều mãnh liệt, không ngừng mà càn quét về phía cô.
Cả đầu toàn là hình ảnh thân mật lúc ấy, một cỗ điện lưu thần bí, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai khiến cô hoàn toàn tê dại, đốt lên ngọn lửa trong cơ thể cô.
Chỉ cần nhớ tới như vậy thôi, cả người cô liền như nhũn ra, không khỏi khẩn trương mím mím môi của mình.
Ngẩng đầu, thấy ý cười chế nhạo trong mắt anh.
Cho là suy nghĩ lung tung của mình bị anh hiểu được, cô chột dạ, bỗng nhiên đỏ bừng mặt.
Lục Tình Xuyên hí mắt thầm nghĩ, rốt cuộc người này nghĩ tới điều gì, vì sao khuôn mặt đang êm đẹp không duyên cớ lại đỏ bừng lên?
Anh có thể giải thích là bởi vì anh xuất hiện, cho nên khiến cô thẹn thùng không?
Đáng chết, chẳng lẽ cô không biết, khuôn mặt đỏ hồng của cô, ánh mắt mê ly, đúng là khảo nghiệm rất lớn đối với một người đàn ông sao?
Nhịn cảm giác nóng cháy trong thân thể xuống, Lục Tình Xuyên hoàn toàn bắt giữ sự kinh diễm đối với tạo hình mới của mình trong mắt cô, còn có vẻ ngượng ngùng thình lình xuất hiện trên khuôn mặt cô, đột nhiên sinh ra cảm giác sảng khoái, khiến cho toàn bộ cảm giá buồn bực buổi sáng, đều giống như tan thành mây khói.
Người khác nhìn anh nhiều một cái, anh chỉ muốn vặn gãy cổ của đối phương; nhưng bị Lam Vũ Khiết nhìn kiểu vừa ham muốn vừa kháng cự vài lần, anh phát hiện lòng tự trọng của mình, lại chiếm được sự thỏa mãn rất lớn.
Con ngươi tràn ngập ý cười, bớt đi vài phần hung ác, lại toát ra một cỗ dịu dàng sủng nịch mà ngay cả Lục Tình Xuyên cũng không phát hiện.
Anh nín nhịn sự đắc ý, cố ý duy trì bộ dáng cao cao tại thượng như thường lệ.
Không chờ Lam Vũ Khiết hồi thân, anh thẳng tay đẩy đống tư liệu chướng mắt trước bàn của cô ra, không khách khí đặt mông ngồi trên cái bàn, ung dung thưởng thức sựu bối rối của cô.
Anh tự đắc nở nụ cười hài lòng, mãnh liệt muốn khám phá Lam Vũ Khiết thất thần chật vật.
Tiếng còi cảnh sát bén nhọn đột nhiên vang lên trong đầu cô.
Nha, trời ạ, cô nhìn môi anh ta mà miên man suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cô còn đang quyến luyến nụ hôn kia?
Ngu ngốc! Anh ta là Lục Tình Xuyên a, đại thiếu gia ngạo mạn vô lễ, Lam Vũ Khiết a Lam Vũ Khiết, làm sao mày có thể giống như những người ngu muội không biết chọn người sùng bái kia, ở trước mặt anh ta dại dột giống một nữ nhân động lòng xuân vậy hả?