Biết Lục Tình Xuyên cố ý đến trêu chọc cô, chỉ cần nói hai ba câu là có thể chọc giận cô thành công, nhưng cô cố tình không chiều theo ý của anh ta, cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi bĩu lên, liều mạng đóng chặt lại.
“Thái độ này là gì? Không thèm nhìn? Lam Vũ Khiết, cô cho là làm như vậy, tôi sẽ không làm gì được cô sao?”
Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến nghĩ đơn giản như vậy.
Học chung bốn năm, mặc dù không giao thiệp với nhau, cô cũng biết tính khí của Lục Tình Xuyên khó chiều cỡ nào, cá tính cổ quái biết bao nhiêu.
Anh chán ghét đám sinh viên nữ nũng nịu, mỗi lần có người lấy lòng, mặt Lục đại thiếu gia sẽ thối hoắc, giống như người khác thiếu anh ta mấy ngàn vạn đồng.
Anh cũng ghét bị coi thường, bởi vì việc đó giống như quyền uy bị khiêu chiến, không thể cho phép.
Nhưng kỳ quái là, mặt Lục Tình Xuyên càng thối, địa vị ở trong cảm nhận của các bạn học nữ lại càng cao.
Các nhà xã hội học cũng nên cẩn thận phân tích loại hiện tượng gần như là bệnh trạng này.
“Lam Vũ Khiết, tôi đang nói chuyện với cô!” Anh thống hận nhất là bị coi thường.
Lục Tình Xuyên lớn giọng quả nhiên rất uy lực, lời vừa ra khỏi miệng, trăm dặm xung quanh đều có thể nghe thấy.
Lam Vũ Khiết cũng không giận, chỉ móc móc lỗ tai.
Mặt cô vẫn không chút thay đổi, đầu tiên là lạnh lùng nhìn anh một cái, tiếp theo, cô nở một nụ cười sáng lạng dị thường, học dáng vẻ kệch cỡm của đám bạn học cất giọng ỏn ẻn tức giận nói: “Lục Tình Xuyên, anh thật đáng ghét nha, tránh ra một chút, lỗ tai người ta sắp điếc.”
Quả nhiên, Lục Tình Xuyên phản cảm nhăn lông mày lại, biểu tình hung ác hận không thể một phen bóp chết cô.
Lam Vũ Khiết mừng rỡ trong lòng, cầm lấy cái gậy, lại cực kỳ ra sức gõ, tiếng tiết tấu nhanh giống như một điệu nhạc.
Anh một phát bắt được cái tay chế tạo tạp âm siêu cấp của cô, muốn tiết tấu kia lập tức dừng lại ngay, “Cô đang đùa giỡn tôi ư?” Nhịn cơn tức xuống, anh ngạo mạn trừng cô.
Chương 2
Dù sao phòng học to như vậy cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lam Vũ Khiết cũng lười ngụy trang, tức giận liếc anh một cái, “Lời này hơi nghiêm trọng rồi, tôi làm sao dám đùa giỡn với anh? Hay là bộ dạng của tôi thật sự rất giống đoàn xiếc ảo thuật?”
Cô cười sáng lạng, không quên miễn phí dâng tặng một cái liếc mắt xem thường, rút tay về, lại tiếp tục gõ.
Bộ dáng rất khıêυ khí©h! Đúng thôi, đây mới là Lam Vũ Khiết anh thích, phải ngang ngược, phải cá tính, còn phải thú vị! Trong tròng mắt đen hung ác của Lục Tình Xuyên, nháy mắt giện lên một chút ý cười, tiếp theo anh vươn tay vò rối tóc ngắn của Lam Vũ Khiết.
“Không được đυ.ng tóc của tôi, tôi không phải thú cưng của anh.” Như bị điện giật, cô nhanh chóng đẩy tay anh ra.
“Không có ai từng nói với co sao, con gái phải ôn hoà dễ bảo mới tốt.”
“Tôi cũng không phải con chó con mèo nhà anh, sao phải ôn hoà dễ báo? Còn nữa, anh không biết là hứng thú của anh rất dọa người sao? Không có việc gì tự dưng lại biểu hiện hứng thú dạt dào với một con gián bé nhỏ không đáng kể như thế, đúng là biếи ŧɦái siêu cấp.”
Khi cô châm chọc người khác, vẻ mặt luôn đứng đắn, miệng cong lên khıêυ khí©h, biểu hiện ra một loại thần thái lạnh lùng khác với thường ngày, khiến người ta nhất thời không biết phải làm gì cho phải.
Giật mình sững sờ trong giây lát, gương mặt lạnh lùng tuấn tụ lại lộ ra một nụ cười mỉm, “Nhìn không ra cô để ý đến như vậy, còn ghi hận lời tôi nói lúc chiều.”
So một cô gái với con gián, thật là rất tàn nhẫn, sau khi trở về, quả thật Lục Tình Xuyên hối hận có vài giây đồng hồ.
Nhưng, nghĩ tới bộ dáng đáng yêu khi mặt cô tức giận, sự áy náy lập tức hoá thành tro bụi, trong lòng chỉ còn lại niềm vui sướиɠ nói không nên lời.
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ so đo với một con cua lớn hoành hành ngang ngược như anh sao? Vậy thì không khỏi khó xử chỉ số thông minh của con cua rồi!” Ngữ khí của Lam Vũ Khiết vẫn tràn ngập khıêυ khí©h.
Lên án sự hoành hành ngang ngược, sự chà đạp nhục nhã, hoàn toàn trúng chỗ hiểm của Lục Tình Xuyên!
“Cô thật không thân thiện.” Sắc mặt anh không khỏi trầm xuống.
“Sự thân thiện của tôi luôn có giá, khổ nỗi giá lại hơi cao.”
Lục Tình Xuyên nhất thời chán nản, thiếu chút nữa đã phát tác, nhưng vừa nghĩ tới Lam Vũ Khiết sẽ vì chọc được anh phẫn nộ mà đắc ý dương dương tự đắc, anh đành mạo hiểm bất chấp nguy cơ tức giận bể mạch máu, cưỡng chế cơn phẫn nộ.
Tính tình có thể quản, nhưng khẩu khí lại không thể trông nom. “Đói bụng chưa? Tôi muốn đi ăn chút gì đó. Bình thường tôi không thích có kẻ theo đuôi, bất quá, nếu cô muốn đi cùng…, bản thân tôi có thể miễn cưỡng mở tiền lệ cho cô.”
Rõ ràng là ý tốt, nhưngkhẩu khí kia chỉ khiến người nghe tức giận.
Cô ở trong lòng mắng một tiếng tự đại cuồng. “Vậy có cần nói tiếng tạ chủ long ân với anh hay không?” Nụ cười lạnh hiện lên khóe miệng.
“Ái khanh bình thân.” Anh lại trả lời đúng lý hợp tình.
“Lục, Tình, Xuyên ——” ái khanh bình thân, Lam Vũ Khiết cô từ khi nào thì xui xẻo như vậy, biến thành ái khanh của anh ta rồi?
“Rốt cuộc có muốn đi hay không? Một câu thôi.” Không có thói quen lãng phí thời gian, anh hỏi lại.
“Không cần.” Chỉ cần nhìn đến anh ta thì không có khẩu vị rồi, cần gì phải lãng phí lương thực?
“Không đi? Được, cô đừng hối hận.”
Lục Tình Xuyên không hề cầu cô, không nói hai lời lập tức đứng dậy chạy lấy người.
Đối với Lục Tình Xuyên mà nói giao thủ với con gái cũng cần dùng chút thủ đoạn, có đôi khi phải đùa cô, có đôi phải để cô thất bại, như vậy mới ngăn chặn không để cho cô trèo lên đầu anh, vô pháp vô thiên không để anh vào trong mắt.
Anh thưởng thức Lam Vũ Khiết, nhưng không có nghĩa cô có thể làm càn tác loạn ở trước mặt anh, quyền hạn của phụ nữ, anh còn chưa dễ dãi tới mức đó đâu!
“Bye bye, nhớ rõ phải ăn no nha.” Cô vẫy tay chào anh, bộ dạng cứ như nói chuyện với con nít không hiểu chuyện.
Anh nghe xong nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến sắp hộc máu. “Cám ơn, cám ơn! Hi vọng một mình cô ở trong này, sẽ không có vị anh em tốt nào đến gần.”
Lời nguyền rủa cuối cùng không biết đã rơi xuống bao lâu, lúc này Lam Vũ Khiết mới ý thức được, cả gian phòng học chỉ còn lại có một mình cô, nhất thời trong lòng sợ hãi một trận.
Đáng chết! Lam Vũ Khiết cô tự xưng là phụ nữ thời đại mới, làm người không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại sợ quỷ, trong sân trường khuya khoắt, cái gì không có, chuyện ma lại nghe đồn nhiều nhất.
Cô nghĩ đến chuyện mình bị bỏ rơi, rất có thể biến thành đối tượng bị các vị an hem tốt đến gần, một cỗ ớn lạnh khiến người ta run rẩy bỗng nhiên từ lòng bàn chân cô dâng lên, âm khí lạnh lùng mãnhliệt xâm nhập xương sống của cô, nhất thời khiến lông tơ cả người cô dựng thẳng lên.
Những người khác đâu? Đâ cút đi đâu cả rồi?
Trong đầu mới hiện lên nghi vấn như vậy, đèn chân không trên trần nhà lập tức hợp với tình hình lóe lóe.
Cánh tay nổi da gà một trận, cô cảm thấy không được tự nhiên vuốt vuốt cánh tay lạnh lẽo của mình, một giây sau, tất cả đèn trong phòng học lại không báo động trong nháy mắt tắt ngúm, bốn phía lâm vào một mảnh tối đen.
Lam Vũ Khiết lập tức phát ra thét chói tai thê lương, “A ——”
Ở trong phòng học đưa tay không thấy được năm ngón, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là trốn.
Cô lần mò trong bóng tối theo trí nhớ, chạy về phía cửa trước, bởi vì quá căng thẳng, cô bị thứ gì đó trên mặt đất vướng chân.
Đột nhiên, né tránh chướng ngại vật không kịp, khiến cả người cô mất đi trọng tâm, chưa kịp cứu, đã không khống chế được ngã về phía trước.
Trước mắt là bóng tối, trong đầu cũng trống rỗng, cô nghĩ, cô sẽ ngã đến mặt mũi bầm dập.
Rầm ——
“Ách!” Sau tiếng nổ, đầu tiên là một tiếng kêu rên ẩn nhẫn đau đớn, rõ ràng rơi vào trong tai cô, tiếp theo, cô sâu sắc cảm nhận được một cỗ nhiệt độ cơ thể thuộc loại dương cương đến từ dưới người cô, hô hấp, còn có dưới môi cô ngoài ý muốn đυ.ng chạm vào thứ gì đó vừa ấm áp vừa mềm mại.