Edit: LattesTeam
Ngày này, Cận Ngôn tan làm sớm hơn bình thường. Anh trở về khu chung cư, tiện thể ghé qua kho chuyển phát nhanh để lấy bưu phẩm của mình.
Khi mở sổ nhận bưu phẩm để ký tên, Cận Ngôn mới nhận ra dưới tên mình là một cái tên rất nổi bật: Đường Kha.
Hả? Cô cũng có bưu phẩm sao?
Cận Ngôn dừng lại, sau đó nở một nụ cười quyến rũ.
Là một người hàng xóm thân thiện, anh tự nhiên lấy hộ bưu phẩm cho Đường Kha. Anh thề, điều này tuyệt đối không phải vì mong muốn ích kỷ được gặp Đường Kha.
Mà lúc này, anh đang đứng trước cửa nhà cô gái, trên tay cầm một chiếc hộp bưu phẩm to và phẳng.
Cận Ngôn nhìn xuống trang phục của mình. Áo sơ mi màu xanh nhạt kết hợp với quần tây đen, chắc hẳn không có vấn đề gì. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới giơ tay gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Im lặng chờ đợi vài giây, Cận Ngôn đột nhiên nghe thấy tiếng động gì đó từ phía sau cánh cửa.
"Đường Kha?"
"Chờ một chút..." Tiếng bước chân cùng với giọng nói ngọt ngào của cô gái càng lúc càng gần cánh cửa.
Cuối cùng, cánh cửa đã được mở ra. Đường Kha mặc trang phục đơn giản, từ sau cửa thò đầu ra.
"Cận Ngôn, có chuyện gì vậy?" Đường Kha mở to mắt nhìn anh.
"Ở kho chuyển phát nhanh có một bưu phẩm của em." Nói xong, Cận Ngôn đưa vật trong tay cho cô, "Tôi mang lên đây giúp em."
"Ôi, cảm ơn anh!" Đường Kha vui vẻ nhận lấy bưu phẩm, cẩn thận đặt nó ở lối vào.
Tuy nhiên, biểu cảm của Cận Ngôn dần trở nên nghiêm túc.
Anh lặng lẽ nhìn Đường Kha, nhận ra cô gầy hơn trước rất nhiều.
"Em vẫn chưa hết cảm cúm sao? Tôi thấy em không được khỏe làm." Trong giọng nói của Cận Ngôn lộ ra sự lo lắng và quan tâm.
"A? Tôi đã hết cảm cúm từ hai ngày trước rồi." Đường Kha mỉm cười, nhưng trong đó có chút mệt mỏi, cô lại giơ tay phải lên dụi dụi mắt: "Có lẽ là do gần đây tôi thức khuya nên trông không có sức sống lắm."
Lông mày Cận Ngôn nhíu chặt vào nhau.
"Thức khuya? Thức khuya ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, đặc biệt là với con gái." Giọng nói của anh đầy sự không đồng tình.
"Tôi cũng biết mà." Nói xong, Đường Kha lại không kìm được mà ngáp một cái, "Nhưng gần đây tôi bận thêu một bộ váy cưới, đã đến giai đoạn hoàn thiện rồi, vậy nên sẽ có chút mệt mỏi. Qua vài ngày nữa, tôi sẽ trở lại giờ giấc bình thường."
Vẻ mệt mỏi trên mặt Đường Kha khiến Cận Ngôn cảm thấy đau lòng.
"Cho dù là vì công việc cũng đừng làm bản thân quá kiệt sức. Sức khỏe mới là quan trọng nhất." Cận Ngôn nghiêm túc dặn dò.
Thấy Cận Ngôn có vẻ nghiêm túc, Đường Kha không nhịn được cười khúc khích, "Cận Ngôn, bây giờ trông anh giống như một cán bộ kỳ cựu vậy."
Cận Ngôn nhìn cô với vẻ mặt nặng nề, không nói gì, nhưng trong mắt lại có sự kiên định.
Đường Kha dần dần thu lại nụ cười, bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý."
Nghe cô nói vậy, trên mặt Cận Ngôn mới hiện lên một nụ cười hài lòng.
Khi anh chuẩn bị quay người đi về nhà, Đường Kha đột nhiên gọi anh lại.
"Chờ một chút."
Cận Ngôn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn dừng lại, "Sao vậy?"
"Trưa nay tôi có làm một ít bánh quy, anh chờ chút, tôi sẽ đi lấy cho anh." Nói xong, Đường Kha chạy nhanh vào bếp.
Vị ca cao, dâu tây, vani, muối tiêu...
Cô đặt từng loại bánh quy vào hộp, sau đó cẩn thận cầm hộp bánh quy đưa cho Cận Ngôn đang đợi ở cửa.
Cận Ngôn nhận lấy chiếc hộp bánh quy tinh xảo, mở ra xem, bên trong là những chiếc bánh quy được làm thành hình các con vật khác nhau, trông rất đáng yêu.
"Bánh quy đáng yêu như vậy, tôi không nỡ cho chúng vào miệng." Cận Ngôn thở dài.
Đường Kha vừa buồn cười vừa bất lực nhìn anh: "Chúng vốn là đồ ăn, dù có đáng yêu đến đâu thì cũng phải ăn thôi."
Nói xong, cô dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Anh mau thử xem, xem có ngon không."
Theo yêu cầu của Đường Kha, Cận Ngôn lấy một chiếc bánh quy nhỏ đưa vào miệng. Hương vị ca cao đậm đà lập tức lan tỏa khắp vị giác của anh, trên mặt Cận Ngôn hiện lên vẻ vui sướиɠ và hài lòng.
"Quá ngon. Thật không thể tin được." Cận Ngôn mở to mắt.
Anh ăn liên tiếp mấy cái bánh quy, sau đó mới ngại ngùng nhìn Đường Kha trước mặt.
Đường Kha cố gắng nhịn cười: "Không sao đâu, phản ứng vừa rồi của anh là lời khen lớn nhất dành cho tôi."
Điều này chứng tỏ rằng kỹ thuật làm bánh của cô thật sự rất tốt, phải không?
Trong lòng Cận Ngôn không ngừng đấu tranh, cuối cùng cũng quyết tâm đóng nắp hộp bánh quy lại. Nếu không làm như vậy, anh sợ mình sẽ không tự chủ được mà tiếp tục ăn.
"À đúng rồi." Nghĩ một hồi, Cận Ngôn ho nhẹ, chuyển chủ đề trước, "Em đã ăn tối chưa? Tôi có phiếu giảm giá của nhà hàng ba sao Michelin. Chúng ta có thể đi cùng nhau."
"A...." Trong mắt Đường Kha hiện lên vẻ tiếc nuối, "Tôi chưa ăn, nhưng tôi vừa mới làm xong bữa tối..."
"Vậy à...." Cận Ngôn cụp mắt, che đậy sự thất vọng bên trong.
"Tôi có ý này." Suy nghĩ một chút, trong đầu Đường Kha chợt lóe lên một ý tưởng, "Hay là tối nay anh đến nhà tôi ăn tối đi, rồi lần sau, anh có thể mời tôi đi Michelin."
Nghe vậy, Cận Ngôn không khỏi tươi cười.
...
Một lần nữa đến nhà Đường Kha, Cận Ngôn đã cảm thấy rất quen thuộc.
Bữa tối Đường Kha nấu vừa thanh đạm vừa phong phú.
Cháo kê bí đỏ ngon ngọt ăn kèm với dưa chua và củ sen, vừa ngon miệng vừa kí©h thí©ɧ vị giác. Bánh bao súp nhân gạch cua chấm với chút giấm, vỏ bánh mỏng như tờ giấy, cắn một miếng, nước súp và thịt bên trong lập tức tràn ra, làm cho vị giác của anh bùng nổ. Ngay cả món rau xào đơn giản với nấm kim châm, sau khi qua tay Đường Kha cũng trở nên vô cùng ngon miệng.
Cận Ngôn hoàn toàn không muốn đặt đũa xuống, đồ ăn đang tỏa nhiệt trong bụng anh, anh cảm thấy toàn thân rất ấm áp.
Ăn xong, Cận Ngôn chủ động xắn tay áo đi vào phòng bếp rửa bát. Thân hình cao lớn khiến người khác cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Sau khi nhà bếp và bàn ăn đều được dọn dẹp sạch sẽ, Cận Ngôn tạm biệt Đường Kha rồi trở về nhà đối diện.
Đúng là một người đàn ông tốt. Sau khi đóng cửa lại, Đường Kha không khỏi suy nghĩ.
Cô đặt bưu phẩm ở lối vào phòng ngủ. Khi mở nó ra, cô thấy bên trong là một bức thêu được đóng khung.
Bức thêu này rất tinh xảo và trang nhã, sử dụng hơn ba mươi loại mũi khâu khác nhau, mỗi phần liền kề đều có kỹ thuật thêu riêng biệt, điều này thực sự rất khó khăn trong việc tạo ra các bức thêu.
"Không hổ là thầy Dương." Đường Kha hưng phấn nhìn bức thêu, không khỏi lẩm bẩm nói.
Thầy Dương là bậc thầy thêu nổi tiếng, là thần tượng của Đường Kha từ nhỏ. Đường Kha luôn mơ ước có được bộ sưu tập tác phẩm thêu đầu tay của thầy Dương.
Tuy nhiên, những tác phẩm đầu tay của thầy Dương rất hiếm thấy trên thị trường. Đường Kha vẫn chưa thực hiện được mong muốn của mình.
Cho đến khi Tống Gia Thần đi công tác ở thành phố H, cô đã nhờ đối phương tìm giúp cô bức thêu này.
[ Tớ đã nhận được bức thêu. Cảm ơn cậu nhé! [Mặt cười] ]
Đường Kha mở WeChat, gửi tin nhắn cảm ơn cho Tống Gia Thần.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đã nhận được hồi âm của Tống Gia Thần.
Tống Gia Thần: [ Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, giúp đỡ là điều nên làm. ]
Tống Gia Thần: [ Thực ra, ban đầu tớ định mua bức thêu này làm quà tặng cậu, nhưng cậu lại nhất định đòi trả tiền. ]
Trong lời nhắn còn có chút cảm xúc không hài lòng.
Đường Kha cũng trả lời tin nhắn: [ Số tiền này không hề nhỏ, nếu không trả tiền cho cậu, tớ sẽ ăn không ngon ngủ không yên, chân tay tê liệt, lương tâm bất an. ]
Dù sao thì, giá của các tác phẩm của thầy Dương thật sự rất đắt, cho dù Tống Gia Thần rất giàu có, cô cũng không muốn chiếm lợi lớn từ anh ấy.
Tống Gia Thần nhướng mày gõ: [ Được rồi được rồi. Tớ biết tính cách của cậu là như vậy mà. ]
Đường Kha nhanh chóng gõ một dãy chữ, rồi gửi sticker thỏ Tsuki cảm động rơi nước mắt: [ Cảm ơn cậu đã hiểu, hiểu biết muôn năm, cậu đúng là bạn tốt nhất của tớ! ]
Gửi tin nhắn này xong, Đường Kha để điện thoại sang một bên, đi tới, nhặt bức thêu lên, cẩn thận treo lên tường.
Ánh sáng chiếu vào mắt cô, hoá thành niềm vui và sự sáng chói không thể tách rời, giống như những viên kim cương nhỏ lấp lánh, chiếu ra ánh sáng rực rỡ.