Chương 12: Anh thương xót cho cô.

Edit: LattesTeam

Cận Ngôn ra khỏi toà chung cư, nhanh chóng đến trước một cửa hàng tiện lợi.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?" Một nữ nhân viên trẻ nhiệt tình hỏi anh.

"Cho tôi hỏi, băng vệ sinh ở chỗ nào?" Cận Ngôn hỏi, đồng thời nhìn xung quanh một lượt. Cửa hàng tiện lợi này khá lớn, bày bán đủ loại sản phẩm khiến anh có hơi choáng ngợp.

"Dạ?" Nữ nhân viên sửng sốt: "Thưa anh, ý của anh là... băng vệ sinh?"

"Đúng vậy." Nghĩ đến việc Đường Kha vẫn đang ở nhà đợi mình, giọng nói dịu dàng thường ngày của Cận Ngôn bỗng khẩn trương hơn một chút: "Băng vệ sinh ở chỗ nào?" Anh hỏi lại lần nữa.

"À à, ở đó." Nữ nhân viên bừng tỉnh, chỉ vào dãy kệ ở cuối cửa hàng.

Cận Ngôn cầm giỏ hàng bước nhanh đến đó.

Trên kệ có rất nhiều loại băng vệ sinh.

Nhưng... Anh nên mua loại nào đây?

Sau một lúc bối rối, Cận Ngôn bắt đầu lấy từng loại băng vệ sinh trên kệ cho vào giỏ hàng.

Một giỏ không đủ, Cận Ngôn lấy thêm hai giỏ nữa.

Mãi cho đến khi kệ hàng không còn băng vệ sinh, Cận Ngôn mới dừng lại, gật đầu hài lòng.

Anh mang đống băng vệ sinh đến quầy thanh toán, nhân viên thu ngân ngơ ngác nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy: "Thưa anh, anh muốn lấy tất cả sao...?"

"Đúng." Cận Ngôn gật đầu, lấy thẻ ngân hàng ra rồi nói: "Thanh toán."

"Vâng, xin anh đợi một lát." Nhân viên thu ngân máy móc gật đầu, sau đó bắt đầu quét mã. Mười phút sau, nhân viên thu ngân ngẩng đầu lên, run rẩy nói: "Tổng cộng là 6.425 tệ."

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người mua một đống băng vệ sinh có trị giá hơn 6.000 tệ...

Mà người mua lại là một người đàn ông...

Nhân viên thu ngân cảm thấy thế giới quan của mình đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cận Ngôn hoàn toàn không biết điều này. Sau khi thanh toán xong, anh lập tức xách vài túi băng vệ sinh lớn rồi rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Chắc hẳn Tiểu Kha đã đợi anh rất lâu.

Ở bên kia, ngay khi Cận Ngôn rời đi, Đường Kha lập tức lao vào phòng ngủ, thay chiếc băng vệ sinh cuối cùng và mặc quần áo tối màu sạch sẽ.

Cô lấy chất tẩy rửa và một chiếc bàn chải nhỏ, bắt đầu chà sạch vết bẩn trên ghế sofa.

Làm xong mọi thứ, Đường Kha mới thực sự yên tâm. Cô ngồi ở đầu kia của ghế sofa, nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đang đau.

Tính toán thời gian, chắc Cận Ngôn cũng sắp về rồi.

Vừa nghĩ xong, cô nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc, cô nhanh chóng đi ra mở cửa.

"Cận Ngôn, anh về rồi..." Đường Kha còn chưa nói hết câu, nụ cười ngọt ngào trên mặt lập tức cứng lại.

Trời ơi! Cô đang thấy cái gì vậy? Tại sao lại có nhiều băng vệ sinh như thế?!

"Mấy cái này... đều do anh mua sao?" Đường Kha dụi mắt, âm thầm nuốt nước miếng.

"Đúng rồi." Cận Ngôn mang những túi băng vệ sinh này vào phòng khách, đặt chúng xuống, "Tôi đã mua hết băng vệ sinh trong cửa hàng tiện lợi. Có đủ loại thương hiệu và mẫu mã, em có thể dùng từ từ."

Chỗ này thì dùng đến khi nào...

Đường Kha muốn cười, nhưng lại bị cơn đau bụng hành hạ khiến cô nhíu mày, "Sh..."

Nghe thấy Đường Kha rít một tiếng, Cận Ngôn vội vàng quay lại. Đôi mắt sáng ngời thường ngày của cô gái giờ trông thật đáng thương, anh không khỏi cảm thấy thương xót.

"Nhà em có đường nâu và gừng không?”

"Hình như có, tôi cũng không nhớ rõ.” Đường Kha nhìn anh, giọng nói yếu ớt hơn thường ngày: "Sao vậy?"

"Vậy tôi vào bếp pha cho em một cốc trà gừng đường nâu.” Cận Ngôn nói: "Em mau vào phòng nằm nghỉ đi."

"Sao anh biết con gái khi đến tháng phải uống trà gừng đường nâu?" Đường Kha kinh ngạc nhìn anh.

"Trong lúc chờ thang máy, tôi lên mạng tra xem con gái bị đau bụng kinh thì phải làm sao." Cận Ngôn nắm tay giả vờ ho hai lần, nhưng sau gáy lại bắt đầu đỏ ửng, "Sau đó nhiều người nói trà gừng đường nâu có thể làm giảm đau nên tôi đã tìm thêm cách nấu nó."

Đường Kha ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Cận Ngôn.

Đôi mắt anh dịu dàng và chân thành như dòng nước mùa xuân chảy chậm. Đường Kha nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của chính mình trong hình ảnh phản chiếu đó.

"Nhưng tôi quên mất, không biết trong bếp có đường nâu và gừng không..." Khó khăn lắm Đường Kha mới không nhìn nữa, ngượng ngùng nhìn xung quanh.

"Không sao, nếu không có, tôi sẽ ra ngoài mua cho em."

"Nhưng như vậy thì phiền anh quá..." Đường Kha lẩm bẩm.

Đột nhiên, cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lêи đỉиɦ đầu mình. Cùng lúc đó, giọng nói trầm ấm du dương của Cận Ngôn vang lên bên tai cô: "Việc của em, tôi mãi mãi không thấy phiền."

...

Thấy Đường Kha ngoan ngoãn vào phòng nghỉ ngơi, Cận Ngôn mới yên tâm đi vào bếp.

May mắn thay, anh đã dễ dàng tìm được đường nâu và gừng mà không cần tốn nhiều sức.

"Ùng ục, ùng ục."

Trà gừng đường nâu trong nồi nhỏ đang sôi sùng sục, mùi thơm cay ngọt ngào lan từ bếp đến khắp nhà.

Cận Ngôn cẩn thận rót một bát rồi bưng vào phòng ngủ của Đường Kha.

"Tiểu Kha, trà gừng đường nâu đã nấu xong rồi, uống một chút sẽ thấy dễ chịu hơn." Anh đặt bát lên tủ đầu giường, nhẹ giọng nói.

"Được." Đường Kha ngồi dậy, nhăn mũi.

Mùi gừng thực sự rất nồng, bình thường lúc nấu ăn cô không ngửi thấy.

Cô cầm bát lên, thổi thổi rồi uống từ từ.

Trà gừng đường nâu có vị ngọt và cay. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không nhưng cơn đau quặn ở bụng dưới dường như đã nhẹ hơn.

Đường Kha uống hết bát trà gừng, trong cơ thể cô dường như có một dòng điện ấm áp khiến cơ thể cô ấm lên. Cảm giác lạnh và đau không còn rõ ràng nữa.

"Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi." Đường Kha nói.

Nhìn khuôn mặt và đôi môi của cô gái dần dần khôi phục lại chút màu sắc, sự lo lắng trong lòng Cận Ngôn cuối cùng cũng lắng xuống.

"Bây giờ em vẫn còn yếu, nghỉ ngơi thật tốt đi." Cận Ngôn đỡ Đường Kha nằm xuống, chỉnh lại chăn cho cô, "Nếu có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết."

Khi Cận Ngôn cúi xuống chỉnh chăn cho cô, hai người ở rất gần nhau. Đường Kha có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra trên người anh thật ấm áp và dễ chịu.

Cho nên... Đường Kha đỏ mặt, rúc đầu vào chăn.

"Tiểu Kha, em có nghe thấy tôi nói không?" Cận Ngôn bất lực nhìn cô, "Còn nữa, đừng rúc đầu vào chăn, hít thở không tốt."

"Tôi, tôi... hiểu rồi." Sau khi nghe Cận Ngôn nói, Đường Kha lại cẩn thận thò đầu ra, nói lắp bắp.

"Em thật là..." Cận Ngôn lắc đầu cười, giọng nói dịu dàng như gió xuân, thổi bay mọi điều phiền não, "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước đây."

"Tạm biệt..."

"Tạm biệt."

Nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, Đường Kha biết Cận Ngôn đã rời đi. Cô dụi đầu vào gối, khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Cận Ngôn lại hiện ra trước mắt cô.

Mặc dù người đàn ông này vừa mới rời đi, chưa đầy năm phút.

Cô không biết tại sao mình lại vui đến vậy, nhưng không thể ngăn được nụ cười trên môi.

Đường Kha co rúm trong chăn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào nhắm mắt lại. Không biết từ lúc nào, cô đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả trong giấc mơ, trên gương mặt cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào, rất lâu vẫn không biến mất.