Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Em Lại Đỏ Mặt

Chương 11: Tiểu Kha, em bị sao vậy??

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: LattesTeam

Đường Kha vội vàng chạy tới mở cửa.

Người đàn ông ngoài cửa mặc áo trắng đơn giản và quần đen, hơi thở tươi mát ập vào.

Khi nhìn thấy anh, Đường Kha cảm thấy mọi thứ trước mắt mình bỗng trở nên sáng sủa hơn.

"Tiểu Kha, em vẫn ổn chứ?" Cận Ngôn nhíu mày, ánh mắt quan tâm nhìn cô từ trên xuống dưới, "Em không trả lời tin nhắn cũng như điện thoại của tôi, tôi lo lắng có chuyện xảy ra nên muốn đến thăm em."

"Tôi không sao đâu." Đường Kha ngượng ngùng cười: "Sáng nay tôi dậy muộn, vừa mới mở điện thoại xong."

Nói xong, cô hơi nghiêng người, mời Cận Ngôn vào nhà: "Anh vào đi."

"Cám ơn." Cận Ngôn cong môi cười, giọng nói trầm ấm dễ chịu.

Anh đi vào phòng khách ngồi xuống, có vẻ như cảm thấy không thoải mái, anh cởi cúc trên cùng của áo sơ mi. Xương quai xanh hoàn hảo hiện ra, trông thật quyến rũ.

Đường Kha liếc mấy lần, sau đó buộc mình phải rời mắt đi.

"Em không sao thì tốt." Cận Ngôn ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao, "Sau khi gặp em trực tiếp, tôi mới yên tâm.”

"Cận Ngôn, cảm ơn anh." Mặt Đường Kha đỏ như quả táo, nhưng giọng cô lại nghiêm túc và trịnh trọng, "Tôi cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào..."

Tối qua, sau khi cô say rượu, anh đã đưa cô về nhà, sáng nay lại vì lo lắng mà đến thăm cô.

"Tiểu Kha, chúng ta vừa là hàng xóm, vừa là bạn bè, quan tâm lẫn nhau là điều nên làm." Cận Ngôn cười cười, sờ mũi mình, "Em đừng khách sáo với tôi như vậy."

"Tôi không khách sáo." Sợ anh hiểu lầm, Đường Kha vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là quá cảm động mà thôi."

Câu nói này xuất phát từ trái tim và chân thành.

Dừng một chút, cô nói thêm: "Thật ra... anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp. Là người tốt nhất trên thế giới!"

Trong l*иg ngực Cận Ngôn như có pháo hoa nổ tung.

Cô gái cũng đã từng nói câu này khi say tối qua. Nhưng dù nghe lại lần nữa, anh vẫn có thể cảm nhận được sự rung động và vui sướиɠ như lần đầu.

Cận Ngôn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lấy lại được lý trí. Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cười nói: "Nếu em khen nhiều như vậy, tôi sẽ rất tự hào đấy."

Ừm, anh nghĩ mình đang mỉm cười, nhưng thực ra nụ cười của anh rộng đến mức sắp kéo tới sau tai.

Đường Kha hiểu thấu niềm vui là thứ có thể lây lan. Giống như bây giờ, Cận Ngôn rất vui vẻ, cô cũng cảm thấy vui theo.

Nhưng......

Đường Kha chống cằm, lâm vào trầm tư.

Tại sao câu cô vừa nói có chút quen thuộc nhỉ? Cô đã từng nói? Hay cô đã nghe nó từ người khác?

Cô luôn có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó sau khi say rượu...

Ký ức về việc cô say rượu chỉ là những mảnh vụn mờ mịt. Đường Kha thật sự không thể nhớ nổi nên đành bỏ cuộc.

Chắc chắn không có chuyện gì xảy ra đâu.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Thấy Đường Kha thất thần, Cận Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Nghe thấy lời Cận Ngôn, Đường Kha trở lại thực tại, mỉm cười với anh: "Không có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy tối qua say rượu hình như đã quên chuyện gì đó..."

Nói xong, cô xua tay như không có gì: "Thôi, quên thì quên, tôi cũng lười không muốn nghĩ nữa. Thực ra thì tôi... A!"

Lời còn chưa dứt, Đường Kha đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó... Mặt cô trắng bệch.

"Tiểu Kha, em sao vậy?" Cận Ngôn thấy sắc mặt Đường Kha đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, trong lòng anh lo lắng không yên.

"Tôi..." Cảm nhận được cơn đau quặn thắt ở bụng, sắc mặt Đường Kha càng lúc càng khó coi.

"Em không khoẻ ở đâu?" Cận Ngôn lo lắng nhìn cô, tay trái lấy điện thoại ra, "Tôi sẽ gọi 120 ngay."

"Chờ đã, đừng gọi!" Đường Kha vội vàng giữ tay anh lại.

Thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Kha, Cận Ngôn vừa nghi ngờ vừa nghiêm túc nói: "Tiểu Kha, em đừng cố gắng quá, để tôi gọi điện cho bệnh viện."

"Không được...." Giọng Đường Kha nghe có chút yếu ớt, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ lập trường của mình.

"Vậy nói cho tôi biết, em bị làm sao?" Cận Ngôn tạm thời đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn cô.

"Tôi... tôi..." Hai má Đường Kha bỗng đỏ bừng. Cô ngẩng đầu lên nhìn Cận Ngôn, người đang chờ câu trả lời của cô.

"Thực ra tôi..." Đường Kha khó khăn nói: "Tôi... Cái đó..."

"Cái gì?" Cận Ngôn cau mày, nghiêm túc hỏi.

"Tôi @#¥%..." Giọng cô gái thấp đến mức không nghe rõ, như tiếng muỗi kêu.

Vì vậy, Cận Ngôn không nghe rõ: "Tiểu Kha, em vừa nói cái gì?"

"Tôi nói..." Đường Kha quyết tâm, nâng giọng lên một chút: "Tôi đang đến tháng."

Nói xong, cô lấy tay che mặt.

Ôi mẹ ơi, xấu hổ quá đi mất.

Tại sao kỳ kinh nguyệt lại đến vào lúc không nên đến?!

Chẳng hạn như bây giờ!

Nghe được lời Đường Kha nói, Cận Ngôn hơi ngẩn người rồi mới phản ứng lại. Phía sau tai anh dần dần hiện lên màu đỏ nhạt, và có xu hướng lan rộng.

"Vậy em... em... mau đi nghỉ ngơi đi." Lần đầu tiên Cận Ngôn lắp bắp.

Nhưng Đường Kha vẫn bất động: "Tôi... hình như tôi đã làm bẩn ghế sofa rồi." Có nghĩa là, chỉ cần cô đứng dậy, Cận Ngôn sẽ nhìn thấy...

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô từ từ di chuyển xuống phía dưới, dừng lại trên chiếc ghế sofa màu trắng ngà.

Tại sao hồi đó cô lại mua chiếc ghế sofa màu trắng ngà? Đáng lẽ cô phải mua một chiếc màu đen!

Nghe Đường Kha nói xong, ánh mắt Cận Ngôn cũng rơi xuống ghế sô pha, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.

"Cận Ngôn, hay là... anh về trước đi." Đường Kha cắn môi dưới, lấy hết can đảm nói: "Bây giờ tôi không thể tiếp đãi anh được... Sau khi dọn dẹp xong, tôi còn phải đến cửa hàng tiện lợi... mua cái đó."

Cô nhớ hình như mình chỉ còn một miếng băng vệ sinh cuối cùng.

Đột nhiên, một cơn đau ập đến. Sắc mặt Đường Kha lại trắng bệch.

Trước đây cô rất ít khi bị đau bụng kinh, luôn cảm thấy bình thường.

Không ngờ lần này, cơn đau đến dữ dội, như thể có một con dao cứa vào bụng cô.

Nghĩ đến phép so sánh này, Đường Kha cảm thấy cơn đau dữ dội hơn.

Thấy dáng vẻ khó chịu của Đường Kha, như thể sắp ngất đi, Cận Ngôn cũng không nghĩ đến xấu hổ nữa, anh nói: "Hay là em cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi ra cửa hàng tiện lợi gần đây mua cho em."

"Nhưng..." Để Cận Ngôn mua thứ này giúp mình, cô cảm thấy không được thoải mái.

"Tiểu Kha, tình trạng bây giờ của em trông không ổn chút nào." Trong ánh mắt của Cận Ngôn tràn đầy sự lo lắng, khiến người khác cảm động, "Em thật sự cho rằng mình còn sức để ra ngoài sao?"

"Tôi..." Đường Kha không nói nên lời. Quả thực bây giờ cô rất yếu, bụng lại đang đau, không muốn nhúc nhích chút nào.

"Vậy, hãy để tôi giúp em nhé."

Đường Kha mím môi, cuối cùng thấp giọng nói: "Vậy... Làm phiền anh rồi."

Nói xong, cô xấu hổ nhắm mắt lại.

"Vậy tôi đi mua ngay đây." Giọng Cận Ngôn bình tĩnh giống như đang nói về thời tiết, "Em ở nhà đợi tôi nhé."

Đường Kha lén mở mắt ra, thấy biểu cảm của Cận Ngôn không khác gì mọi khi, vẫn lịch sự và tao nhã, cô không khỏi nghi ngờ rằng có phải mình đã quá nhạy cảm hay không.

Chẳng lẽ bây giờ đàn ông mua băng vệ sinh là chuyện bình thường?

Đang nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhìn thấy tai Cận Ngôn dần đỏ lên. Mà màu đỏ ấy đã lan đến cổ và mặt anh.

Tuy nhiên, Cận Ngôn vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh như thường...

Đường Kha cúi đầu nhịn cười.

Không được, nhất định không thể để Cận Ngôn biết rằng mặt anh đang đỏ lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »