Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Em Lại Đỏ Mặt

Chương 10: Vì em là người anh thích!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: LattesTeam

Đường Kha ngửi mùi rượu, hương rượu mơ thoang thoảng, rất hấp dẫn.

"Rượu mơ này có vị rất ngon." Nói xong, Cận Ngôn vừa cầm ly rượu, vừa nhấp một ngụm, "Chua chua ngọt ngọt, mùi thơm của rượu và mơ hòa quyện vào nhau, giống như một bài thơ cổ đầy sâu lắng."

Đây là lần đầu tiên Đường Kha nghe người khác miêu tả hương vị của rượu như một bài thơ cổ. Đường Kha nhìn ly rượu trước mặt, nóng lòng muốn nếm thử.

Sau vài giây suy nghĩ, Đường Kha cầm ly rượu lên. Cô nhấp một ngụm giống như Cận Ngôn, vị ngọt của mơ lan tỏa trong miệng, hương vị đậm đà nhưng lại rất tinh tế, khoảnh khắc chạm vào vị giác của cô, nó đạt đến sự cân bằng hoàn hảo giữa vị chua và vị ngọt.

Rất ngon...

Đây là lần đầu tiên Đường Kha uống loại rượu này, hương vị vượt xa tưởng tượng của cô, cô không khỏi muốn uống thêm.

"Tôi muốn một ly nữa." Ánh mắt Đường Kha lấp lánh nhìn về phía Cận Ngôn... và chai rượu mơ bên cạnh.

"Được." Cận Ngôn khẽ cười, rót cho cô một ly khác.

Đường Kha uống một hơi hết sạch, "Tôi muốn uống thêm."

"..." Nhìn Đường Kha như thể muốn uống hết chai rượu mơ, Cận Ngôn vội vàng ngăn lại, "Tiểu Kha, rượu này tuy ngon nhưng nồng độ cồn rất cao, em đừng uống nhiều như vậy."

Đường Kha không nhận ra Cận Ngôn đã đổi cách gọi mình từ "Đường Kha" thành "Tiểu Kha". Cô chỉ chăm chăm vào chai rượu mơ, cô muốn uống thêm.

"Chỉ uống thêm một chút thôi, được không?" Đường Kha dùng tay biểu thị "một chút", giọng điệu còn có chút nũng nịu: "Được không? Được không?"

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, kết hợp với những động tác đáng yêu của cô đã khiến trái tim Cận Ngôn ngay lập tức tan chảy.

Anh ho khan hai tiếng, rót thêm một ly nữa cho Đường Kha: "Chỉ một ly này thôi, không được uống thêm."

"Ừm ừm." Đường Kha gật đầu lia lịa, nâng ly rượu lên uống một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn như một chú mèo lười.

Sau đó, cô mím môi lại, nhìn Cận Ngôn.

Cận Ngôn: "..."

Dưới đòn tấn công quyến rũ cực kỳ mạnh mẽ của Đường Kha, Cận Ngôn lại rót thêm cho cô vài ly.

Cuối cùng, anh cảm thấy Đường Kha không thể uống thêm được nữa, nên đã quyết tâm từ chối yêu cầu của cô.

"Ưʍ... Anh bắt nạt tôi, không cho tôi uống rượu..." Đường Kha bĩu môi lầm bầm: "Bắt nạt tôi... Đồ xấu xa..."

"Tiểu Kha, tôi làm như vậy là vì tốt cho em." Vừa nói xong, Cận Ngôn đột nhiên dừng lại, theo phản xạ nhìn Đường Kha, phát hiện hai má cô đỏ ửng, ánh mắt cũng hơi mơ màng.

Ờm... Có lẽ Tiểu Kha đã say rồi? Cận Ngôn bất lực xoa trán.

"Tiểu Kha, em say rồi."

"Tôi không say." Đường Kha vô thức muốn phản bác, cô lại tức giận nói: "Anh là người xấu, không cho tôi uống rượu, lại còn nói tôi say!"

"..." Cận Ngôn dở khóc dở cười, "Tiểu Kha, em say thật rồi, bây giờ tôi đưa em về nhé?"

"Được..." Đường Kha vỗ vỗ cái bụng hơi căng của mình, "Tối nay tôi no quá rồi."

Cận Ngôn dìu Đường Kha rời khỏi nhà hàng. Nhìn cô gái bước đi loạng choạng, Cận Ngôn cảm thấy hối hận.

Biết thế đã không cho Tiểu Kha uống rượu rồi.

Khi Đường Kha suýt nữa bị vấp ngã lần thứ ba, Cận Ngôn không nhịn được nói: "Hay để tôi cõng em về nhé."

"Được được được." Đường Kha gật đầu, đôi mắt to đen láy sáng ngời khiến người ta muốn chìm đắm trong đó.

Cận Ngôn khom người xuống, cõng Đường Kha lên, sau đó từ từ đi về phía nhà.

Gió đêm mát mẻ, ánh trăng vừa đủ, khung cảnh đẹp như trong phim.

Đường Kha cười ngây ngô, vùi mặt vào lưng Cận Ngôn, đầu bắt đầu cọ cọ.

"Cận Ngôn, Cận Ngôn, Cận Ngôn..." Cô cười khúc khích.

"Sao vậy?" Cận Ngôn nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như thường lệ.

"Anh tốt với tôi thật đấy..." Đường Kha hơi nói lắp, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc, nói từng chữ một: "Tôi rất vui vì được gặp anh..."

"Vậy tôi tốt với em ở chỗ nào?" Cận Ngôn cười nhẹ, giọng nói ngọt ngào khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

"Ừm..." Đường Kha cố gắng suy nghĩ, nhưng hiện tại đầu cô như một đống bột nhão, không nghĩ ra được điều gì. Cuối cùng, cô đành từ bỏ suy nghĩ: "Tôi không thể nhớ được, tóm lại là rất tốt."

Dừng một chút, cô nói thêm: "Anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp. Người tốt nhất trên thế giới luôn!"

Giọng nói ngọt ngào như kẹo bông của cô hơi khàn vì say, nhưng khi rơi vào tai Cận Ngôn, đó vẫn là âm thanh tuyệt diệu nhất.

Cô nói anh là người tốt nhất trên thế giới...

Trái tim trinh nguyên 28 tuổi của Cận Ngôn chợt biến thành một vũng nước xuân.

"Đương nhiên tôi phải đối xử tốt với em rồi." Cận Ngôn cõng cô trên lưng, từng bước một đi về phía trước.

Giọng nói dịu dàng hoà quyện trong gió đêm.

"Bởi vì em là cô gái anh thích."

...

Sáng hôm sau, Đường Kha mơ màng tỉnh dậy. Cô nằm trên giường, duỗi tay vươn mình, đôi mắt còn ngái ngủ nhìn thẳng lên trần phòng ngủ.

Ừm, sao đầu lại hơi đau nhỉ...

Đường Kha chật vật xoay người, ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường. Giờ đã là mười giờ rưỡi sáng.

Phải rồi, cô đã về nhà khi nào vậy?

Một vài hình ảnh rời rạc dần dần ùa vào trong đầu Đường Kha. Đôi mắt cô đột nhiên mở to, ngồi phắt dậy trên giường.

Đợi đã, hình như tối qua cô say rượu?

Sau đó, Cận Ngôn cõng cô về?

Đầu Đường Kha như bị nổ tung. Cô cúi đầu nhìn mình, nhận ra mình vẫn đang mặc chiếc váy mà tối qua mặc.

Giống như có cả vạn con ngựa cỏ vui sướиɠ lao vυ"t qua đầu Đường Kha.

Cô không biết tửu lượng của mình lại tệ đến vậy. Quan trọng hơn là, cô không biết khi say có nói gì linh tinh không...

"Uống rượu hỏng việc, người xưa nói quả không sai." Đường Kha lẩm bẩm.

Cô lật người xuống giường, chuẩn bị tắm rửa, lúc này cô mới để ý có một chiếc chìa khóa và một tờ giấy nhỏ bên cạnh đồng hồ báo thức——

[ Tiểu Kha, tôi lấy chìa khóa trong túi của em, nếu không thì tôi sẽ không thể đưa em vào nhà được. Em nghỉ ngơi thật tốt, khi dậy thì nhớ cất chìa khóa nhé. ]

Phần cuối có chữ ký của Cận Ngôn.

Đường Kha đọc đi đọc lại tờ giấy, nỗi phiền muộn về việc say rượu tối qua đã giảm đi một nửa.

Cô ngân nga một giai điệu vui vẻ, cầm bộ quần áo thay rồi bước vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Đường Kha cầm điện thoại lên, định gửi tin nhắn WeChat cho Cận Ngôn.

Màn hình tối om, có vẻ như hết pin. Đường Kha nhanh chóng tìm cục sạc rồi cắm vào.

Sau khi bật nguồn máy, Đường Kha kinh ngạc, phát hiện mình có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Cận Ngôn.

Thời gian lần lượt là tám giờ rưỡi, chín giờ rưỡi và mười giờ rưỡi.

Cô lại mở WeChat, thấy vài tin nhắn chưa đọc cũng là của Cận Ngôn.

[ Tiểu Kha, lúc rời đi tôi quên chúc em ngủ ngon. ]

[ Vậy, Tiểu Kha, chúc em ngủ ngon. ]

[ Tiểu Kha, tối qua em có ngủ ngon không? ]

[ Đã chín giờ hai mươi rồi, Tiểu Kha, em vẫn chưa dậy sao? ]

[ Đọc tin nhắn rồi thì nhớ trả lời tôi nhé, nếu không, tôi sẽ rất lo lắng. ]

Đường Kha nhìn những tin nhắn trong điện thoại, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Đúng lúc cô định gọi lại cho Cận Ngôn thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »