Chương 3: Vẽ

Cô và Vũ An đang trên đường đến nhà cô trên đường đi Thuận Nhã nói huyên thuyên không dứt khiến cô cảm thấy thoải mái vui vẻ đi một hồi cô mới hỏi sao rủ cô qua nhà chơi Thuận Nhã chỉ cười bảo muốn cho cô xem tranh của cô ấy Vũ An hạnh phúc vì quen được một người bạn mới tài giỏi như thế có vẻ hai người rất hợp cứ như gặp đâu hồi kiếp trước.

Về đến nhà Vũ An bất ngờ đây không phải là nhà nữa mà là một dinh thự hoành tráng sân vườn nhà Thuận Nhã còn rộng hơn cả nhà cô có cảm giác như lạc vào cung điện nguy nga lộng lẫy. Thuận Nhã dẫn cô đến một căn phòng rộng có cửa sổ và hành lang căng phòng này nếu để ý mới thấy là căn phòng duy nhất trong ngôi nhà có thể nhìn thấy được toàn cảnh của thành phố xa tít. Thuận Nhã từ từ kéo tấm vải che xuống bật sáng những cái đèn lên những bức tranh bắt đầu lắp ló dưới tấm vải kéo dở Vũ An không tin vào mắt mình không còn là bức tranh nữa mà là kiệt tác tác phẩm nghệ thuận Thuận Nhã cười ngượng ngùng trước lời khen của cô nhưng Vũ An có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của người khác qua ánh mắt Thuận Nhã cũng không ngoại lệ cô trầm tư suy nghĩ rồi hỏi:

- Những bức tranh này có ý gì ? Tất cả 4 bức tranh ở đây đều vẽ cặp đôi nam nữ là trọng điểm khi nhìn vào người khác không thể không suy tư về cặp đôi này nhưng dáng vẻ của họ cứ sắp chia ly bi thương vô cùng.

- Là bố mẹ tôi.

Thuận Nhã điềm đạm đáp lại từng chữ nước mắt đọng lại trong khoé mắt cô im lặng lấy hơi rồi nói tiếp

- Bố mẹ tôi bị tai nạn xe khi đang trên đường đón tôi từ nhà dì đây là nhà dì tôi họ mất từ năm tôi lớp 7 cũng 3 năm rồi trong 3 năm này tôi cố gắng vẽ lại dáng người của họ tôi sợ một ngày mình sẽ quên mất.

Nói đến đây Thuận Nhã dừng lại cô không kìm được nước mắt ngước lên nhìn Vũ An rồi cười nhẹ nói

- Định cho cậu xem tranh thôi vì từ khi ngồi gần cậu tiếp xúc với cậu tôi có cảm giác dễ chịu tôi muốn thân với cậu hơn nữa mà hôm nay bị cậu phát hiện ra bí mật phía sau những bức tranh ấy ngại thật.

Vũ An không nói gì nắm chặt tay cô an ủi rằng sau này sẽ bên cạnh cô bảo vệ cô thế giới ngoài kia đã cướp đi của cô thứ quý giá nhất trên đời từ nay không ai có quyền lấy đi thứ gì của cô nữa Vũ An đảm bảo bằng ánh mắt nghiêm túc.

Trên đường về cô không ngừng ủ rủ khuôn mặt kìm nén nỗi đau của Thuận Nhã cứ ám ảnh trong đầu cô không biết từ khi nào mà cô có mong muốn bảo vệ Thuận Nhã vừa về đến nhà cô trốn mãi trong phòng không ra ngoài thấy thế mẹ bảo Vũ Thanh vào trong xem sao anh nhỏ nhẹ bước vào trong căn phòng tối om lạnh lẽo cô ngồi ở gốc phòng rơm rớm nước mắt anh đóng cửa khoá chặt cửa vì sợ mẹ phát hiện sẽ đau lòng anh bước tới ôm lấy đôi vai gầy của cô anh biết có chuyện đã xảy ra anh gặng hỏi dữ lắm cạy miệng ghê lắm cô mới kể chuyện của Thuận Nhã anh nhỏ nhẹ hỏi:

- Em thích cô ấy hả?

- Không có chỉ là bạn thôi.

Cô cương quyết khẳng định

- Em có thể dối bản thân em nhưng em không dối được ai vì biểu hiện rất rõ trên khuôn mặt đặc biệt là không dối được anh.

- Em không biết.

- Thật ra cái em đau lòng không phải vì chuyện của Thuận Nhã mà là em sợ cảm xúc của bản thân vì vốn đây là chuyện khó chấp nhận em đau lòng vì bất lực trước sự đau khổ của cô ấy.

- Đừng nói nữa em mệt rồi ngủ thôi.

Cô từ từ nói rõ từng chữ.

Họ từ nhỏ đã ngủ giường tầng ở chung một phòng. Vũ An vùi mình vào đống chăn những suy nghĩ rối bời đàn áp cô, cô không biết trong phút chốc cô đã đau lòng vì Thuần Nhã. Một hồi cô gõ nhẹ lên tầng trên của chiếc giường

- Anh, anh ngủ chưa?

- Anh chưa.

Giọng nói ấm áp của Vũ Thanh ở tầng trên đáp lại.

- Có vẻ anh nói đúng trong chốc lát em đã cảm thương cho cô ấy em đã ham muốn bảo vệ cô ấy, em thích cô ấy...

Vũ Thanh ôm đóng chăn gối leo xuống trải ra sàn nằm bảo tối nay anh sẽ ngủ ở đây bảo cô mau ngủ đi anh đưa tay vào trong giường vuốt nhẹ mái tóc dài đau lòng bảo rằng bây giờ hay sau này cô còn sẽ đổi mặt với vô vàn khó khăn vì vốn dĩ đây không phải là mối tình bình thường nó đòi hỏi cô phải kiên cường có sức chịu đựng tốt cô rối bời cũng đúng vì đây là lần đầu tiên cô đau vì một người con gái nhưng cô yên tâm sau này dù chuyện gì đi nữa anh sẽ mãi bên cạnh cô sẽ ủng hộ cô trong mọi hoàn cảnh bỗng nhiên cô hỏi còn mẹ mà, anh im lặng không nói gì một hồi lâu anh mới dám mở miệng hỏi rằng nhỡ sau này không còn mẹ thì sao đợi mãi không nghe cô trả lời anh quay qua thì thấy cô đã ngủ anh xoa đầu cô rồi quay qua bên kia ôm ngực đau khổ bao nhiêu áp lực đều đè nặng lên vai anh anh không biết kể với cô thế nào.

Trong đem đó không ai biết có một chàng trai đang khóc anh không dám để phát ra tiếng sợ em gái thức những giọt nước mắt ấy thi nhau lần dài trên khuôn mặt ưu tú ấy.

Cả đêm anh không ngủ.