Chương 41: Tỉnh mộng (1.19): Tôi cũng không kém cậu ta [H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyenhdt.com @PhuongNhaAnn

Để tiện đi làm nên Chu Tử Tiện có một ngôi nhà ở gần cao ốc Tinh Hằng. Trong khu "tấc đất tấc vàng", xây nên một hoa viên sát cao ốc. Khác với biệt thự cao cấp tràn đầy hơi thở nghệ thuật trên sườn núi, nơi đây hoàn toàn theo phong cách châu Âu, trong phòng khách thậm chí còn có cả lò sưởi ốp tường.

Hiển nhiên, đây là chỗ Chu Tử Tiện thường ở. Không phải là trong phòng bừa bộn, mà là có một loại hơi thở ấm áp len lỏi giữa căn phòng được bày biện ngăn nắp này.

Vào phòng bếp, Mạnh Nhiên phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh thật ra đều có đủ, hơn nữa, nhìn là biết vừa được bỏ vào. Cô càng hiểu rõ lý do Chu Tử Tiện muốn đưa mình đến siêu thị hơn. Người đàn ông này... dường như còn hiểu cô hơn chính cô.

Cô cảm ơn ý tốt thầm lặng của anh, cho nên càng quyết tâm muốn làm một bữa tiệc lớn thật phong phú. Nhưng mà mười phút sau...

Thiếu nữ đứng ở trước bàn đá, hơi luống cuống nhìn người đàn ông đang bận rộn.

Anh đeo tạp dề, tay áo sơ mi được vén lên cổ tay. Dao phay chạm xuống thớt gỗ, phát ra tiếng vang đều đặn. Không đến một phút, một loạt gừng băm chỉnh tề đã chất đống trên thớt.

"Còn lại để tôi đi." Mạnh Nhiên định lấy dao phay về. Không phải là tôi nấu cho anh ăn à...

"Không cần." Chu Tử Tiện lấy khăn lông lau tay: "Dao phay sắc lắm, lỡ cắt phải tay thì sao?"

"Vậy tôi hầm canh." Cô mở nắp nồi, trong nồi là nước sôi sùng sục.

Người đàn ông lại giật lấy cái muôi một lần nữa: "Nước vừa sôi, quá nguy hiểm. Để tôi."

Anh cầm muôi, chuẩn xác mà nêm gia vị. Khí nóng mang hương thơm tràn ngập phòng bếp, trong màn sương trắng, người đàn ông nhìn có vẻ lạnh như băng này thể hiện một mặt không muốn người khác biết một cách tự nhiên. Dường như, căn phòng đầy ắp pháo hoa dịu dàng.

Chợt, Mạnh Nhiên nhớ đến yêu cầu mà Chu Tử Tiện đưa ra ở Số 7 Bắc Hồ hôm ấy.

Anh nói: "Làm bạn gái của tôi nhé."

Cuối cùng là có ý gì mà anh lại nói ra những lời này? Khi đó, cô nghĩ rằng anh muốn tìm thú vui mới mẻ nào đó, mà bây giờ... Lắc đầu, đuổi những cảm xúc bất ổn kia đi, Mạnh Nhiên nói một cách bất đắc dĩ:

"Cái gì anh cũng làm hết rồi, thế tôi làm gì đây?"

"Em có thể chỉ huy tôi." Anh cười như không cười: "Yên tâm, bữa cơm này vẫn sẽ tính là em làm, không có lần sau nữa đâu."

Bị nói trúng tim đen, thiếu nữ yên lặng thè lưỡi. Đúng là cô không quá muốn có quan hệ với Chu Tử Tiện. anh là nhà đầu tư, mà thân phận này với Mạnh Nhiên mà nói, chính xác là bằng hai chữ: rắc rối.

Chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng cô như không thể thoát khỏi cuộn len rối tung này. Âm hiểm, người đàn ông này quá âm hiểm!

Một anh chàng tinh ranh như vậy, thế mà kỹ thuật nấu nướng lại không tệ. Bỏ một miếng đậu hũ nhân thịt cua vào miệng, Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy hương thơm ngập tràn, quả thật là ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi. Lại nhìn các màu sắc trên bàn: rau xanh biếc, ngô vàng kim, thịt bò nướng hoa văn rõ ràng, váng dầu đọng trên lát thịt trông hấp dẫn vô cùng... Chỉ cần nhìn một cái là không thể dời mắt nổi.

"Ăn đi, Nhiên Nhiên." Chu Tử Tiện đặt một bát cơm đầy trước mặt cô.

"Không phải là cô Mạnh à?" Vừa vùi đầu và cơm, thiếu nữ vừa nói. Thật ra lúc ấy cô rất sợ Chu Tử Tiện gọi cô là Nhiên Nhiên, vì nếu thế thì chắc là cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Thấy cô ăn ngon lành, ý cười hiện lên trong mắt người đàn ông: "Hay là chúng ta ước định đi?"

"Lúc tôi gọi em là cô Mạnh, em gọi tôi là Chu tiên sinh. Nếu tôi gọi em là Nhiên Nhiên, em cũng phải gọi tôi là Tử Tiện."

Buông đũa, Mạnh Nhiên hơi chần chờ: "Chúng ta đâu có thân như vậy..."

"Nếu đã là bạn bè thì xưng hô như vậy cũng rất bình thường."

Nhưng chúng ta có được tính là bạn bè đâu... Không nói vấn đề này ra miệng, dù sao thì "của cho là của nợ", cô còn đang ăn ké người ta. Nghĩ nghĩ, Mạnh Nhiên thỏa hiệp: "... Vậy thì, Tử Tiện."

"Ừm."

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy giọng của Chu Tử Tiện đắc ý thế nào ấy.

"Đúng rồi, tôi có mang quà từ nước ngoài về cho em."

Cơm nước xong, Mạnh Nhiên cầm cốc sữa ấm Chu Tử Tiện đưa, thấy anh cầm một cái hộp nhỏ từ trong phòng ra.

"Cái gì vậy?" Thiếu nữ nhận hộp, nhìn cẩn thận mới thấy là bên trên viết toàn chữ Tây Ban Nha mà cô không biết.

"Dùng để giảm sưng."

"Hở?" Cô không thể hiểu được, bỗng cảm thấy nụ cười của người đàn ông hơi kỳ quái:

"Lần trước không phải là em đã nói núʍ ѵú bị tôi mυ"ŧ sưng cả lên sao? Sau khi xong việc, bôi thuốc này lên trên núʍ ѵú và cửa huyệt, có hiệu quả thần kỳ đấy."

Trong nháy mắt, một mảng đỏ lớn lan từ trán xuống cổ Mạnh Nhiên. Cầm cái hộp nhỏ kia, cô cầm không được mà ném cũng không xong.

"Không cần." Phải nửa ngày sau, cô mới nghẹn được một câu: "Nơi đó của tôi, hết sưng rồi."

"Vậy sao?" Chu Tử Tiện nhàn nhạt nói: "Vậy để lần sau dùng."

Ai muốn có lần sau với anh chứ! Cố nén xúc động muốn mắng anh biếи ŧɦái, thiếu nữ bóp méo vỏ hộp. Từ trước đến nay cô là người không chịu thiệt, bỗng cong khóe môi:

"Được. Đến lúc tôi có bạn trai, món quà này chắc là sẽ vô cùng có ích."

Chu Tử Tiện không tức giận chút nào. Anh bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng thổi: "Tôi nhớ lần trước em nói là nghệ sĩ không thể yêu đương."

Lại nói hớ, Mạnh Nhiên đành bất chấp: "Dù sao hình tượng của tôi cũng đã bị hủy rồi, thích làm thế nào thì làm thế ấy thôi. Ừm..." Cô ra vẻ trầm ngâm: "Anh chàng Hứa Ninh kia rất được, tôi vừa mới có scandal với cậu ấy, hay là diễn giả thành thật luôn nhỉ?"

Hứa Ninh... Nhớ đến bức ảnh hôn môi hư hư thực thực kia, Chu Tử Tiện đặt tách sứ trong tay xuống.

"Em muốn hẹn hò với cậu ta?"

"Tôi cảm thấy cậu ấy không tệ."

Anh nheo mắt, nghiêng người về phía Mạnh Nhiên. Bàn tay to nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng nâng lên trên: "Tôi cũng không kém cậu ta."

Anh nắm với lực đạo rất vừa phải, lại làm thiếu nữ cầm lòng không đậu mà mở miệng ra. Lưỡi to trườn vào, ngậm lấy cái lưỡi đinh hương của cô mà liếʍ mυ"ŧ, quấy loạn, xâm chiếm hô hấp của cô trong tích tắc.

"Ưʍ... Ưʍ..."

Nụ hôn của anh thật sự gấp gáp, mang theo khí thế như muốn nuốt cả miệng cô vào bụng. Đầu lưỡi anh đảo loạn, thâm nhập sâu hơn. Thậm chí Mạnh Nhiên còn cảm giác được anh tìm kiếm chỗ thịt mềm sâu trong yết hầu, làm cô không tự chủ được mà giãy giụa. Nước bọt không kịp nuốt xuống, chảy dọc theo khóe miệng: "Ưm! Ưʍ..." Tay nhỏ của cô đấm đánh vào ngực của người đàn ông, lại bị anh thuận thế mà nắm lấy.

"... Ừm, vẫn ngọt như vậy."

Ngon ngọt mềm mại, như đám mây dính đầy mật đường. Thì thầm như than thở, Chu Tử Tiện bế bổng thiếu nữ lên, đặt trên chiếc giường king-size trong phòng ngủ.

Trước mặt cô, anh rất khó kiềm chế bản thân.

Mạnh Nhiên nhanh chóng nghe được âm thanh quần áo "sột soạt" rơi xuống. Bàn tay bỏng cháy xoa mắt cá chân non mịn của cô, vuốt ve dần lên trên dọc theo cẳng chân. Ngón tay dài múa may ở đầu gối làm cô ngứa đến mức không nhịn được mà co rụt lại, lập tức đổi lấy tiếng cười nhẹ của người đàn ông.

"... Chu Tử Tiện, anh đừng xằng bậy!"

"Tôi chỉ muốn thử hiệu quả của món quà."

Khuôn mặt tuấn tú sáp lại, khuôn ngực rắn chắc nóng bỏng cũng phủ xuống. Thiếu nữ há miệng thở dốc, chỉ thấy cổ họng khô khốc: "Ưʍ..." Cô không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng, cảm nhận được cậu nhóc cứng rắn bỏng cháy kia húc lên.

"Từ từ, anh..." Vắt óc nghĩ cớ, Mạnh Nhiên chợt nhớ ra: "Anh không đeo bao!"

*****

Vua dấm của thủ đô bắt đầu làm thịt con mồi (~ ̄▽ ̄)~