Chương 7: Quốc gia lý tưởng (4) [H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyenhdt.com @PhuongNhaAnn

Trừ lần đó ra, giữa bọn họ không có cuộc đối thoại thứ hai.

Dù là Mạnh Nhiên hay Mạnh tiểu thư, đều không thân với cái anh chàng đảm nhận việc thụ tinh này.

Loại tình huống này thật ra khá hiếm có. Tuy rằng giữa cố chủ và người thụ tinh chỉ là quan hệ thuê mướn, nhưng dù sao cũng phải làm một số chuyện thân mật, nên phần lớn cố chủ sẽ liên lạc, xây dựng chút tình cảm với người thụ tinh trước khi chính thức bắt đầu.

Thụ tinh, nói cách khác là phụ nữ ở xã hội thượng lưu tìm cho mình một bạn giường tạm thời. Ngoại trừ cống hiến t*nh trùng, còn phải... bán đứng thân thể.

Cho nên Tần Sơ không cho Mạnh Nhiên sắc mặt tốt là quá bình thường. Tuy rằng Mạnh Nhiên cảm thấy mình rất vô tội, nhưng cô cũng không vui khi phải ngủ cùng một người đàn ông chả thân thiết gì, cho dù là đang nằm mơ.

Tiếc thay, đây là mệnh lệnh của Mạnh phu nhân. Xem tình thế bây giờ, không ai có thể cãi lời.

Mạnh Nhiên không hiểu vì sao Mạnh phu nhân phải làm con gái sinh cho mình một đứa cháu gái bằng bất cứ giá nào. Lúc trước cô còn định nói bóng nói gió một chút, nhưng sau khi bị nhốt trong phòng ngủ thì chỉ có thể vứt cái suy nghĩ này đi.

Trời đã hoàn toàn tối đen. Thấy kim đồng hồ trên tường lại dịch thêm nửa vòng, Mạnh Nhiên khẽ ho, đánh vỡ sự an tĩnh trong phòng.

"Hẳn là anh đã nghe được lời nói lúc nãy của dì Tưởng nhỉ?" Sợ Tần Sơ không hiểu, cô lại chêm thêm một câu: "Cái mà "mỗi ngày phải ít nhất ba lần làm... " ấy."

Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện phát sinh. Cô nhớ lúc mở mắt ra ở thế giới trong mơ là buổi sáng, Tần Sơ bắn trên người cô... Cho nên, lúc đó tính là một lần.

"Chúng ta còn hai lần nữa." Mạnh Nhiên nghĩ nghĩ: "Bác sĩ kiểm tra cho anh thế nào?"

Tần Sơ ngồi trong góc phòng. Thật lâu sau, Mạnh Nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: "Một ít dụng cụ để phán đoán tôi có từng bắn t*nh hay không."

"Cho nên, chỉ cần anh bắn ra là được?"

Thiếu nữ lập tức phấn chấn. Thế thì quá đơn giản! Dù sao trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, ai biết bọn họ có làm thật hay không?

"Tần Sơ, tôi biết anh không thích... ừm... làm chuyện kia với tôi."

Mạnh Nhiên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt anh: "Nhưng mà anh cũng phải biết, nếu chúng ta cãi lời mẹ, không kể đến tôi, thì anh sẽ có kết cục thế nào."

Cô thấy Tần Sơ nâng mi mắt, nhìn cô một cách lạnh nhạt. Mạnh Nhiên hơi chột dạ, nhưng cô cố giữ vững sự trấn định:

"Anh phải bắn ra, hai lần, ngay bây giờ."

Đồng tử của thanh niên chợt co rụt lại. Anh mím chặt môi, cằm căng chặt như nham thạch.

"Không." Anh lạnh lùng nói.

"Cuối cùng anh có chịu hiểu không đây?" Mạnh Nhiên hơi mất kiên nhẫn: "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, chẳng lẽ anh còn muốn nếm thử sự thống khổ lúc trước lần nữa?"

Anh im lặng, quay mặt sang một bên.

Thiếu nữ bực bội đi hai vòng: "Không được, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, anh phải nhanh lên."

Anh vẫn không nói lời nào.

Cho đến khi Mạnh Nhiên không nhịn được mà tiến lên muốn sờ đai lưng của anh, trên vành tai anh chợt hiện ra một lớp hồng nhạt. Anh cắn răng, cố nhịn sự tức giận: "Cô muốn làm gì?!"

"Đương nhiên là giúp anh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!"

"Vậy cô vẫn muốn nhìn tôi như vậy? Nhìn tôi vuốt ve bản thân, rồi lại làm trò bắn t*nh trước mặt cô?!"

Mạnh Nhiên lập tức cứng đờ. Cô xấu hổ nhếch miệng, cười cười: "À... tôi quên."

Dừng một chút, cô quay người.

Một lát sau, từng tiếng lạch cạch nhẹ vang lên phía sau. Âm thầm thở hắt ra, trên mặt thiếu nữ vẫn còn hơi nóng. Bảo sao lúc nãy anh ta chết sống không chịu cởϊ qυầи... Anh ta sẽ không cho rằng cô là một đứa biếи ŧɦái thích nhìn đàn ông tự an ủi chứ?

Nghĩ đến đây, trong đầu cô bỗng hơi ngo ngoe rục rịch. Đúng là cô... rất muốn xem.

Đương nhiên, cô cũng không phải là thiếu nữ hoa si gì đó. Chỉ là... nghĩ đến khuôn mặt giống nhau như đúc của Tần Sơ và Chu Tử Tiện, Mạnh Nhiên vô cùng muốn nhìn trạng thái quẫn bách chật vật của anh một chút. Vì hoàn thành nhiệm vụ mà cần phải tự an ủi... Ôi chao, quá hiếm có, quá kí©h thí©ɧ!

Từ trước đến nay Mạnh Nhiên vẫn luôn là một người hành động rất nhanh. Cô tỉnh bơ đi lên hai bước, ngồi xuống ghế sofa.

Qua góc độ này, cô có thể nhìn trộm Tần Sơ. Cô click mở máy truyền tin trên bàn trà, vờ như đang lướt net, nhưng thật ra đang nhìn trộm góc phòng.

Tần Sơ không chú ý đến tầm mắt của cô. Anh ngắc ngứ cởϊ qυầи, dừng một chút, rồi móc "cái kia" ra.

Tuy rằng bọn họ đã từng phát sinh quan hệ, nhưng Mạnh Nhiên vẫn phải âm thầm hít một hơi khí lạnh.

Cái kia... Sao có thể lớn như vậy?

Nó nằm trong đôi tay xinh đẹp của người đàn ông, lúc này vẫn đang mềm nhũn. Tần Sơ dùng ngón tay sờ sờ đỉnh chóp, lại vuốt ve thân gậy. Sau đó, nó nhanh chóng cương cứng bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.

Mạnh Nhiên chợt nhớ lại, trước khi bắt đầu thụ tinh, nữ quản gia có đưa cho Mạnh tiểu thư xem một cái bảng thống kê.

Trên bảng thống kê, điểm tổng kết của Tần Sơ là điểm tối cao. Trong đó, tướng mạo, dáng người, IQ đều là A. Riêng năng lực "ấy", là A+.

Bảng thống kê kia... chính xác thật.

Côn th*t sưng to không có tí che chắn nào, thoải mái triển lãm sự mạnh mẽ của mình. Nó có một cái quy đ*u to xác, màu sắc còn tối hơn bất kỳ chỗ nào khác, trông càng dữ tợn hơn.

Bên dưới quy đ*u là thân gậy màu đỏ tím. Vì đang ở trạng thái hưng phấn, nó thô to đến mức một bàn tay cũng cầm không vừa.

Ở phần đuôi là hai quả trứng d*i nặng trĩu, ẩn ở chỗ lông c* trên bụng người đàn ông. Tay Tần Sơ vuốt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, khi lướt qua t*nh hoàn còn vươn ngón tay ra xoa xoa.

Sắc mặt của anh đã không còn tái nhợt như hồi chiều, thậm chí bây giờ còn hơi hồng hồng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Mạnh Nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng cao. Cô nhìn Tần Sơ, trên trán của anh chảy ra vài giọt mồ hôi, hơi thở cũng không tránh được mà thô nặng hơn.

Đầu óc cô không nhịn được mà nghĩ đến một màn buổi sáng. Dáng người của Tần Sơ rất tốt, khi anh di chuyển trên người cô, từng giọt mồ hôi chảy xuống theo làn da rắn chắc. Có một ít chảy vào rừng rậm giữa háng anh, còn một ít đọng lại trên tiểu huyệt mềm mại của thiếu nữ.

Cả người chợt run lên, Mạnh Nhiên nhanh chóng dời ánh mắt. Bỗng nhiên, giọng nói hơi khàn của Tần Sơ vang lên:

"Cô có thể không nhìn không?"

"..." Mạnh Nhiên chột dạ đến mức suýt sặc nước miếng.

Ngước mắt, Tần Sơ liếc cô một cái. Tay còn đang vuốt ve lên xuống, anh rũ mi mắt, trong mắt hiện lên một tia khuây khỏa.

Chỉ là anh không ngờ, thiếu nữ trên sofa chợt đứng lên.

"Vì sao?" Cô cười tủm tỉm.

"Chẳng lẽ... anh ngượng à?"

Cái phản ứng này quá ngoài dự đoán, Tần Sơ sửng sốt một chút. Theo anh biết, mấy cô thiên kim tiểu thư này không phải là rất kiêu căng, cao ngạo à? Cho dù không thẹn quá thành giận, ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ, cười đến mức ác liệt thế kia.

"Đừng xấu hổ." Dường như việc anh ngây ra đã làm thiếu nữ vừa lòng. Đứng trước mặt Tần Sơ, cô nhìn xuống từ trên cao: "Em trai nhỏ của anh, à, hay là em trai lớn? Mọc được đấy."

"..."

Màu hồng trên mặt của thanh niên lan xuống cổ trong nháy mắt.

"Hừ! Đấu với tôi à?" Mạnh Nhiên đắc ý nghĩ: "Anh còn non chán!"

*****

Chị gái nhỏ thật trâu bò ~

(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜