Chương 5: Quốc gia lý tưởng (2)

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyenhdt.com @PhuongNhaAnn

Năm 350 sau Công Nguyên, con người bây giờ đã bước vào kỷ nguyên thứ III được 100 năm.

Sự phân chia quốc gia ở kỷ nguyên trước đã hoàn toàn biến mất. Để khai thác vũ trụ tốt hơn, con người còn khám phá cả bên ngoài Hệ Mặt Trời, Liên Bang địa cầu được thành lập.

Đây là một quốc gia thống nhất. Tuy là chế độ Liên Bang rời rạc, nhưng vẫn là quốc gia lớn nhất trong lịch sử nhân loại.

Ngoại trừ năm châu lục trên địa cầu, nó còn thống lĩnh cả Mặt Trăng, Sao Hỏa, Sao Mộc, cả những thành thị đông đảo ngoài tinh tế.

Chỉ là, ở năm 155 sau Công Nguyên, một cuộc đại chiến phá hủy sự hoàn chỉnh của Liên Bang địa cầu. Khu hành chính đặc biệt của Mặt Trăng tuyên bố độc lập, từ đây không còn chịu sự quản lý của Liên Bang nữa.

Việc này, không thể nghi ngờ là đã làm cho chính phủ Liên Bang khϊếp sợ và nổi giận. Đại chiến bùng nổ, còn giằng co suốt 25 năm.

Trước đó, năm 78 sau Công Nguyên, nhà nghiên cứu Margaret Lý trứ danh đã thành công phát minh ra tử ©υиɠ nhân tạo. Hai năm sau, nó bắt đầu được đưa vào sử dụng trong quy mô lớn.

Ở Liên Bang, dù là ở trong cuốn sách giáo khoa nào, hai việc này đều được coi là nguyên nhân vì sao phụ nữ đạt được quyền lãnh đạo, kéo xã hội về quỹ đạo vốn có.

Tử ©υиɠ nhân tạo được phát minh đã giải phóng phụ nữ ra khỏi gánh nặng sinh nở. Từ giờ, các cô và đàn ông cùng đứng trên một vạch xuất phát. Sự chênh lệch thể lực? Chả là gì cả ở cái kỷ nguyên khoa học vũ trụ phát triển cao độ này. Mà khi phụ nữ không còn phải phụ trách việc sinh sản nuôi dưỡng, các cô lại càng tự do.

Hơn 20 năm chiến tranh liên miên làm Liên Bang bị tổn thương nặng nề, tổn thất một lượng dân cư lớn. Sau khi không thể không thừa nhận là Mặt Trăng độc lập, một loại tư tưởng bắt đầu được lan truyền trong xã hội:

Chiến tranh là do đàn ông khởi xướng, tính hiếu chiến trời sinh của giống đực làm cho bọn họ lỗ mãng xúc động. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, đàn ông lãnh đạo sẽ luôn mang đến tai nạn cho xã hội loài người.

“Đây là lúc kéo nhân loại về quỹ đạo.”

Lời nói của nhà nhân loại học Teres Mardu trứ danh được rất nhiều người ủng hộ. Vì vậy, một hệ thống quyền lực hình thành, từ tầng lớp trên lan đến tầng lớp dưới, cuối cùng hoàn toàn cố định.

Đến bây giờ, mọi người đã quen với xã hội do phụ nữ thống trị. Đàn ông không cần làm việc, thậm chí không cần học hành. Những gì bọn họ phải làm chỉ là ở nhà giúp vợ dạy con gái, bởi vì con trai vẫn luôn không thông minh bằng con gái, ở nhà mới là lựa chọn tốt nhất cho bọn họ.

Không chỉ có như thế. Ở xã hội thượng lưu, chế độ hôn nhân lại càng tệ hơn nữa.

Nhờ có tử ©υиɠ nhân tạo, phụ nữ có thể hoàn toàn giao chức năng sinh sản cho bệnh viện. Mười tháng sau, khi thai nhi ra đời, các cô cũng có đủ tiền tài và người hầu để nuôi con. Trong quá trình này, tác dụng duy nhất của đàn ông là cống hiến t*nh tr*ng.

Cho nên, ngoại trừ một số rất ít, phụ nữ ở xã hội thượng lưu phần lớn là không kết hôn. Đến khi các cô muốn sinh con, chỉ cần tìm một người...

Thụ tinh.

***

Cửa phòng bị đóng sầm thật mạnh làm nữ quản gia nheo mắt lại: “Thật đúng là một người đàn ông không có giáo dưỡng.” Bà nói một cách nghiêm khắc. Khi nhìn về phía Mạnh Nhiên, thần sắc của bà lại chuyển về cung kính:

“Tôi sẽ nhanh chóng làm cậu ta nghe lời, thưa tiểu thư. Tuy rằng tôi rất không hài lòng với cậu ta, nhưng dù sao cậu ta cũng là người mà phu nhân đích thân tuyển chọn.”

Mạnh Nhiên không tỏ ý kiến gì. Nghĩ nghĩ, cô nói: “Tôi có hơi mệt, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Sau khi cáo biệt bác sĩ gia đình, cô lại đuổi hầu gái bên người đi. Đi dạo loanh quanh trên hành lang dài vô biên, vừa đi, Mạnh Nhiên vừa suy nghĩ làm cách nào để tỉnh dậy.

Cô thử véo mình vài cái, thậm chí còn đâm đầu vào tường.

Rất đau. Đau đớn rất chân thực, nhưng cô vẫn không tỉnh mộng.

Sao lại thế này nhỉ... Bất tri bất giác, cô đi đến một nơi như là phòng trưng bày.

Nhà họ Mạnh vô cùng giàu có, những thứ bày biện trong phòng hình như đều là đồ cổ. Tiện tay cầm lấy một cái kéo đồng tinh xảo, khua khua thử một chút. Có lẽ... ước nguyện thật sự đến trong chớp mắt?

“Cô đang làm gì đấy?”

Mạnh Nhiên quay đầu lại.

Thanh niên đứng ở ngoài cửa, thần sắc đạm mạc. Đôi mắt của anh đen nhánh, dường như không có tí cảm xúc nào trong đồng tử sâu thẳm. Nhưng Mạnh Nhiên để ý thấy tầm mắt của anh dừng lại trên cái kéo và cánh tay cô, dao động qua lại.

“Anh là... Tần Sơ, đúng không?” Đối diện với mặt của Chu Tử Tiện mà nói lên cái tên này, Mạnh Nhiên thấy đúng là vi diệu. Nhưng bây giờ cô hơi bực bội nên cũng chả quan tâm lắm, thản nhiên nói: “Có lẽ, anh có thể cắt tôi một chút?”

Cô không muốn tự cắt mình, không xuống tay được.

Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt, Tần Sơ căng da mặt: “... Nhàm chán.”

Anh xoay người đi, từng sải chân dài. Mạnh Nhiên nghĩ nghĩ, đặt kéo xuống đuổi theo: “Hình như anh không muốn thấy tôi?”

“Anh có ý kiến gì với tôi à?”

Người đàn ông không nói lời nào. Sự căng thẳng làm anh trông giống như một con báo đốm đang vận sức chờ phát động, chỉ có cơn tức đang cố nhẫn nhịn.

Trong nháy mắt, Mạnh Nhiên cảm thấy vô cùng thú vị. Trước giờ cô vẫn luôn “có thù tất báo”, mà ở hiện thực cô lại không thể đối phó Chu Tử Tiện. Như vậy... hành cho đã ghiền ở trong mơ, hình như cũng không tệ?

Xoay người một cái, cô nhẹ nhàng dừng lại ở trước mặt Tần Sơ. Kéo dài giọng điệu, cô có tình giả bộ dáng cao ngạo bễ nghễ của đại tiểu thư nhà họ Mạnh: “Anh nói muốn ra ngoài một chuyến, làm gì?”

Chợt thắng lại bước chân, người đàn ông suýt đυ.ng vào người Mạnh Nhiên. Anh ổn định thân mình, lạnh giọng trả lời: “Chả liên quan gì đến cô.”

“Tôi là cố chủ(*) của anh.”

(*) : người bỏ tiền ra thuê người khác làm việc cho mình.

"Đấy là chuyện riêng của tôi."

“À, chuyện riêng à...” Thiếu nữ chậm rì rì nói. Cô nhướng mày, nở một nụ cười khıêυ khí©h: “Tôi có thể đi nói với mẹ, để bà đổi cho tôi một người thụ tinh khác, ngay bây giờ.”

Làm người thụ tinh không phải là một việc đơn giản. Là người cung cấp t*nh tr*ng thì tướng mạo, IQ, kể cả năng lực “chuyện ấy” đều phải đạt đến một tiêu chuẩn cực cao.

Nhưng nếu người này không có yêu cầu gì mà chịu vứt bỏ tôn nghiêm để đi làm người thụ tinh, thì phần lớn là có một gia đình nghèo khó.

“Anh không cần số phí kia?” Mạnh Nhiên cười nhẹ.

Thần sắc của Tần Sơ thay đổi. Vừa nãy là lãnh đạm lại có chút không kiên nhẫn, bây giờ là hung ác. Anh hung tợn mà trừng mắt nhìn thiếu nữ, nhưng trong cái trừng ấy lại không có tí áp lực nào. Sau khi thấy đối phương càng cười khıêυ khí©h, anh chỉ có thể hít một hơi thật sâu:

“Ông nội của tôi.”

“Ông đổ bệnh, đang ở bệnh viện.”

Anh cần đi thăm ông, vì thế, cũng cần một số tiền thuốc men lớn.

Mím môi, Mạnh Nhiên có chút cạn lời. Tuy rằng đang trong giấc mơ, nhưng cũng không nhịn được mà hơi chột dạ.

“Được rồi.” Cô hắng giọng, nói, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi đã biết, vậy anh...”

Không đợi cô nói xong, Tần Sơ đã không khách khí mà đi vòng qua người cô.

“Này! Chờ một chút!” Cô hơi mất hứng: “Anh không thể chờ tôi nói hết lời à?”

“Mẹ không ở nhà, bây giờ tôi có thể quản lý trang viên.” Cô nói một cách đúng lý hợp tình: “Tôi đồng ý. Bây giờ anh có thể ra ngoài, đi bệnh viện.”

*****

Cô Nhiên nào đấy: muahahahahahahahaha [ chống nạnh cười to ]

Nhục Nhục: Cô thì cũng chỉ có tí tiền đồ như này →_→

(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜