Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyenhdt.com @PhuongNhaAnn
Chớp mắt một cái, kỳ hạn hai tháng đã sắp đến, Mạnh Nhiên cuối cùng cũng được gặp lại người mẹ ở trong thế giới trong mơ.
Hơn một tháng không thấy, thần sắc của Mạnh phu nhân càng thêm âm lệ. Mặt mày của bà mang theo sự mỏi mệt nhè nhẹ, quét mắt nhìn bản báo cáo thụ tinh bác sĩ Hách vừa đưa một cái:
"Cho nên, sắp hết hai tháng rồi, vẫn không thành công?"
Trong phòng không ai nói chuyện, bầu không khí như đình trệ.
Mạnh Nhiên ho nhẹ: "Có lẽ là thời cơ chưa đến. Đôi khi, càng sốt ruột thì... đứa bé lại càng đến chậm."
Tuy rằng bây giờ cô cũng không muốn có con ngay, nhưng dù sao thì việc cũng đã đến nước này, cô không muốn Mạnh phu nhân giận chó đánh mèo lên người Tần Sơ.
Lời nói của cô đánh vỡ sự căng thẳng của mọi người, bác sĩ Hách cũng lên tiếng theo: "Tiểu thư nói có lý."
"Phu nhân, ngài cũng biết là sự thành bại của thụ tinh có thể có quan hệ với tâm tình của hai bên nam nữ. Thân thể của tiểu thư và Tần tiên sinh đều không có vấn đề, tôi thấy có thể cho bọn họ thêm một ít thời gian..."
"Tôi không có thời gian thừa để lãng phí đâu." Mạnh phu nhân lạnh lùng đánh gãy lời bà ta: "Dùng thuốc trợ tinh đi."
Bác sĩ Hách ngạc nhiên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Mạnh Nhiên một cái: "Nhưng mà..."
"Nếu xảy ra chuyện thì cũng sẽ không liên quan đến bà, cứ theo lời ta mà làm đi."
Mạnh Nhiên lơ mơ, không biết cái thuốc trợ tinh kia là cái gì. Cô nghĩ đến mấy loại thuốc làm thần kinh Tần Sơ co rút kia, có lẽ nào...
Nhưng cô hiểu rõ, bây giờ dò hỏi đến cùng là không sáng suốt. Mạnh phu nhân là một người vô cùng cường thế, lại còn nhất định phải làm cô mang thai. Cô lặng lẽ chặn bác sĩ Hách ngoài hành lang:
"Bác sĩ Hách, thuốc trợ tinh có tác dụng phụ không vậy?"
"Tiểu thư yên tâm, thuốc sẽ tiêm cho Tần tiên sinh."
Mạnh Nhiên cũng không thể nói là cô muốn hỏi cái thuốc ấy có ảnh hưởng gì đến Tần Sơ hay không, cô cười cười: "Đương nhiên là tôi biết. Nhưng mà bà biết đấy, chúng tôi sẽ quan hệ, lại còn mỗi ngày, nên tôi cũng hơi lo lắng."
Bác sĩ Hách trầm ngâm một chút: "Đúng là có một chút ảnh hưởng đến tiểu thư."
"Thuốc trợ tinh sẽ kích phát hoạt tính của t*nh trùng trên diện rộng, thúc đẩy ham muốn của đàn ông, cũng sẽ làm anh ta táo bạo hơn. Khi cảm xúc kích động, sẽ không khống chế được bản thân." Nói đến đây, bà ta lộ ra vẻ có lỗi:
"Cá nhân tôi không quá ủng hộ loại thuốc này, dù sao cũng sẽ có thể làm cố chủ bị thương. Nhưng đây là yêu cầu của phu nhân..."
Bà ta nói uyển chuyển, Mạnh Nhiên cũng đã hiểu được ý của bà ta. Vì thụ thai thành công mà không tiếc làm con gái bị thương? Sự nghi hoặc trong lòng Mạnh Nhiên lớn hơn, nhưng cô không biến sắc, giả vờ thở dài bất đắc dĩ:
"Mẹ vẫn luôn như thế, tính tình nóng nảy, một khắc(*) cũng không chờ được. Tôi không hiểu, tôi chỉ mới mười tám, sao lại nhất định phải có một đứa con chứ?"
(*) : 1 khắc = 15 phút.
"Phu nhân cũng là vì tốt cho tiểu thư thôi." Bác sĩ Hách an ủi cô: "Tần tiên sinh là do phu nhân đích thân chỉ tên chọn, để làm cậu ta đồng ý làm việc này mà còn tăng giá gấp đôi giá thị trường, đều là để tiểu thư có được một người thụ tinh xuất sắc."
Chỉ tên mà chọn? Mạnh Nhiên cảm giác như mình đã biết được chuyện gì đó. Cô trao đổi với bác sĩ Hách thêm hai câu nữa rồi mới rời đi.
Tần Sơ đã từng mang hợp đồng thụ tinh cho cô xem qua. Ngoại trừ một số điều khoản bình thường, còn có một cái được đánh dấu đặc biệt là để Tần Sơ từ bỏ tất cả quan hệ với đứa trẻ sau này. Nhớ đến các loại hành vi cổ quái của Mạnh phu nhân, Mạnh Nhiên cảm thấy mình cần phải biết một chút về thân thế của Tần Sơ.
Chỉ là động tác của bác sĩ Hách rất nhanh. Lúc về phòng thì cô đã nghe nói là Tần Sơ bị gọi đi rồi, mãi đến tối vẫn chưa về.
Cô đành phải đi tắm trước rồi ngồi lau tóc ở mép giường.
Cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh cao lớn không tiếng động mà đi đến.
"Để tôi giúp em."
Âm thanh đột ngột vang lên làm thiếu nữ hoảng sợ. Khăn lông rơi xuống đất, bị một bàn tay thon dài nhặt lên.
"Tần Sơ." Cô hơi chần chờ: ""Anh..."
Người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cô. Khăn lông bao bọc lấy mái tóc dài còn mang theo hơi nước ướŧ áŧ, anh nhẹ nhàng xoa nắn đầu cô. Cảm giác ấy, tinh tế như tơ lụa.
Mạnh Nhiên nhẹ nhàng thở phào. Bác sĩ Hách nói sau khi tiêm thuốc trợ tinh sẽ táo bạo, nhưng Tần Sơ có vẻ rất bình thường. Cô không rối rắm nữa, thả lỏng thân thể: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Trong vô giác, bàn tay to vốn đang lau tóc đã lần xuống dưới, ôm lấy vòng eo của cô.
"Chuyện gì?"
Thiếu nữ dựa vào lòng ngực anh theo thói quen: "Có thể là hơi mạo muội, nhưng mà... chuyện này rất quan trọng."
Khi cô nói chuyện, mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt tỏa ra. Đầu cô đỡ cằm Tần Sơ, hàng mi dài khẽ run, giống như cánh bướm kí©h thí©ɧ trái tim của anh.
"Anh được ông nội nuôi lớn, thế còn cha mẹ anh..."
Lời còn chưa dứt, Mạnh Nhiên chợt thấy bên hông căng thẳng, bàn tay to dùng sức ấn vòng eo cô xuống. Cô ngồi trên ghế mềm ở đuôi giường, vì động tác này nên không thể không mở hai chân, cúi người xuống.
"Tần Sơ, anh muốn làm gì?" Thiếu nữ lập tức luống cuống.
"Bang" một tiếng, bàn tay to tét lên mông cô một cái thật mạnh.
"Chu mông lên, chu cho tốt."
Lúc này cô mới nhận ra giọng nói của người đàn ông khàn khàn, khác thường. Trong cặp đồng tử đen nhánh, sóng ngầm ồ ạt tụ rồi tan, tan lại tụ. Đầu ngón tay đi xuống theo kẽ mông, dừng lại ở trên cái nhục động nhỏ nhắn kia, cách váy ngủ mà nhấn một cái thật mạnh...
"Ưm!..."
Nước mắt nhanh chóng trào lên. Đau quá... Ngón tay của Tần Sơ chuẩn xác vô cùng, ấn thẳng lên hạt d*m hạch mẫn cảm kia. Thiếu nữ nghe thấy âm thanh quần bị kéo xuống, theo bản năng mà co rụt về phía trước, đã bị dùng sức mà đè xuống.
Không có tí dạo đầu nào, bàn tay to nhanh chóng xé rách làn váy, côn th*t dán ngay vào khe hở qυầи ɭóŧ, "phụt" một tiếng, đâm thẳng vào trong.
"A, a ha..."
Trong nháy mắt, Mạnh Nhiên đầu váng mắt hoa! Sao lại thế này, anh chàng này phát điên gì đây?! Chợt cô bừng tỉnh, nhớ đến lời nói của bác sĩ Hách. Hóa ra đây là tác dụng phụ của thuốc trợ tinh? Cái này rõ ràng là hành hạ cô mà...
"Tần Sơ, anh bình tĩnh một chút, ưʍ... ưm a..."
Lúc này, cô bị ấn ở trên ghế, bị xâm phạm một cách mạnh mẽ. Người đàn ông thở dốc thô nặng như dã thú, thấy cô muốn giãy giụa bèn nắm chặt eo cô hơn, sức lực lớn vô cùng, dường như muốn bóp nát cô luôn vậy.
"Hu hu, xin anh, tôi đau quá... Nhẹ một chút, đau quá..." Bất đắc dĩ, Mạnh Nhiên đành phải giả vờ đáng thương. Cô cố gắng làm giọng nói của mình nghe có vẻ nức nở, quay đầu lại, ấm ức mà nhìn anh: "Tần Sơ, cầu xin anh, nhẹ chút được không..."
Đây là lần đầu tiên cô xin anh. Cái hồi còn đấu nhau kia, cho dù là lúc Tần Sơ đè cô trên mặt bàn mà làm trước mặt người khác thì cô cũng cắn răng, nhất định không chịu thua.
Nghe được chữ "Xin" kia, trong mắt người đàn ông mềm nhũn. Làn sóng du͙© vọиɠ nhanh chóng lui xuống, tay anh hơi buông lỏng. Nhân cơ hội này, Mạnh Nhiên nhanh chóng chạy về phía trước.
Côn th*t thuận thế mà trượt ra, cả d*m thủy cũng nhỏ giọt tí tách. Đùi mềm nhũn, cô ngã về phía trước.
Thảm vừa dày vừa mềm, vốn cũng sẽ không đau đớn gì. Nhưng trước khi ngã xuống đất, cô đã bị một cánh tay ôm lấy.
"Chạy cái gì, hửm?"
Tiếng nói nhỏ làm người run sợ vang lên, cô chợt căng thẳng, mắt cá chân cũng bị dùng sức mà nắm lấy. Tần Sơ dứt khoát xoay cô lại. Huyệt nhỏ còn đang chảy nước của thiếu nữ như cảm giác được anh đến gần, miệng huyệt mở ra, chuẩn xác mà ngậm lấy đầu nấm to lớn được anh đút vào.
*****
Táo bạo ~
Cầu vote vì chó săn đang nổi bão [ không có tí xấu hổ nào ]
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~