Chương 14: Quốc gia lý tưởng (11)

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyenhdt.com @PhuongNhaAnn

Mạnh Nhiên cũng không biết đoạn đối thoại giữa dì Tưởng và Mạnh phu nhân này, cô và Tần Sơ còn đang tiếp tục.

Đám hầu gái ngày nào cũng thấy tiểu thư nổi giận đùng đùng, bầu không khí trong trang viên cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Cho nên khi bắt được một bé trai lởn vởn bên ngoài trang viên, sự chán ghét lập tức hiện lên trên mặt dì Tưởng: "Báo cho cảnh sát, để họ đến xử lý."

Mạnh Nhiên đang ngồi xem video gϊếŧ thời gian, nghe vậy bèn nổi lên một ít hứng thú: "Từ từ đã, có thể là người nhà của người hầu nào không?"

"Tôi đã hỏi rồi, thưa tiểu thư." Người hầu gái bắt được thằng bé trả lời: "Không ai biết nó. Tôi thấy nó lén la lén lút, hỏi nó đến tìm ai thì không nói, cứ thì thầm cái gì mà anh trai anh trai trong miệng, nhất định là ăn trộm."

Anh trai? Mạnh Nhiên lập tức nghĩ đến người nào đó.

"Đưa nó lại đây tôi xem."

Bé trai bị bắt vào rất nhanh. Cậu mặc quần dài và áo sơ mi, mộc mạc mà sạch sẽ. Khi đi vào phòng khách đẹp đẽ huy hoàng của nhà họ Mạnh, cậu có vẻ câu nệ. Mạnh Nhiên liếc mắt một cái đã thấy cậu đi khập khiễng, đùi phải có tật.

"Cậu đến tìm Tần Sơ?" Mạnh Nhiên đi thẳng vào vấn đề.

Cậu bé ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, nhỏ giọng trả lời: "Đúng vậy thưa tiểu thư."

Hiển nhiên, đây là một đứa bé rất lễ phép, đã được giáo dục không tệ.

Mạnh Nhiên lập tức hứng thú. Bảo hầu gái dâng trà bánh lên, cô cười tủm tỉm mà vỗ lên cái đệm bên cạnh mình: "Có ăn một chút không? Chị muốn tâm sự với em một chút."

Không đến mười phút, cô đã biết gần hết thông tin về đứa nhỏ này.

Cậu bé tên là Tần Á, là em trai của Tần Sơ, năm nay 10 tuổi. Cậu một mình tìm đến đây, vì em trai nhỏ trong nhà ngã bệnh. Tuy rằng cậu và em ba đã cùng nhau đưa em trai nhỏ vào bệnh viện, nhưng bác sĩ nói phải cần người giám hộ đích thân đến làm chút thủ tục.

"Từ từ." Mạnh Nhiên không nhịn được mà đánh gãy cậu: "Nhà các em... có mấy em trai?"

"Dạ? Một, hai, ba..." Tiểu Tần Á vươn ngón tay, nghiêm túc đếm đếm: "Có chín ạ."

"Chín?"

Có gia đình nào sinh nhiều con như vậy, còn đều là con trai? Phải biết rằng tình trạng trọng nữ khinh nam ở thế giới này rất nghiêm trọng, tỉ lệ phá thai và vứt bỏ con trai cao đến mức ghê người.

Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Tiểu Tần Á không giấu giếm: "Chúng em đều được anh trai nhặt về."

Trên mặt đứa trẻ mang theo vẻ thản nhiên ngây thơ: "Anh trai nhận nuôi chúng em, chúng em là người một nhà."

Trong nháy mắt, Mạnh Nhiên hơi nghẹn lời. Cô ho nhẹ, mang theo một chút xấu hổ: "Bây giờ anh trai em không có ở đây." Hôm nay là ngày bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Tần Sơ, anh cần phải tiêm thuốc, đến tối mới về trang viên được.

"Hay là..." Cô thử thăm dò nói: "Chị đi đến bệnh viện với em nhé? Tuy chị không phải người giám hộ, nhưng chị là người lớn."

Cô cũng không biết vì sao mình lại nghĩ đến cái này. Có lẽ là đồng cảm, hoặc có lẽ, là câu xin lỗi với Tần Sơ bỗng dâng lên.

Lắc lắc đầu, Mạnh Nhiên đứng lên: "Quyết định thế đi."

Từ trước đến nay cô làm việc mạnh mẽ vang dội, bảo dì Tưởng chuẩn bị xe rất nhanh. Tiểu Tần Á dù sao cũng chỉ là một đứa bé, hơi ngây ngốc đi theo sau cô, bị cô xoa đầu như con gà nhỏ: "Đừng sợ, chị với anh trai em... là bạn bè."

Bạn bè. Nói ra chữ này, sợ là chả ai tin. Không nói đến cách ở chung như nước với lửa của Mạnh Nhiên và Tần Sơ bây giờ, cô cũng chả hiểu gì về anh.

Cô không biết anh nhận nuôi mười một đứa bé, bọn họ cùng nhau ở tại một tòa nhà nhỏ 12 tầng. Đoạn đường đấy không thể nói là rất tốt, nhưng với những đứa trẻ đã từng lưu lạc ngoài xóm nghèo, nó có thể so với thiên đường.

Đứa trẻ lớn nhất trong nhà là Tần Phong, 13 tuổi, vì mù hai mắt nên luôn ở nhà. Nghe thấy Tiểu Tần Á mang theo "Bạn bè của anh trai" về, trên mặt cậu lộ ra một chút trách cứ: "Đừng làm phiền anh trai."

Nhỏ giọng nói một câu, đứa trẻ lịch sự văn nhã này quay đầu: "Chị, thật sự làm phiền đến chị rồi. Tiểu Á không hiểu chuyện, nếu em ấy có từng nói gì đó, em xin lỗi thay cho em ấy."

Thật ra là em cũng chỉ lớn hơn Tiểu Á ba tuổi thôi mà... Trong lòng Mạnh Nhiên nặng trĩu. Cuối cùng là cô biết được cái gì về Tần Sơ chứ? Cái gì cô cũng không biết. Không hiểu biết anh, cũng không hiểu biết thế giới này.

Trong nửa tháng, cô chỉ ở trong trang viên nhà họ Mạnh. Lúc đầu là vì bị cấm túc, nhưng sau khi được tự do, cô cũng mất đi sự hứng thú với thế giới này.

Đúng vậy, cô chỉ có chút hứng thú mà thôi. Bởi vì đây là mơ, mà mơ là giả, dù sao cũng sẽ tỉnh lại.

Nhưng chưa có thời khắc nào như bây giờ, cô cảm thấy thái độ của mình quá ngu ngốc. Mặc dù tất cả trước mắt đều là ảo giác, song với những người sinh hoạt ở đây, tất cả đều là chân thật.

Bỗng nhiên cô muốn biết nhiều hơn, cho dù là những chuyện liên quan đến Tần Sơ hay là những cái khác.

Giao cho dì Tưởng chuyện đến bệnh viện xử lý thủ tục với Tần Á, cô ở lại nhà họ Tần. Nhà họ Tần có rất ít khách đến, chỉ có bọn nhỏ tò mò, vây quanh cô mà hỏi hết thứ này đến thứ khác.

Nuôi dưỡng mười một đứa trẻ, tất nhiên phải cần một số tiền chi tiêu rất lớn, còn cả ông nội đang nằm viện của anh... Nhớ đến chuyện mình đã từng uy hϊếp Tần Sơ, nói muốn sa thải anh, trên mặt Mạnh Nhiên chợt nóng lên.

Nghĩ nghĩ, cô hỏi Tần Phong: "Tần Sơ nói ông nội các em nằm viện, ông ấy có sao không?"

"Vâng." Tần Phong gật gật đầu: "Bây giờ đang là nghỉ hè, Tiểu Á và Tiểu Nhạc ngày nào cũng đến thăm ông, nhưng mà... bệnh của ông rất nặng, cần phải làm phẫu thuật, mà phí giải phẫu, rất đắt..."

Cậu ngẩng đầu lên, dùng cặp đồng tử vô thần kia nhìn Mạnh Nhiên: "Chị, anh trai làm việc cho chị, đúng không?"

"Anh trai rất tốt, anh ấy rất ưu tú." Trên mặt cậu bé hiện ra vẻ tự hào không dấu được: "Hai mươi tuổi là anh đã đọc xong đại học, còn là ngành kinh tế chuyên nghiệp khó nhất. Nếu không phải là nhờ anh luôn cố gắng làm việc, trong nhà..."

"Bây giờ, chúng em không đủ sức. Em biết chắc chắn anh sẽ làm rất tốt, nhưng nếu, nếu anh làm việc không hợp ý chị, chị..."

Mạnh Nhiên không có cách nào nhẫn tâm nghe tiếp, cô đánh gãy lời nói của Tần Phong: "Em có biết... anh ta làm cái gì không?"

Tần Sơ hơi chần chừ, lắc đầu: "... Không biết, nhưng anh nói... có thể được một số tiền rất lớn."

***

Đến lúc Tần Sơ nhận được tin tức, chạy về nhà, thì trời đã tối.

Tòa nhà nhỏ ánh lên tia sáng ấm áp. Anh đẩy cửa lớn ra, âm thanh cười đùa ập vào trước mặt.

Chỉ thấy trên sàn nhà ngồi đầy trẻ con, thiếu nữ bị vây ở chính giữa, tươi cười đầy mặt mà chơi với lũ trẻ. Ánh đèn chiếu xuống dưới, dường như tạo nên một vầng sáng vui vẻ hòa thuận, làm cho nụ cười kia càng thêm dịu dàng.

"Anh trai đã về!"

"Anh ~"

Nghe thấy tiếng, bọn nhỏ đều đứng lên, nhảy nhót chạy đến vây quanh Tần Sơ. Mạnh Nhiên đi phía sau, chậm rãi đến trước mặt anh: "Buổi tối tốt lành."

Anh mím môi: "Buổi tối tốt lành."

Bọn họ đã không nói chuyện hòa bình như vậy trong bao lâu rồi? Mạnh Nhiên không nhịn được mà thở dài:

"Tần Sơ, chúng ta nói chuyện đi."

*****

Chó săn nhỏ thiên sứ (*╹▽╹*)

Tiếp tục lăn lộn cầu vote QAQ

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~