Chương 2: Mở đầu (2): Chu Tử Tiện

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyenhdt.com @PhuongNhaAnn.

Chu Tử Tiện không nói gì. Anh hơi nghiêng mặt, liếc Trần Vũ Dương một cái.

Nếu bàn về tuổi tác thì rõ ràng là trưởng bối của người đàn ông kia, nhưng đạo diễn Trần oai phong một cõi trong giới thế mà cũng bị cái liếc mắt này làm cho chột dạ.

“Cú ngã kia là ngoài ý muốn, không phải đang biểu diễn.”

Chu Tử Tiện vẫn nhìn chăm chú thiếu nữ ngã ngồi trên mặt đất. Giọng nói và ánh mắt của anh bây giờ giống nhau - lạnh như băng, không có tí độ ấm nào:

“Là nhà đầu tư, tôi nghĩ tôi vẫn có thể đưa ra ý kiến của mình. Cô ấy...”

“Không đủ tư cách.”

Xong rồi.

Mạnh Nhiên biết, mình lại thất bại một lần nữa. Cơ hội duy nhất của cô, cơ hội cuối cùng, lại không còn nữa.

Nhưng cô không để lộ sự phẫn uất ra ngoài, thậm chí không có một tia mất mát. Chống sàn nhà đứng lên, cô cố gắng làm mình đứng thẳng: “Là sơ suất của tôi, xin lỗi, đã làm các vị bối rối rồi.”

“Xin lỗi, đạo diễn Trần.”

Cô biết, trong nháy mắt kia là Trần Vũ Dương thật sự muốn nói giúp cô. Nhưng như Chu Tử Tiện nói, anh ta là nhà đầu tư, anh ta có quyền bắt mình ra ngoài.

“Không sao.” Trần Vũ Dương hơi mất hứng: “Cô ra ngoài đi. Tiểu Triệu, lại mời một người vào đi.”

Mạnh Nhiên không nói gì nữa, đi khập khiễng ra ngoài. Mỗi một bước đi, cơn đau thấu tim truyền đến từ lòng bàn chân. Lúc ra đến cửa, cô nghe thấy Chu Tử Tiện lạnh lùng nói một câu:

“Bốc phét không phải là một thói quen tốt, hy vọng vị tiểu thư nào đó hiểu rõ.”

***

“Chu Tử Tiện… Đáng chết!”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú vô biểu tình trên màn hình, phải nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi, Mạnh Nhiên mới nhịn được cơn xúc động muốn ném điện thoại.

Cô vừa mới xác nhận, người đàn ông kia đúng thật là tổng giám đốc Tinh Hằng. Tuổi còn trẻ nhưng đã quản lý đế quốc thương nghiệp khổng lồ, đứng đầu bảng người giàu có ba năm liên tục…

Trong ảnh, ánh mắt của Chu Tử Tiện hình như còn lạnh hơn vài phần so với lúc nãy. Anh ta có một cặp đuôi mắt hơi xếch lên, làm cho anh ta trông bễ nghễ hơn. Bên mắt phải có một nốt ruồi lệ, vừa vặn trung hòa sự xa cách của anh ta. Một khuôn mặt đỉnh như vậy, được mệnh danh là người đàn ông độc thân giàu có số 1 Trung Hoa cũng đúng.

Nhưng mà bây giờ Mạnh Nhiên chỉ muốn đánh người đàn ông độc thân giàu có này một trận. Bắt cô ra ngoài thì không sao, dù gì cũng là do biểu hiện của cô có sai sót. Nhưng cái câu trào phúng cuối cùng của anh ta là có ý gì?

Có trời mới biết, khi đó Mạnh Nhiên chỉ muốn bỏ mặc tất cả, nhào vào đấm cho anh ta một quyền.

Đương nhiên, cô không thể làm như vậy. Nếu không, đừng nói là thử kính, cô có thể lăn lộn trong cái vòng này nữa hay không thì cũng khó mà nói được.

Thở dài, cô cất điện thoại. Ngồi trên tàu điện ngầm, tay vịn trước mặt hơi lung lay, ánh mắt của Mạnh Nhiên bắt đầu trôi nổi.

Cô không biết phải nói với Tô Miên thế nào. Để giúp cô có được cơ hội thử kính này, Tô Miên đã phải phí bao nhiêu là sức lực.

Đoàn phim của Trần Vũ Dương khó vào, giành được vai diễn này lại càng khó hơn. Để làm vị đạo diễn Trần kia chú ý đến cô, có hảo cảm với cô, chắc chắn là Tô Miên không chỉ đưa video đến tay phó đạo diễn.

Tiểu Nhiên, chị tin em.

Thiếu nữ cười khổ: “... Thật xin lỗi, chị Tô.”

“Không cần nói xin lỗi với chị.” Qua ống nghe, âm thanh của Tô Miên rất bình tĩnh: “Không sao cả, chị biết vì sao em phạm lỗi, không phải là lỗi của em.”

Đứng ở cửa tàu điện ngầm, Mạnh Nhiên nắm chặt điện thoại: “Chị Tô, em...”

“Tiểu Nhiên.” Tô Miên đánh gãy câu nói của cô: “Em… hay là từ bỏ đi.”

“Em có chứng sợ ống kính, chị với em đều hiểu rõ. Em… không thể làm diễn viên.”

Cho dù có kĩ thuật diễn tốt, thiên phú cao nhưng cô vẫn không biểu diễn được, vì cơ bản là cô không thể đối diện với ống kính.

Sự sợ hãi làm tim đập nhanh lúc biểu diễn kia dường như lại trào lên. Bàn tay của thiếu nữ hơi run, không nói gì.

Cô đã thử kính không biết bao nhiêu lần. Từ cái ngày debut kia, mỗi một lần, đều thất bại. Cho dù là lúc ở trường, chỉ cần có ống kính đối diện, biểu hiện của cô luôn rất tệ.

Đoạn video mà Trần Vũ Dương xem kia, là dưới tình huống cô không biết gì, bị Tô Miên quay trộm, nên cô mới có thể biểu diễn tốt như vậy. Giống như… cô là một người bình thường.

Nhưng khi đóng phim, vĩnh viễn không thể dùng cách chụp lén.

“Tiểu Nhiên?” Tô Miên gọi cô một tiếng.

Mạnh Nhiên nhắm mắt lại, vài giây sau lại mở ra: “Em sẽ không từ bỏ, chị Tô.”

“Em tin là sẽ có biện pháp, chứng sợ hãi của em không chừng sẽ có lúc được chữa khỏi.”

Cô cười cười, dù Tô Miên không nhìn thấy, cũng cố gắng làm mình nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Nếu khi nhân vật có ít suất diễn, chẳng phải là có thể đối mặt ống kính ít một chút? Bên anh Đặng có mấy vai, em muốn đi thử tiếp.”

“Em lại muốn đi diễn mấy bộ phim linh tinh kia?” Tô Miên có vẻ rất không đồng ý, mấy nhân vật kia còn khá rối loạn.

“Em biết rõ là Đặng Đào cố ý bắt chẹt chúng ta mà, Tiểu Nhiên...”

“Chị Tô, không sao.” Mạnh Nhiên rất kiên định. “Trời sắp mưa rồi, em về trước.”

Cô cúp máy, đi vào trong màn mưa tí tách.

******

Không cần bị bầu không khí trầm trọng lúc mở đầu lừa đâu nhé!

(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜