Sau khi chạy trốn, Chung Ý ngay lập tức chạy vào phòng rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn hai má đỏ bừng chưa hết của bản thân trong gương, không nhịn được liền duỗi tay sờ môi.
“Môi Hải Trường Vũ, cũng rất mềm…… Không đúng, sao mình lại nghĩ mấy chuyện này?!” Chung Ý đánh vào đầu, sau đó dơ tay vỗ vỗ hai má, để xua tan nhiệt độ trên mặt.
Một lúc sau, nhiệt độ trên mặt mới từ từ giảm xuống, Chung Ý đi vào tắm rửa một chút, sau đó liền lên giường nằm ngủ, tối nay thực sự có chút mệt. Rất nhanh Chung Ý đã bị cơn buồn ngủ đánh bại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi tỉnh dậy, Chung Ý chuẩn bị xong xuôi, tràn đầy năng lượng đi vào công ty.
“Chị Vu, đây là thực tập sinh đến từ Kinh đại, được giao dưới quyền chị.” Nhân viên phụ trách nhân sự mang Chung Ý đi tìm giáo viên hướng dẫn của cậu.
Vu Miểu mới vào công ty được mấy năm, trình độ chưa đủ, vốn không đủ tư cách dẫn người mới, nhưng năm nay mấy nhân viên cũ có thực lực đều bị điều sang bộ phận khác, cho nên đành phải để cho cô hướng dẫn thực tập sinh.
“Được, cậu trở về đi, vất vả rồi.” Vu Miểu nhẹ giọng tiễn người đi.
“Cậu tên là Chung Ý đúng không? Lần thực tập này là do tôi hướng dẫn, này thực tập là do tôi chỉ dẫn cậu, phải cố gắng vào.”
“Vâng ạ, em sẽ cố gắng, cảm ơn chị.”
Vu Miểu nói cho Chung Ý biết những hạng mục công tác cần phải chú ý, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, qua khe cửa hai người thấy một đống người đang vây quanh một nam nhân trẻ tuổi đang đi về phía thang máy.
“Đừng nói, cậu xem đó là con trai Chủ tịch, nhìn thanh tú thế thôi nhưng cũng rất có phong độ, không hổ là con cháu gia đình giàu có.” Một vài nhân viên nữ chức thấp đứng ngoài cửa thảo luận.
“Nếu tôi nói, hôm nay bên chị Vu vừa có một thực tinh sinh mới đến, cậu ấy trời sinh tài sắc vẹn toàn, lớn lên còn rất xinh đẹp.”
“Cô nói người kia sao, tôi cũng biết cậu ấy, cậu ấy rất đẹp trai……”
“Đúng đúng đúng……”
Mọi người ở bên đang bàn tán xôn xao về hai thực tập sinh mới đến hôm nay. Mà bản thân Chung Ý, thì đang nghiêm túc nghe Vu Miểu giải thích công việc.
“Được rồi, mấy cái này cũng không khác lắm, cậu tự mình xem trước đi.” Nói xong Vu Miểu liền đi ra ngoài.
Chung Ý ngồi sửa soạn văn kiện trên bàn, đang chuẩn bị nhìn hạng mục gần đây của công ty, thì điện thoại đột nhiên sáng lên, là có người gọi đến.
“Alo, ai vậy?” Chung Ý mở miệng dò hỏi.
“Là anh, Hải Trường Vũ.”
Vừa nghe đến giọng Hải Trường Vũ, ký ức hôm qua lại hiện ra trong đầu Chung Ý, hai má đỏ bừng, trong lòng ảo não, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ trấn định nói:
“Có chuyện gì sao?”
Hải Trường Vũ nhìn áo khoác nằm bên cạnh, nghe giọng của Chung Ý trong điện thoại, liền nhớ tới đôi môi mềm mại, trả lời:
“Quần áo của em vẫn còn ở chỗ anh.”
Cũng chỉ là một cái áo, có cần đặc biệt gọi điện nhắc cậu không? Bản thân cũng không thiếu một cái áo, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, bây giờ Hải Trường Vũ chắc chắn là chờ không nổi nhìn bộ dạng 囧 của cậu, hừ.
Hải Trường Vũ chọc phải chỗ đau của Chung Ý, mệt cậu lúc trước còn cảm thấy Hải Trường Vũ không tệ.
“Cái áo kia tôi không cần nữa, anh ném đi.”
“Tiểu Chung tổng để lại áo khoác ở chỗ tôi có chút không thích hợp, bây giờ tôi đang ở dưới công ty em, em xuống đây lấy được không? Hay là muốn anh mang lên?”
“Anh đừng lên, để tôi xuống lấy.” Chẳng nhẽ còn để anh phải lên, Chung Ý ngăn anh lại.
Xuống tới dưới lầu, quả nhiên thấy xe Hải Trường Vũ.
Chung Ý bước đến gần chỗ Hải Trường Vũ, anh nhìn cậu một lúc, rồi mới hạ cửa xe xuống.
“Đưa áo cho tôi, cảm ơn.” Chung Ý vẫn ôn nhu nói cảm ơn.
“Đây.” Hải Trường Vũ đem quần áo đưa cho cậu, ngẩng đầu nhìn bộ dạng trấn định nhưng mắt lại không dám nhìn vào mắt anh của cậu liền biết cậu vẫn nhớ rõ chuyện tối qua, khóe miệng hơi cong lên, tràn đầy vui vẻ.
Chung Ý tức giận nhìn anh, giật lấy áo, quay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng đầy giận dữ.