“Không sao, không sao, anh chỉ đi chơi thôi.” Vu Phong cười khúc khích nhìn hai người bọn họ, anh vừa ra ngoài đi dạo, ai ngờ lại gặp phải cảnh này.
Chung Ý khô khan ngẩng đầu lên, vùi mặt vào vòng tay Hải Trường Vũ, giống như một con rùa nhỏ, lát sau mới chậm rãi ngẩng lên.
“Xin chào, Chung tiên sinh, à không, nên gọi là Chung thiếu gia.” Vu Phong thấy Chung Ý ngẩng đầu lên với nụ cười trên khóe môi. Tối qua anh ta không nhận ra, chỉ thấy cậu rất quen, còn tưởng là minh tinh mà Hải Trường Vũ mới thu nhận, ai dè là đại thiếu gia nhà họ Chung?! Được rồi, Hải Trường Vũ tiên sinh, người đã nhiều năm không có thanh xuân, khởi đầu lại bắt được một chàng trai tốt.
“Xin chào.” Chung Ý nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói.
“Khi nào anh tính ra nước ngoài?” Hải Trường Vũ nhìn anh ta cười với Chung Ý, có chút khó chịu, sốt ruột nói: "Anh đã về đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa đi."
“Đừng lo, đừng lo, còn chưa đến lúc?” Vu Phong hờ hững xua tay.
Hải Trường Vũ còn muốn nói với anh ta vài câu, không ngờ quản gia lại đến gọi.
"Sao vậy, Chú Vương?"
Chung Ý khó hiểu nhìn Hải Trường Vũ nghe điện thoại, thấy anh trả lời: “Được rồi, tôi đến ngay.” Liền cúp điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý, nhẹ nhàng nói: "Ba mẹ về rồi."
Gì cơ?!
Chung Ý đứng bật dậy khỏi xích đu, ba mẹ Hải Trường Vũ về rồi? Mấu chốt là ba mẹ Hải Trường Vũ đã biết chuyện của anh và cậu, cho nên mới mất cảnh giác khi lần đầu gặp ba mẹ anh?
Cậu muốn mua gì đó? Nhưng mua ở đâu bây giờ? Chung Ý lo lắng như kiến
nhỏ trên chảo nóng.
“Được.” Hải Trường Vũ có thể nhận ra cậu có chút chột dạ, liền an ủi vài câu: “Em đừng lo, ba mẹ anh rất thích em.”
Nghe Hải Trường Vũ nói vậy, Chung Ý vẫn rất căng thẳng: “Đi thôi, chú Vương nói họ đã về đến nhà.” Hải Trường Vũ nhắc nhở.
“Em…” Chung Ý vẫn có chút lo lắng. “Không sao đâu.” Cảm giác được hai tay Hải Trường Vũ đang nhẹ nhàng che chở mình, Chung Ý đột nhiên có cảm giác an toàn.
“Đi thôi.” Vu Phong nhìn hai người ngọt ngào, liền đi trước, bỏ lại hai người.
Trên đường đi, tâm trí của Chung Ý vẫn luôn thay đổi, cậu rất lo, sợ rằng cha mẹ anh sẽ không thích cậu.
Đến phòng khách, cậu nhìn thấy hai bóng người ở đằng xa, một người đàn ông cao lớn và một người phụ nữ nhỏ nhắn.
Sau khi đi về phía trước vài bước, Chung Ý còn chưa nhìn rõ người thì đã nghe thấy giọng nói của mẹ Hải: "Đến rồi à!"
Chung Ý có chút ngại ngùng, hơi dừng bước chân, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chung Ý cảm thấy hai người vừa quen vừa lạ, quen thuộc chính là lúc bình thường cậu đã gặp họ, còn nói rất nhiều, nhưng lạ chính là cậu lại xuất hiện ở đây với tư cách là đối tượng của con trai họ.
“Chào, chào chú và dì.” Chung Ý cảm thấy có chút không ổn, lắp bắp nói.
“Ngoan.” Mẹ Hải rất nhiệt tình, yêu thích vẫy tay với cậu: “Đến đây ngồi đi.”
Chung Ý hơi dè dặt, mẹ cậu rất hiền từ dịu dàng, hiếm thấy phụ huynh nào sôi nổi như mẹ Hải.
Mẹ Hải tuy đã trung niên nhưng đôi mắt tràn đầy xuân sắc hiển nhiên được cưng chiều, còn đôi mắt của mẹ Chung lại đầy u uất.
Chung Ý bị mẹ Hải kéo đến ghế sô pha, nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy thanh thản hơn.
“Chú và dì đã biết chuyện của hai đứa từ lâu.” Nghe đến đây, hơi thở của Chung Ý gần như ngưng trệ, sau đó thì sao?
“Đừng lo, chúng ta đều rất thích con.” Mẹ Hải cười vỗ về Chung Ý đang căng thẳng.
“Nhưng có tiền đề, chính là hai đứa phải thật tốt.” Mẹ Hải giả bộ đen mặt, nói với Hải Trường Vũ: “Đừng để mẹ nghe thấy con bắt nạt tiểu Ý."
“Mẹ, con là con của mẹ.” Nghe mẹ nói như vậy, Hải Trường Vũ cố ý nói đùa, khiến mọi người bật cười, giúp Chung Ý giải tỏa chút hồi hộp cuối cùng trong lòng.
“Được rồi.” Chung Ý dịu dàng cười với mẹ Hải: “Nhìn xem, thật là một đứa trẻ ngoan, tôi thật không biết kiếp trước Hải Trường Vũ đã tu phước gì rồi.”
Mẹ Hải nhìn Chung Ý thế này, không khỏi thích thú: “Ông xã, anh xem có đúng không?” Bà ấy không thể tự mình làm được, đành phải nhờ ba Hải đáp ứng mình: “Đúng vậy, đúng vậy.” Ba Hải ngồi sang một bên, đáp lại mẹ Hải với một nụ cười.
“Được rồi, hôm nay anh ở đây, lát nữa em sẽ nấu vài món cho anh.” Mẹ Hải nhìn Chung Ý, càng nhìn càng thích.
Nghe thấy mẹ Hải định nấu cơm cho mình, Chung Ý hốt hoảng nói: “Không cần, không cần đâu ạ, chú với dì vừa về cũng còn mệt, tùy tiện là được rồi ạ.” Chung Ý vội nói với mẹ Hải.
“Đáp ứng bà ấy đi, dì Hải của cậu rất ít khi nấu ăn. Chúng ta đã lâu không được ăn cơm bà ấy nấu.” Cha Hải đỡ lời.
“Mẹ nấu cơm rất ngon.” Hải Trường Vũ cũng nói. Cơm mẹ Hải nấu thật sự rất ngon, lần này là nhờ phúc của tiểu Ý.
“Được, vậy con sẽ giúp dì.” Vì mẹ Hải nấu ăn nên cậu sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, Chung Ý nói thêm trong lòng.
“Được.” Mẹ Hải vui vẻ nhìn mọi người.
Khi vào bếp, Chung Ý thấy mình chỉ là đồ trang trí, người giúp việc nghe nói mẹ Hải chuẩn bị nấu ăn, đã ở bên cạnh chuẩn bị mọi thứ.
Chung Ý loay hoay một lúc, thấy mình chẳng giúp được gì, còn chưa kịp tìm ra loại rau cần dùng thì người giúp việc đã đưa cho mẹ Hải: "Đây, thưa bà."
Chung Ý có chút nản lòng, đứng nhìn mọi người bận rộn, mẹ Hải liếc mắt thấy Chung Ý có chút bực bội, cầm lấy một ít cà chua bên cạnh: “Đây, con rửa mấy cái này giùm dì đi?"
“Thưa bà, tôi đã rửa rồi—” Người giúp việc bên cạnh muốn nhắc nhở mẹ Hải là cà chua đã được rửa sạch, nhưng lại bị ánh mắt của bà ấy ngăn lại, không nói được nửa lời.
“Được.” Vừa nghe nói có việc để làm, Chung Ý nắm chặt cà chua trong tay, không hiểu người hầu nói gì, vui vẻ đi rửa rau.
Sau khi cẩn thận rửa những quả cà chua này nhiều lần, Chung Ý mới vớt ra khỏi bể, lắc nước rồi đưa cho mẹ Hải với đôi mắt sáng ngời.
Mẹ Hải nhận lấy cà chua trong tay Chung Ý, khen ngợi cậu vài lần: "Cảm ơn tiểu Ý, cà chua rửa xong thật đẹp."
Nhận thức được yêu thương trong giọng điệu của mẹ Hải, mặt Chung Ý có chút đỏ, cảm giác như đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi, cậu không kìm được nước mắt.
Chung Ý cười, đảo mắt xem còn có thể giúp gì nữa không, nhìn thấy Hải Trường Vũ tựa vào cửa mang theo ý cười, rõ ràng đã thấy hết hành động vừa rồi của cậu.
Chung Ý: "..."
Được rồi, Chung Ý lau tay, đi ra cửa: “Không rửa cà chua nữa sao? Bạn nhỏ?” Hải Trường Vũ thì thào.
“Cút đi.” Chung Ý tức giận liếc anh một cái, sau đó quay đầu thấy mẹ Hải đang nhìn qua đây, liền nói: “Dì Hải, anh ấy bắt nạt con."
Yo? Còn học được cách cáo trạng? Hải Trường Vũ nhìn vào mắt Chung Ý vài lần, một giây sau liền bị mẹ mình la.
“Hải Trường Vũ, thằng nhóc thối, không tới giúp thì cũng thôi đi, đừng có bắt nạt tiểu Ý của chúng ta.” Mẹ Hải dùng cái xẻng gõ gõ lên chảo.
Hải Trường Vũ: "..." Được rồi.
“Nghịch ngợm.” Hải Trường Vũ liếc Chung Ý đang nháy mắt với mình, hơi buồn cười, nuông chiều nói.
Chung Ý trước đây luôn ôn nhu, tuy hiền lành nhưng lại có chút xa cách, sau khi ở bên anh được một thời gian, tuy rằng vẫn hiền nhưng sẽ có chút nghịch ngợm, đôi khi còn ỷ lại, càng khiến anh thích cậu nhiều hơn nữa.
“Được rồi, đừng dính ở cửa nữa.” Mẹ Hải thấy hai người đứng ở cửa phòng bếp, ảnh hưởng người ra vào.
“À, được.” Chung Ý nhanh chóng bước sang một bên.
“Đi kêu bọn họ chuẩn bị bữa tối.” Mẹ Hải cười nhìn hai người, cởi tạp dề ra giao cho người hầu bên cạnh.
“Vâng ạ.” Chung Ý đáp, cùng Hải Trường Vũ đi ra ngoài. Hai người họ dường như chỉ cản đường khi đứng ở đây.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Người hầu đặt món cuối cùng xuống, mẹ Hải dùng đũa chung, gắp đồ ăn để vào chén của Chung Ý, kêu gọi người khác, sau đó nháy mắt với Chung Ý: “Mau thử xem.”
“Vâng ạ.” Chung Ý bưng chén lên, ngoan ngoãn cười với mẹ Hải, đưa mắt nhìn về phía bàn ăn, phải nói mẹ Hải nấu ăn rất giỏi.
Nước súp đặc sệt màu trắng sữa tươi ngon, nước sốt sánh mịn, rau xanh theo mùa đủ loại, mỗi thứ đều có mùi thơm quyến rũ, khiến người ta không kìm lòng được mà lung lay.
Cậu cúi đầu, cắn một miếng món mà mẹ Hải vừa gắp cho mình. Hương vị bùng lên giữa môi và răng. Thật là ngon! Chung Ý không khỏi nheo mắt nhấm nháp cẩn thận, còn ngon hơn đầu bếp bên ngoài!
“Không tệ đúng không.” Mẹ Hải cười nhìn Chung Ý: “Mmm, siêu ngon.” Chung Ý không khỏi gật đầu mấy lần.
"Tay nghề của dì Hải vẫn tốt như vậy! Dì không biết ở nước ngoài con đã gặp phải chuyện gì đâu." Vu Phong mặt dày, mạnh mẽ ở lại cọ cơm, ăn được một ngụm tương giò, ngon đến phát khóc!
Sau bao nhiêu năm, tay nghề của dì Hải vẫn tốt như vậy!
“Vậy sau này phải ăn nhiều hơn.” Mẹ Hải dịu dàng nhìn những đứa trẻ này, lại gắp thêm cho Chung Ý.
"Dì cũng ăn đi ạ."
Thấy bát của mình lại đầy, Chung Ý mỉm cười hài lòng, lấy đũa chung gắp đồ ăn cho mẹ Hai, thuyết phục bà ấy ăn thêm.
“Được rồi, được rồi.” Mẹ Hải đón nhận vị ngọt từ Chung Ý, mỉm cười nhìn họ ăn.
Mọi người no căng bụng, trên bàn chỉ còn lại một đống súp và nước, cậu xoa bụng mình.
“Không thoải mái sao?” Thấy Chung Ý xoa bụng, Hải Trường Vũ nhíu mày.
“Con không sao chứ, kêu A Hương lấy mấy viên thuốc tiêu hóa đến?” Nghe Hải Trường Vũ nói, mẹ Hải hơi lo.
“Không sao đâu ạ, chỉ hơi đầy bụng một chút thôi.” Thấy ánh mắt quan tâm của hai người, Chung Ý thu tay về: “Dì Hải nấu ngon quá.”
“Được rồi, lần sau dì sẽ làm cho con ăn.” Nghe Chung Ý nói như vậy, mẹ Hải không khỏi nói với anh.
“Tôi cũng tới!” Vu Phong cũng đang đầy bụng ở bên cạnh, muốn cọ cơm nói.
“Được rồi, được rồi.” Mẹ Hải cực kỳ vui vẻ.