Chương 43: Mẹ Chung

Là ai đã cúp điện thoại?! Chung Ý sốt ruột chạy lên, còn chưa kịp bày tỏ hết sự tức giận trong lòng thì đã nghe thấy lời nói này của Chung Ninh, trong lòng cười lạnh vài cái, thật đúng là một đóa bạch liên mà.

“Vừa rồi con có gọi điện cho anh ấy, nhưng anh ấy không nhận máy.” Nhìn thấy ánh mắt có chút hung ác của Chung Ý, Chung Ninh tiếp tục ủy khuất nói với ba Chung.

“Được rồi, Tiểu Ý cũng chỉ là quan tâm đến mẹ của nó.” Ba Chung nhìn thấy đứa nhỏ gần đây mới trở về, trong lòng không khỏi hài lòng hơn vài phần.

Ông ấy sống giữa xã hội đã nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không nhìn ra cậu không hề cố ý chứ, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Vốn dĩ ông còn đang hy vọng anh em hai người bọn họ có thể ở chung một cách hòa bình, khiến Chung Ninh giúp đỡ Chung Ý chút ít, bây giờ xem ra, đều là ông ấy đã nghĩ nhiều rồi.

Đứa nhỏ Chung Ý này ông biết rất rõ, cậu không có ý xấu gì, nhưng thật ra Chung Ý, gỗ mục không thể điêu khắc được.

“Nhưng mà ——” Chung Ninh không ngờ ba Chung sẽ có phản ứng như thế này, còn đang muốn tiếp tục nói cái gì đó thì trong phòng bệnh đã truyền ra giọng nói của mẹ Chung: “Có phải là Tiểu Ý không?”

“Mẹ.” Chung Ý đẩy cửa ra, nhìn thấy mẹ Chung đang nằm: “Không phải mẹ chỉ bị trầy da thôi sao?” Chung Ý cực kỳ đau lòng, sắc mặt mẹ Chung tái nhợt, trên tay còn có kim châm.

“Chỉ là trầy da mà thôi, hơi dọa người một chút.” Mẹ Chung nhìn thấy con trai thì ôn nhu cười.

“Làm con sợ muốn chết.” Chung Ý đi đến bên giường bệnh của mẹ Chung, ngồi xổm xuống rồi dựa vào bên cạnh bà ấy, mẹ Chung có chút buồn cười, sờ sờ đầu của cậu: “Mẹ không sao mà.”

“Có điều, tại sao Tiểu Vũ lại đi cùng con đến đây?” Mẹ Chung vừa nãy chỉ chú ý đến con mình, bây giờ nhìn thấy một người đang đứng cách đó không xa, có chút ôn nhu nhìn Chung Ý, ngước lên, hóa ra là Hải Trường Vũ.

“Con và Chung thiếu gia đang nói chuyện hợp đồng, nghe nói cô Chung xảy ra chuyện nên mới đến đây xem.” Hải Trường Vũ giải thích.

Mẹ Chung nhìn thoáng qua bộ quần áo thường ngày trên người Chung Ý, lại nhìn thoáng qua Hải Trường Vũ, trên người cũng không mặc tây trang.

Con trai bà bình thường đều ăn mặc rất trang trọng khi đàm phán hợp đồng, hơn nữa gần đây cậu tiếp nhận công ty cũng rất nghiêm túc, vậy tại sao lại giấu diếm mối quan hệ của hai người họ chứ? Mẹ Chung cười cười, cũng không hỏi tiếp nữa.

Hải Trường Vũ ở lại phòng bệnh với Chung Ý một lát, Tiểu Lưu đã gọi điện thoại đến.

“Hải tổng, hợp đồng lần trước xảy ra một chút vấn đề, đối phương yêu cầu anh đích thân ra mặt xử lý.” Trong lòng Tiểu Lưu rất khổ, hai bên đều cực kỳ coi trọng bản hợp đồng này, cũng vất vả lắm mới đàm phán thành công. Nếu không thật sự quan trọng, Tiểu Lưu cũng không nguyện ý gọi Hải Trường Vũ về.

Có trời mới biết, cậu ta thà đi làm thêm vài ngày nữa, cũng không muốn làm phiền ông chủ nghỉ phép.

“Tôi qua ngay đây.” Nghe Hải Trường Vũ nói như vậy, Tiểu Lưu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đi trước đi.” Chung Ý nhận thấy Hải Trường Vũ quả thật đang có việc gấp, mẹ cậu cũng không xảy ra chuyện gì, liền mở miệng để anh trở về trước.

“Được, có việc gì thì cứ gọi điện cho anh.” Hải Trường Vũ lấy quần áo bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Chung Ninh vừa mới bước vào được vài phút, không hề có chút cảm giác tồn tại nào, ba Chung cũng có việc phải quay về công ty, anh ta đi ra ngoài cửa, muốn rời khỏi, nhưng lại cho rằng như thế không được, rời đi bây giờ chẳng phải có chút không khiêm tốn hay sao.

Vì vậy, anh ta ngồi ở bên ngoài hành lang đối diện, nghịch điện thoại một chút, nhìn thấy Hải Trường Vũ đi ra khỏi cửa, Chung Ninh đứng lên.

Hải Trường Vũ rất cao, khi đi ngang qua anh, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Để tôi yên tĩnh một chút.”

Thân hình cao lớn tạo cảm giác áp bách rất mạnh, Chung Ninh chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, sau lưng không tự giác mà đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, vừa rồi mình muốn nói gì vậy?

Đợi đến khi Hải Trường Vũ bước thêm vài bước, Chung Ninh mới phản ứng lại, anh đang có ý gì chứ? Yên tĩnh một chút là có ý gì?!

**

Chung Ý thấy mẹ mình không có chuyện gì, nhưng vẫn có chút lo lắng, hơn nữa buổi chiều cậu cũng đã xin nghỉ phép rồi, thế nên liền ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ.

“Mẹ, sao mẹ lại bị tai nạn xe vậy?”

“Mẹ hẹn dì Trần của con tối nay đi đến cửa hàng trang sức mới mở gần đây xem thử, kết quả có một chiếc ô tô vô tình chạy qua ngã tư. Có điều mẹ kịp né rồi, không xảy ra chuyện gì to tát.” Mẹ Chung nhìn thấy con trai mình đang gọt hoa quả, kể lại chuyện sáng nay.

Lúc ấy rất nguy hiểm, may mắn là vành đai xanh bên cạnh, bằng không hậu quả thật sự khó lường, có điều mẹ Chung cũng không đề cập đến chuyện này với cậu, tránh để cho Chung Ý lo lắng.

“Dì Dương*? Cửa hàng trang sức?” Chung Ý tự lẩm bẩm, mấy thứ này cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng nghe ở đâu đó.

*Raw để đoạn trên (mẹ Chung nói) là dì Trần, nhưng đoạn này lại để là dì Dương, t không biết cái nào mới đúng, nên cứ để y nguyên theo raw

“Đúng vậy, đến cửa hàng trang sức với dì Dương của con.” Tưởng rằng Chung Ý có hứng thú nên mẹ Chung lặp lại lần nữa.

“Vâng, không có gì .” Chung Ý cười cười, đưa trái cây cho bà.

“Mẹ cảm thấy có chút không thoải mái, con ăn đi.” Mẹ Chung quả thật đang hơi khó chịu, không muốn ăn gì cả.

“Mẹ có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Nhìn thấy sắc mặt mẹ mình không được tốt cho lắm, Chung Ý điều chỉnh lại vị trí giường, đắp chăn cho mẹ rồi đi ra ngoài.

Lúc đi dạo hoa viên trong bệnh viện, Chung Ý còn đang suy nghĩ chuyện này, chợt cậu thấy đóa hoa hồng đỏ tươi bên bệ cửa sổ, từ từ?!

Đúng rồi!

Chung Ý nhớ rằng kiếp trước mẹ cậu cũng đã từng gặp tai nạn xe một lần, nhưng không giống bây giờ, người thông báo cho cậu cũng không phải là Chung Ninh.

Mẹ cậu bị thương không nghiêm trọng lắm, mà thời điểm đó cậu đang đau đầu nhức óc với việc kinh doanh, tận đến chiều muộn mới tới bệnh viện được, lúc đó mẹ cậu gần như đã bình phục, cậu chỉ kịp tới để đưa bà ấy về nhà.

Chung Ý ngẫm lại hồi lâu, không đúng, còn có một lần, lần đó mẹ cậu bị thương nghiêm trọng hơn.

Tai nạn lần này đang nhắc Chung Ý nhớ lại, có người đang muốn làm hại mẹ cậu: “Đi điều tra cẩn thận việc này cho tôi.”

“Vâng.” Đầu dây bên kia điện thoại trả lời rất nhanh. Một số chuyện đã chạm đến điểm mấu chốt của cậu, tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ đứng phía sau.

Ở bên ngoài suy nghĩ hồi lâu, thời điểm Chung Ý trở lại mẹ Chung đã tỉnh rồi.

“Mẹ, bây giờ mẹ thấy thế nào?” Chung Ý mở cửa đi vào, phòng bệnh này là phòng VIP, bên trong cái gì cũng có, sau khi ngủ một chút, bảo mẫu cũng đã đến rồi, đang đứng ở phòng bếp bên cạnh chuẩn bị một ít đồ ăn.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Mẹ Chung ôn nhu nhìn Chung Ý.

“Vâng.” Chung Ý thấy sắc mặt mẹ Chung tốt hơn, tâm trạng cũng vui lên một chút.

“Cộc cộc…” Hai người đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Chung Ý có chút khó hiểu, giờ này vẫn có người đến sao.

Thời điểm cậu và Hải Trường Vũ đến bệnh viện là giữa trưa, bây giờ cũng đã sáu giờ chiều rồi, hẳn sẽ có rất ít người đến, huống hồ ba Chung cũng không nói cho người ngoài biết rằng mẹ Chung đang ở bệnh viện, ngoại trừ một vài người quen thì không còn ai biết nữa cả.

Chung Ý vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên nhìn.

Trên người Hải Trường Vũ vẫn mặc bộ quần áo trước đó, chẳng qua trong tay cầm thêm một đống đồ, đều là đồ bồi bổ thân thể.

Chung Ý: ?

“Tiểu Vũ sao lại đến đây? Còn mang nhiều đồ thế này nữa.” Mẹ Chung nhìn thấy Hải Trường Vũ đến, còn mang theo một ít đồ, liền cười nói.

“Sao anh lại tới đây?” Chung Ý nhận lấy đồ trong tay Hải Trường Vũ, đến gần anh, nhỏ giọng hỏi.

“Chuyện bên kia anh xử lý xong rồi, nghĩ rằng em vẫn còn ở đây, lúc đến đây chúng ta cũng không mang theo đồ gì, nên đem chút đồ tới cho cô Chung.” Hải Trường Vũ khẽ giải thích với cậu.

“Tiểu Ý, hai con còn đang làm gì vậy? Mau lại đây ăn cơm.” Nhìn thấy Chung Ý và Hải Trường Vũ còn đang cúi đầu nói gì đó, mẹ Chung mở miệng giục hai người.

“Vâng, mẹ.” Nghe mẹ Chung giục, Chung Ý vỗ vỗ Hải Trường Vũ: “Đi thôi.”

Ba người ngồi trên một bàn ăn nhỏ: “Để Tiểu Vũ chê cười rồi, bệnh viện bên này chỉ có thể cung cấp điều kiện đến đây thôi.” Mẹ Chung có chút áy náy, cười cười với Hải Trường Vũ.

“Như vậy cũng đã rất tốt rồi.” Hải Trường Vũ mỉm cười với mẹ Chung, cũng không phải nói lời khách sáo. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sắp tan hết, ánh sáng giống như bị ai đó cuốn đi, không còn chói mắt nữa, mà thập phần nhu hòa, chậm rãi lui về phía Tây, giống như một cô gái xinh đẹp ôn tồn, điềm tĩnh.

Mẹ Chung bật đèn nhỏ trên bàn ăn lên, ánh đèn chiếu vào mấy món ăn trên bàn, đặc biệt ấm áp.

Ba người ngồi ăn cơm, trước cửa sổ mặt trời lặn, vô cùng ấm áp.

“Làm sao vậy? Mau ăn đi.” Nhìn thấy Hải Trường Vũ còn đang ngây người, Chung Ý phất phất tay với anh.

“Ừm.” Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trước mắt, Hải Trường Vũ ôn nhu mỉm cười, cầm lấy đôi đũa.

Bởi vì đây là bữa tối, hơn nữa mẹ Chung lại bị bệnh, nên ba người ăn rất đơn giản, đồ ăn chậm rãi vào miệng, khiến lòng người ấm áp.

Trên bàn cực kỳ im lặng, ngẫu nhiên truyền đến tiếng đũa động một cách nhẹ nhàng, dù sao hôm nay mẹ Chung cũng có chút không khỏe, nên chỉ ăn một ít, sau đó liền buông đũa.

“Mẹ không ăn nữa sao?” Thấy mẹ buông đũa có chút nhanh, Chung Ý quan tâm hỏi.

“Mẹ ăn no rồi, các con ăn nhiều chút.” Mẹ Chung nói xong, lấy khăn tay bên cạnh nhẹ nhàng lau miệng.

“Tiểu Vũ cũng ăn nhiều một chút.”

“Vâng.” Hai người lại ăn thêm lát nữa, mẹ Chung cũng không sốt ruột nên ở lại, thấy hai người ngồi đó, mẹ Chung đột nhiên có cảm giác một gia đình ba người hài hòa ấm áp.

Không đúng, Tiểu Vũ cũng là nam. Mẹ Chung không khỏi bật cười ở trong lòng, có điều là nam cũng không phải không thể…

Đầu óc mẹ Chung còn đang quay cuồng, khóe miệng không cẩn thận lộ ra một nụ cười: “Mẹ? Mẹ cười cái gì vậy?”

Chung Ý nhìn thấy mẹ mình tự nhiên nở nụ cười thì hơi khó hiểu, đặt chiếc bát bản thân đã ăn gần hết xuống, tò mò hỏi.

“À, không có gì đâu, hai con ăn tiếp đi.” Mẹ Chung ý thức được chính mình có chút thất thố, kêu hai người tiếp tục ăn, còn bản thân thì ra khỏi phòng bếp.

Chung Ý có chút khó hiểu nhìn mẹ Chung đi ra ngoài, mẹ bị làm sao vậy, cậu cảm thấy hơi bối rối.

Ngẩng đầu lên lại thấy Hải Trường Vũ đang chuẩn bị ăn, Chung Ý nổi lên tâm tư xấu xa: “Này, ăn mãi không xong thì phải làm sao bây giờ.”

Hải Trường Vũ ngẩng đầu lên nhìn cậu, liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười giống như một tiểu hồ ly đang muốn làm chuyện xấu.

Thấy trong bát cậu vẫn còn một chút đồ ăn, Hải Trường Vũ vươn tay lấy, không nói một lời mà ăn hết.

“Được rồi, đi ra ngoài đi, anh dọn cho.”

Chung Ý có chút giật mình, nhìn thấy anh không ngần ngại ăn chút đồ thừa của mình, hơn nữa còn không hề ghét bỏ tý nào.

“Vâng, lão đại!” Chung Ý nghịch ngợm một chút, đứng dậy theo anh.