Có lẽ là do say rượu, cậu cảm thấy ngón tay của mình không được linh hoạt lắm.
"Anh ..." Chung Ý lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Hải Trường Vũ.
Hải Trường Vũ đi tới, cởi xong cúc áo trong vài giây, lại nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của Chung Ý, nhìn làn da trắng nõn của cậu, mắt Hải Trường Vũ tối sầm lại.
Càng nhìn càng thấy nguy hiểm, Hải Trường Vũ im lặng nhìn sang chỗ khác: "Nước đã chuẩn bị xong, cởϊ qυầи ra, đi tắm đi."
Chung Ý rất nghe lời, ngoan ngoãn cởi chiếc qυầи иᏂỏ của mình để qua một bên, nhấc chân bước xuống nước.
Nước ấm tràn lên xương quai xanh, hơi ấm quét qua toàn thân, thật thoải mái.
Cậu vươn tay đập nước, mặt nước lên xuống, vịt con màu vàng cũng lắc lư theo: “Vịt con thật đáng yêu ~" vừa nói vừa chọc chọc vịt con.
Nhìn thấy cậu như vậy, Hải Trường Vũ nhận lấy vòi hoa sen làm ướt tóc cậu: “Hừ.” nước ấm từ trên đầu chảy xuống, Chung Ý nhanh nhạy nhắm hai mắt lại.
Sau khi lấy một chút dầu gội đầu, lòng bàn tay to lớn của Hải Trường Vũ phủ lên đầu câu, xoa nhẹ, động tác có chút vụng về.
Sau khi gội đầu, Hải Trường Vũ lấy khăn tắm bên cạnh lau tóc cho cậu, bồn tắm đầy bọt, Hải Trường Vũ vươn tay mở nút, cho nước chảy ra ngoài.
Chung Ý nhìn con vịt nhỏ chìm xuống từng chút, cậu ngẩng đầu lên nhìn Hải Trường Vũ với ánh mắt không vui "Anh xả đầy nước lại cho em."
“Được rồi, sữa tắm ở đây, em tự tắm đi” Nếu tiếp tục tắm cho cậu thật sự sẽ có chuyện, ai đối mặt với người mình yêu đều có chút bất lực. Hải Trường Vũ dỗ Chung Ý, Chung Ý ngoan ngoãn gật đầu rồi tắm rửa sạch sẽ.
“Em không thể vươn tay ra phía sau.” Chung Ý hét lên với Hải Trường Vũ, người đang đứng cách đó không xa, đáng thương mà nhìn Hải Trường Vũ với đôi mắt đen láy, tỏ vẻ mình đã rất cố gắng nhưng không thành công.
“Không sao, để anh.” Dù sao thì mặt sau cũng không có chuyện gì, liền bước tới, nhưng Hải Trường Vũ thật sự đánh giá thấp sức hút của Chung Ý đối với anh, tấm lưng trắng nõn của người thanh niên vẫn hơi ửng hồng vì nước nóng, đường cong hoàn mỹ, xương hồ điệp cực mê người.
“Có chuyện gì vậy?” Thấy Hải Trường Vũ bất động, Chung Ý liền hỏi.
“Không có gì.” Giọng Hải Trường Vũ hơi khàn.
Cuối cùng, Hải Trường Vũ xả hết nước trong bồn rồi quấn khăn quanh người Chung Ý, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.
Cầm khăn lau tóc cho Chung Ý, nhìn đôi mắt ướt đẫm của cậu, Hải Trường Vũ cúi đầu muốn đòi thù lao vừa rồi của mình.
“Em ngoan ngoãn sấy tóc.” Hải Trường Vũ đưa máy sấy tóc cho Chung Ý.
Nhìn cậu bắt đầu sấy tóc, Hải Trường Vũ đi vào phòng tắm tắm rồi thay bộ quần áo gần như đã bị Chung Ý làm ướt hoàn toàn của mình.
Cậu nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, ngoan ngoãn ở bên ngoài sấy tóc, đợi Hải Trường Vũ đi ra tự hào khoe: “Em sấy xong rồi.”
Sau đó, liền mở công tắc máy sấy: “Em sấy cho anh."
Hải Trường Vũ buộc phải chấp nhận để Chung Ý sấy tóc cho mình với tóc mái được thổi hướng lên trên, và máy sấy hoàn toàn hướng vào mặt.
“Để anh, bảo bối ngoan.” Hải Trường Vũ lấy máy sấy tóc và nhanh chóng sấy khô.
Đặt máy sấy tóc sang một bên, anh kéo Chung Ý - người vẫn luôn lấy vịt vàng chọc vào lưng anh ra phía trước.
Tay xách nách mang người đến bồn rửa mặt: “Đúng là một tiểu phiền phức mà.” Hải Trường Vũ gật gật đầu.
"Em không phải." Trước khi Chung Ý nói hết câu, miệng cậu đã bị anh chặn lại, con vịt nhỏ màu vàng trong tay rơi xuống đất, lăn đi.
Hải Trường Vũ mãnh liệt tập kích khiến toàn bộ não của cậu có cảm giác hít thở không thông, những suy nghĩ vẩn đυ.c của cậu đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, cảm giác say rượu cũng giảm bớt đi.
Còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị người ta bế lên rồi bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt vào trong chăn bông, Chung Ý ôm lấy cổ anh hôn lên.
Hải Trường Vũ nhìn vào mắt Chung Ý: "Tỉnh rượu rồi?"
“Hừ.” Hải Trường Vũ vừa đứng dậy được một nửa thì hỏi, Chung Ý tiếp tục hôn anh, mơ hồ đáp lại, cho thấy cậu rất tỉnh táo.
Căn phòng phảng phất biến thành một cái lò hấp, bầu không khí nóng lên, Hải Trường Vũ trầm giọng hỏi: "Có thể không?"
Chung Ý có chút ngại ngùng, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu hôn anh.
“Đồ để trên tủ đầu giường.” Giọng nói mỏng như muỗi kêu.
Nghe vậy, tuyến phòng thủ của Hải Trường Vũ ngay lập tức sụp đổ. Anh sờ sờ tai của Chung Ý, bao phủ lên trên ...
(Hãy phát huy sức tưởng tượng của các bạn)
***
Một đêm hoang đường, Chung Ý cảm thấy bản thân như một con thuyền nhỏ không tìm được bến đỗ, theo sóng cuộn dập dềnh.
"Ưm ..." Chung Ý bối rối, đưa tay lên dụi mắt, khó khăn mở ra, cảm nhận ánh sáng bên ngoài cửa sổ, rồi với lấy điện thoại cạnh giường.
"Aiss ..." Ngay khi cậu đưa tay ra, Chung Ý đã cảm thấy sau lưng một cảm giác khó tả
Chung Ý: ...
Chung Ý lặng lẽ thu tay lại, nhớ tới đêm qua, mặt cậu vẫn còn hơi nóng, lúc này cửa mở ra.
Cậu quá lười để ý đến việc có người vào phòng, vùi mặt vào chăn bông. Người đó đi đến phía sau Chung Ý, nhận thấy rằng chú chim cút nhỏ trong chăn đã tỉnh. Hải Trường Vũ ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
"Dậy rồi? Có muốn ngủ thêm một lát không?"
"Không ngủ nữa, còn ngủ tiếp thì sẽ biến thành heo mất." Chung Ý chọc anh qua lớp chăn bông.
"Vậy thì dậy tắm rửa đi. Sáng nay đừng đến công ty. Anh đã nói với Tiểu Trần rồi."
"Tại sao anh lại nói với anh ấy?!" Chung Ý có chút lo lắng, xốc chăn lên nói. "A", cậu đột nhiên bị kéo lại.
“Anh đã nói với anh ấy rằng em không được khỏe, yên tâm, không nói gì bậy cả.” Trong mắt Hải Trường Vũ có ý cười.
Cậu tặng cho anh một ánh mắt xem như anh thức thời, sau đó chậm rãi xuống giường.
Hải Trường Vũ vốn định theo sau cậu, nhưng thấy cậu vẫn hành động được, anh liền quay trở lại bếp để xem cháo nấu như thế nào rồi.
Chung Ý vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng, đột nhiên chân cậu giẫm phải thứ gì đó, cậu liếc xuống vài lần rồi lại quay mặt lại. Một lúc sau, cậu nhìn xuống đất thì thấy con vịt vàng đang bị giẫm dưới chân.
Con vịt nhỏ này từ đâu ra vậy? Lại còn quen mắt đến vậy - đợi đã!
"Em không muốn uống thuốc."
"Anh ơi, em không thể cởi ra được ..."
"Vịt con đáng yêu quá ... "
……
Ký ức chợt ùa về, Chung Ý đột ngột đứng yên tại chỗ, quên mất việc phải đánh răng.
Cảm giác xấu hổ dâng lên, cậu không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, đầu ngón tay cậu mềm nhũn. Nếu như hiện tại có một cái lỗ thì cậu sẵn sàng chui xuống và không bao giờ muốn lên lại nữa.
Mặc kệ bàn chải đánh răng trong miệng, cậu nhanh chóng lùi lại một bước, cúi xuống nhặt con vịt nhỏ màu vàng lên. Con vịt này là hàng tặng khi cậu mua sữa tắm. Không biết anh cất nó ở đâu, lúc trước cậu định dùng nó để dỗ đứa cháu gái nhỏ nhưng tìm mãi không thấy giờ lại xuất hiện khiến cậu vô cùng xấu hổ.
Không, cậu phải tiêu hủy bằng chứng. Cậu ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, cầm chặt con vịt vàng nhỏ, ném nó vào thùng rác.
Lại cảm thấy quá dễ thấy, cái túi trong thùng rác vừa được Hải Trường Vũ l*иg vào sáng nay nên không có gì trong đó ngoại trừ con vịt nhỏ màu vàng.
Không, Chung Ý nhặt con vịt nhỏ màu vàng lại, cậu phải che nó bằng thứ gì đó. Sau khi lục lọi, cậu tìm thấy một túi rác ở tủ bên cạnh, cậu lấy túi rác quấn quanh con vịt nhiều lần, cho đến khi không thể nhìn thấy màu sắc hay hình dáng mới chịu dừng lại, ném nó vào trong thùng rác.
Sau khi làm xong, Chung Ý nhận ra mình đã cầm bàn chải đánh răng từ lâu, thở phào nhẹ nhõm mà tiếp tục đánh răng, chỉ cảm thấy khó chịu khi đứng trước bồn rửa mặt.
Sau khi quăng quật, cậu không cảm thấy gì liền súc miệng rửa mặt, Hải Trường Vũ liền bước vào.
Hải Trường Vũ đợi trong bếp một lúc vẫn không thấy Chung Ý đi ra nên anh đến xem thử.
Chung Ý nhắm mắt lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước và tiếng bước chân, nhưng không thể nhìn thấy. Chỉ nghĩ đến những thứ kỳ lạ trong thùng rác, trái tim của Chung Ý thắt lại, mặc dù Hải Trường Vũ rất khó để nhận ra nhưng trong lòng cậu cảm thấy lương tâm cắn rứt, đừng để Hải Trường Vũ tìm thấy thứ đó, nếu không anh nhất định sẽ nhớ ra lần nữa.
Vì vậy, cậu đẩy nhanh tốc độ rửa mặt, kéo khăn vội vàng lau: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Hải Trường Vũ bị hành động của cậu làm cảm thấy sốc, nhưng chỉ nghĩ rằng cậu cảm thấy đói.
Bữa ăn vừa rồi thực sự khiến Chung Ý sợ hãi, tim vẫn đập thình thịch, ngồi trên ghế mà không thèm để ý.
"Em -" Chung Ý đau đến mức các ngón tay co quắp lại, hơi thở ngừng lại ngay lập tức.
“Cẩn thận chút.” Hải Trường Vũ định đem cái đệm trên tay đệm cho Chung Ý, nhưng lại thấy cậu trực tiếp ngồi xuống.
Thấy cậu sững người sau khi ngồi xuống, Hải Trường Vũ đau lòng kéo cậu dậy: “Được rồi, ngồi lên đây sẽ tốt hơn.” Nói xong, anh nhẹ nhàng đặt chiếc đệm trên tay xuống.
Cậu đang dựa vào ai thế này, trong lòng còn chưa có ý tứ sao?! Chung Ý hơi khó chịu.
Hải Trường Vũ nhìn cái đầu vặn vẹo đáng yêu của cậu, nhẹ vỗ đầu, múc đầy bát cháo rồi đưa cho Chung Ý.
Sau khi ăn cháo nóng xong cậu không thể nói đó là bữa trưa hay bữa sáng. Vì khi thức dậy đã hơn 9:40 và bây giờ đã hơn 10:00.
Sự mệt mỏi của buổi tối dường như được giải tỏa dưới bát cháo ấm áp này, cậu rất hài lòng.
Ánh nắng giữa trưa hắt vào từ cửa sổ phòng bếp, chiếu vào người trước mặt, làm cậu cảm nhận rõ nét về những năm tháng yên ả.
Hải Trường Vũ thấy Chung thiếu gia hài lòng nheo mắt dưới ánh nắng ấm áp, không thể không cảm thấy hạnh phúc vì cậu.
“Được rồi, ăn được là tốt rồi.” Sau khi ăn hai bát cháo, Chung Ý đã khỏe trở lại, từ từ đứng dậy vươn eo.
"Được rồi, ra ngoài trước đi, anh rửa cho em ít hoa quả."