“Đừng đừng, anh, em sai rồi!” Phùng Vũ nghe Hải Trường Vũ nói, lại thấy Chung Ý hung tợn nhìn mình, dù muốn nói hay không nhưng trước tiên phải cầu xin sự thương xót trước. Không kịp để quan tâm đến việc cậu ta thực sự lớn hơn Chung Ý vài tuổi, đã vội vàng chạy đến bên Chung Ý gọi anh.
“Ha, nhát như vậy?” Vương Mông và Phùng Vũ tương đối thân, nhưng đến hôm nay mới biết được đối tượng của Lưu Viễn San là cậu ta, lại nhìn bộ dáng này của Phùng Vũ, liền không chút lưu tình mà cười nhạo.
Phùng Vũ thở dài một hơi, làm sao có thể không sợ Hải Trường Vũ lạnh lùng ngồi bên cạnh được chứ.
“Được, được rồi, đùa thôi.” Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Phùng Vũ, Chung Ý tha cho anh ta.
“Nhưng Lưu Viễn San đã giấu chúng ta quá lâu, nên chịu phạt!” Lâm Huyền đi xung quanh, nhìn chằm chằm vào Lưu Viễn San mỉm cười, để xem anh ta sẽ làm thế nào để trừng phạt đôi cẩu nam nam này.
“Được rồi!” Đám người nghe thấy vậy, đều chạy đến bên cạnh Lưu Viễn San mời cậu ta uống rượu, làm cho Phùng Vũ ở bên cạnh phải vội vàng tiến lên che cho cậu ta: "Này, mọi người đều là anh em, không cần phải chỉnh nhau như vậy."
"Tốt lắm, còn biết bảo vệ người." Lần này càng thêm kích động.
Chung Ý nhìn Lưu Viễn San đang ngồi trên ghế sô pha chỉ cách bàn cà phê phía trước vài bước nhưng lúc này đã chật cứng người, không ngừng mắng mỏ cậu ta.
Nếu cậu có đối tượng mà vẫn giấu bọn họ thì có phải cũng sẽ gặp tình huống như thế này không? Chung Ý hơi sững sờ nhưng nghĩ lại, nếu cậu đem người bên cạnh giới thiệu với bạn bè rằng anh ấy là bạn trai của mình cũng không phải không tốt.
Chung Ý có chút trầm ngâm nhìn người bên cạnh, lúc này thấy Hải Trường Vũ đưa một tay lên chống cằm nhìn đám người bị vây ở đối diện, ánh mắt thâm trầm, khó đoán.
"Tôi có thể nói với họ không, hai chúng ta ..." Chung Ý đến gần, nói nhỏ với Hải Trường Vũ.
Nghe vậy, Hải Trường Vũ liếc nhìn Chung Ý với ánh mắt không thể tin được, nở nụ cười: "Anh rất vui nếu em nguyện ý nói với bạn bè về mối quan hệ của chúng ta."
“Vậy thì em…” Chung Ý nói được nửa chừng thì Lâm Huyền bên cạnh lên tiếng, diêm Thư vội vàng chạy đến xem.
Chung Ý: "?"
Chung Ý bị kéo ra khỏi Hải Trường Vũ, đến ngồi ở một bàn cà phê nhỏ.
"Tiểu Ý, tôi nói cho cậu biết, đến lúc cậu có đối tượng, phải nói cho chúng tôi biết càng sớm càng tốt, nếu không sẽ giống như Lưu Viễn San vậy, chúng ta có thể—"
“Không cần đến lúc đó.” Chung Ý cầm một tấm thẻ nhỏ ở trên bàn và lật đi lật lại vài lần, hả ...
Mọi người: ???
Cái gì mà không cần đến lúc đó?! Nghĩa là bây giờ liền có sao?
“Bây giờ tôi có thể nói cho các cậu.” Chung Ý quả thực có chút bối rối nhưng cũng có chút ngại ngùng.
"Tới đi, Tiểu Ý!"
"Ah ah ah, bắt đầu từ khi nào vậy?"
"Mau nói đi mà."
Mấy người đang vây quanh Chung Ý, nhất định phải hỏi cho ra đáp án. Chung Ý xoa xoa lỗ tai, nhìn về phía Hải Trường Vũ.
Vừa đúng lúc đối mắt với anh, cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Được rồi, tôi nói, các cậu nghỉ một lát đi.” Chung Ý nhìn nhóm người còn hào hứng hơn mình.
"Đối tượng của tôi đang ở phía đối diện."
Ở phía đối diện? Còn ai khác đối diện với Chung Ý? Hẳn không phải là Lâm Xuân đang ngồi xổm trước mặt hắn, ngoài Lâm Xuân ra, đó không phải là Hải Trường Vũ sao?!!
Vừa rồi còn có vài người làm ầm ĩ, bỗng nhiên im bặt, cậu đang hẹn hò với ai, cậu thích ai?
Chung Ý nhìn vẻ mặt sững sờ của mọi người, đứng dậy đi tới nắm lấy tay anh: "Đừng nghi ngờ, đó là sự thật."
"Được nha Tiểu Ý. Ah Chung Ý, tôi xem cậu như anh em, cậu lại lén làm chị dâu của tôi!” Vương Mông là người đầu tiên phản ứng, cậu ta trước đó còn tưởng rằng có chuyện!
"Tôi đi đây, Tiểu Ý ..."
...
Đám người sôi nỗi tỏ vẻ Chung Ý được nha, vậy mà lại câu được Chủ tịch tập đoàn Hải thị.
“Tôi vẫn không thể tin được.” Lâm Huyền liếc Chung Ý rồi nhìn Hải Trường Vũ, không ngạc nhiên lắm khi bản thân bị chặn lại lúc định ôm Chung Ý.
Đây chính là lí do!
Không nghĩ tới gần đây một người nối tiếp một người thoát khỏi cô đơn, trường hợp của Chung Ý, ban đầu mọi người cũng có chút không phản ứng kịp hoặc không tin, thẳng đến khi Chung Ý có chút say, vùi đầu làm nũng trong vòng tay của Hải Trường Vũ, mọi người mới cảm giác rằng mình đã sai.
Hôm nay, Chung Ý có rất nhiều chuyện vui, nên uống nhiều, có chút say.
Hải Trường Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ của Chung Ý, lại cười hì hì với anh mấy tiếng, giây tiếp theo liền đưa tay luồn vào quần áo anh.
Hải Trường Vũ: ...
Có vẻ như cậu chỉ hơi say, thiếu gia Chung Ý ngày thường nhẹ nhàng nhưng khi say lại ngây thơ giống như một đứa trẻ.
“Được rồi, ngoan.” Cậu đưa tay sờ sờ cơ bụng của anh, bị Hải Trường Vũ bắt lấy nhẹ nhàng dỗ cậu.
"Không muốn ~" Chung Ý có chút tức giận, khóe miệng hơi bĩu ra, không phải cậu chỉ muốn sờ cơ bụng của bạn trai mình thôi sao?!
Người này còn không cho sờ, quá đáng thương rồi!
“Vẫn đang ở bên ngoài, Tiểu Ý ngoan.” Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cậu, Hải Trường Vũ xoa đầu, dỗ cậu vài câu.
"Không chịu, em không chịu nỗi nữa rồi!"
Lâm Huyền là một người từng trải nhưng khi nhìn cặp này vẫn cảm thấy ê răng.
“Vương Mông, tôi đưa cậu ấy về trước.” Nhìn dáng vẻ này của Chung Ý, Hải Trường Vũ vẫn là nên đưa người về trước.
"Được rồi, anh về trước đi."
**
Hải Trường Vũ hôm nay không uống rượu nên tự mình lái xe trở về, Chung Ý trên đường không quấy cũng không nói lời nào.
Hải Trường Vũ nghĩ Chung Ý đã ngủ nhưng khi anh quay lại nhìn, anh thấy Chung Ý đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Thấy Hải Trường Vũ nhìn mình, cậu chớp chớp mắt nhìn lại: "Có chuyện gì vậy?"
“Không có gì, chúng ta sắp về đến nhà rồi.” Hải Trường Vũ dỗ dành.
Kết quả vừa về đến cửa nhà đã xảy ra chuyện, Chung Ý không muốn xuống xe.
“Không xuống không xuống, anh không thể đào gốc của cây nấm nhỏ đi!”
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình trạng này, Hải Trường Vũ ít nhiều cũng đã có kinh nghiệm: “Cái gốc này không tốt, chúng ta đi vào trong được không?"
"Không được đâu, cây nấm nhỏ sẽ chết nếu rời khỏi gốc." Chung Ý vẫn nắm chặt dây an toàn, không chịu buông ra.
“Anh hứa với em, tuyệt đối không.” Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý, dịu dàng dỗ dành cậu.
“Hừm.”
Cậu tự hỏi rằng mình nên làm gì đây, cậu rất đau nhưng anh này hứa với cậu rằng cây nấm nhỏ sẽ không sao.
“Nào.” Hải Trường Vũ đi vòng qua ghế phụ, mở cửa, đưa tay ra mời nấm nhỏ yêu quý của mình xuống xe.
Chung Ý do dự một lúc, sau đó ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay Hải Trường Vũ, giây tiếp theo, bàn tay cậu đã được bao phủ bởi một lòng bàn tay to ấm áp.
Cuối cùng cũng đưa được người về nhà, Hải Trường Vũ dịu đi một chút nhìn Chung Ý, đang bước bước nhỏ theo anh.
"Ngồi một lát đi, anh đi nấu canh giải rượu, nếu không sáng mai thức dậy và đầu lại đau."
Chung Ý hoàn toàn không nghe theo lời anh nói, từng bước theo anh vào phòng bếp, Hải Trường Vũ nhìn cái đuôi nhỏ phía sau, cười bất lực nhưng vẫn dung túng cậu làm theo ý mình.
Chung Ý nhìn bóng dáng cao lớn của Hải Trường Vũ đang đứng trước bếp nấu gì đó trong nồi, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó bước tới, ôm lấy Hải Trường Vũ từ phía sau, nhẹ nhàng dựa người vào tấm lưng vững chắc ấy.
Người này thật ấm áp, nấm nhỏ rất thích!
Hải Trường Vũ cảm nhận được động tác của cậu, dừng một chút, đưa tay ra vỗ nhẹ rồi tiếp tục xem xét thứ trong nồi.
Chung Ý dính vào lưng của Hải Trường Vũ, khi anh nhẹ nhàng khuấy động đồ trong nồi, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim trong l*иg ngực và cơ bắp của anh.
“Được rồi, đến uống cái này đi.” Hải Trường Vũ cầm lấy một cái bát ở trên tủ, đổ canh giải rượu vào, vỗ vỗ bàn tay đang ôm mình của Chung Ý.
“Em không muốn uống thuốc.” Chung Ý lẩm bẩm, tiếp tục dính vào lưng Hải Trường Vũ, không muốn rời đi.
"Đó không phải thuốc. Uống xong thứ này, sáng mai thức dậy đầu sẽ không bị đau nữa." Hải Trường Vũ kiên nhẫn nói.
"Em không muốn uống ..." Chung Ý miễn cưỡng buông tay ra, chán ghét nhìn bát canh khó uống trước mặt.
“Bảo bối ngoan, uống hết có được không?” Hải Trường Vũ chạm vào bát canh xem còn nóng không sau đó đưa đến trước mặt Chung Ý.
Nghe Hải Trường Vũ gọi mình là bảo bối ngoan, mặt Chung Ý đột nhiên đỏ bừng, vành tai cũng có chút đỏ.
Miễn cưỡng cầm lấy cái bát, Chung Ý cau mày nhấp vài ngụm.
“Được rồi, trả lại anh, không ngon chút nào.” Chung Ý chép chép miệng, mùi vị thật lạ.
Nhìn Hải Trường Vũ đang đặt bát xuống bàn, Chung Ý đảo mắt, trong đầu lóe lên một ý nghĩ xấu.
Lợi dụng lúc Hải Trường Vũ quay lại, Chung Ý đã nhảy tới trước, ôm lấy cổ Hải Trường Vũ, trực tiếp hôn anh.
Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý đang quấn trên người mình, đưa tay ôm eo cậu, làm nụ hôn này thêm sâu. Lúc này, Hải Trường Vũ mới thực sự nếm được mùi vị của canh giải rượu, thật sự rất tệ.
“Hừm.” Chung Ý không thể thở được, cậu quay đầu lại, kéo tai Hải Trường Vũ nói: “Đừng có bắt nạt em.”
Hải Trường Vũ cười nhạt một tiếng, cái này thì gọi là gì, ác nhân cáo trạng trước sao? Rõ ràng là cậu nhào lên người anh trước, nhưng thấy cậu không muốn nhận, xoa xoa đầu cậu: "Không bắt nạt em, thương em còn không kịp nữa kìa."
"Được rồi, anh đưa em đi tắm, tắm xong thì ngủ sớm nếu không ngày mai tỉnh dậy sẽ bị đau đầu.” Hải Trường Vũ bế Chung Ý bước ra khỏi bếp.
Theo nước nóng thoát ra, hơi nước trong phòng tắm từ từ bay lên, lơ lửng khắp phòng tắm, một lúc sau, toàn bộ phòng tắm đều là sương mù.
Hải Trường Vũ bật công tắc thông gió, quạt gió bắt đầu hoạt động. Chỉ trong chốc lát, sương mù trong phòng đã tan hết.
“Được rồi, đến đây đi.” Hải Trường Vũ thử nước trong bồn tắm, cảm thấy nhiệt độ vừa đủ liền kêu Chung Ý
“Được rồi.” Chung Ý cầm theo con vịt nhỏ màu vàng, chậm rãi đi đến bồn tắm, cẩn thận thả vịt nhỏ vào trong nước, thấy vịt con đã an toàn nổi trên mặt nước, mới tự cởi nút thắt của mình.