Ánh mắt Hải Trường Vũ vô cùng thẳng thắn, có chút nóng bỏng nhìn Chung Ý, tuy anh đã biết trước, nhưng cậu vẫn là lần đầu tiên nói ra lời trong lòng ra trước mặt mình.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, một con cá “Chép bạc” nhảy khỏi mặt nước, lưu lại một vệt nước trên không trung rồi lại nhanh chóng lao xuống mặt nước, lắc mình bơi xuống sau, nhưng mà khi đó hai người đứng ở một bên đã không bắt được nó.
Nhìn người trước mắt, trong lòng Chung Ý đột nhiên mềm lại, trái tim nhanh chóng dừng lại, vì cậu bắt đầu mở một con đường.
Nghĩ lại bản thân thời gian này bởi vì anh mà tâm trạng kích động vô số lần, bây giờ cậu đã chắc chắn, cậu thích Hải Trường Vũ, không biết từ bao giờ nữa, cậu bắt đầu cảm thấy Hải Trường Vũ càng ngày càng thuận mắt.
Hoặc là bởi vì đối phương càng ngày càng quan tâm cậu hơn, hoặc cũng có thể là tất cả sự thật lòng của đối phương khiến người xúc động.
Nghĩ đến Hải Trường Vũ, giống như trận gió xuân ấm áp, lúc đầu khi chạm vào hai má có thể không có nhiều cảm giác, nhưng nghĩ lại, trận gió xuân là đã thổi vào trong tim bản thân rồi, từ từ quen việc bị nó quấn thân, chỗ nào cũng đều ấm áp.
Sau khi hiểu rõ tình cảm của bản thân, Chung Ý nhìn anh, chớp chớp mắt, hỏi rõ một câu: “Vậy, vậy người đó là ai?”
Hải Trường Vũ không ngờ Chung Ý sẽ tiếp tục hỏi tiếp, anh chỉ không muốn khiến cậu hiểu lầm mà thôi, bây giờ cậu trực tiếp hỏi ra, vậy có phải ý là, cậu đã không bài xích chuyện thích của bản thân rồi?
“Anh thì, thì thích Chung đại thiếu gia khi say liền muốn trở thành nấm nhỏ.” Trong lời nói của Hải Trường Vũ mặc dù có ý nói đùa, nhưng mà ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc, trong mắt tràn đầy sắc bén và thẳng thắn, căng thẳng nhìn Chung Ý.
Cũng không ngờ cậu sẽ tiếp tục nói, Chung Ý nghe được lời này, lập tức có chút nóng, hai má ửng hồng, đầu tai trở thành hạt châu đỏ như máu.
Có chút không biết làm thế nào, lần đầu tiên Hải Trường Vũ trực tiếp dùng loại ánh mắt này nhìn cậu, Chung Ý có chút không biết làm sao, dời tầm mắt, nhìn về hướng cái hồ cách đó không xa, hẢI Trường Vũ nhìn phản ứng của Chung Ý, trong lòng hết hy vọng, Sau đó tình yêu nồng nàn trong mắt từng chút từng chút nhạt dần, đến ánh mắt cùng nhạt dần.
Chung Ý đang nghĩ trả lời anh thế nào, lại nghe được âm thanh khàn đặc của Hải Trường Vũ, “Không sao, thích em là chuyện của một mình anh, em không cần——.”
Nghe được câu này, tiểu thiếu gia đột nhiên có chút không vui, “Anh có ý gì? Tán tỉnh xong liền định chối bỏ trách nhiệm?” Chung Ý chuyển ánh mắt nhìn anh.
“Anh——”Hải Trường Vũ dừng lại, nhưng mà nghĩ lại, không đúng, ý cậu vừa nói——
Ý là cậu cũng thích anh?!
Hải Trường Vũ vui sướиɠ trong lòng không kiềm chế được, “Vậy, chúng ta?”
Chung Ý nhìn người đang vui mừng khôn xiết trước mặt, chạm vào đầu tai đang đỏ đến ra máu: “Tôi chưa từng yêu đương, rất ít người có thể khiến tôi rung động, ngày đó lúc sinh nhật Vương Mông, thực ra tôi luôn chú ý đến ánh mắt anh, suy nghĩ lúc đó của tôi là chạy trốn.”
Chung Ý dừng một lất, tiếp tục nói thêm một câu, quay người nhìn những đóa hoa đang nở rộ ở bên cạnh mình, vươn tay chạm vào cánh hoa xanh nhạt tiếp tục nói: “Nhưng mà, sau đó, tôi phát hiện bên cạnh tôi, đã quen với sự xuất hiện của anh, sau đó nhìn anh và Phùng Nghiên ở cùng nhau, trong lòng có chút khó chịu.”
“Trời——” Chung Ý hít một hơi thật dài, ngón tay cử động, cánh hoa mang theo cảm xúc mát lanh, “Tôi cũng thích anh, anh đồng ý thử với tôi không? Yêu thử?”
Chung Ý ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Hải Trường Vũ, tuy lúc trước muốn chạy trốn, cũng đã trải qua, nhưng mà thích chính là thích, bất kể là lần nào, cậu đều muốn làm theo trái tim, cậu muốn chuyện này có thể ảnh hưởng đến tình cảm của cậu Hải Trường Vũ cùng cậu đi thật lâu. Đồng ý cùng cậu vượt qua gió bão, trong khoảnh khắc, Chung Ý hiểu rõ lời tình cảm Lâm Huyền nói.
Câu kia đập mạnh giống như sóng biển thường đập vào, Hải Trường Vũ nhìn người trước mặt, nghe người ta nói thích bản thân, thậm chí đồng ý đi và yêu đương với cậu, trong lòng vô cùng vui vẻ, lại cảm thấy có chút giống như mơ, khiến người ta có chút không tin.
“Cầu còn không được.” Giọng Hải Trường Vũ có chút trầm thấp. vươn tay chạm vào hai má Chung Ý, ngón tay cảm nhận được sự mát lạnh trên gương mặt làm dịu đi trái tim đang bồn chồn của Hải Trường Vũ.
Nghe được lời Hải Trường Vũ nói, Chung Ý có chút ngại ngùng, khép mi lại, nhưng một nụ cười nhỏ lại xuất hiện trên mặt cậu, Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý như vậy, không khỏi đau lòng, đem người ôm chặt vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán Chung Ý, thờ dài nói:
“Đây là món quà sinh nhất tốt nhất từ trước đến nay anh nhận được.”
Chung ý nghe câu này, chôn đầu vào trong lòng anh, đè xuống không vui trong lòng, hai tay giữ lấy vai anh nói:“Vậy anh cũng quá dễ thỏa mãn rồi.”
“Đương nhiên.” Hải Trường Vũ ôm bảo bối vào lòng nói, từ yêu thầm đến mơ màng theo đuổi, thổ lộ trái tim cuối cùng là lời tỏ tình, Hải Trường Vũ rất may mắn, may mắn Chung Ý cũng thích anh.
“Nhanh mồm nhanh miệng.” Chung Ý thoát khỏi lòng anh, mở miệng trêu đùa anh, trong mất mang theo ý xuân không thể cưỡng lại.
Hải Trường Vũ có chút hoảng hốt, nhìn cậu, nhớ lại lần đầu hai người chạm môi, không nhịn được mà cúi thấp đầu xuống.
Chung Ý nhìn người trước mắt không trả lời mình, đang định mở miệng, người trước mặt lại đột nhiên cúi đầu, sau đó cảm nhận được sự mềm mại trên môi.
“Hừ.” Hải Trường Vũ chạm vào bảo bối trân quý nhất, lúc đang định rời đi, Chung Ý lại hơi ngẩng đầu ngăn anh lại, Hải Trường Vũ hơi nhếch miệng lên, cúi đầu hôn thật mạnh xuống, môi rang hoàn quyện vào nhau, hơi thở đan xen lẫn nhau. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại đầy ngọt ngào vương vấn.
Những bông hoa bên cạnh cảm nhận được cảm xúc dâng trào, khẽ đung đưa, giống như cũng muốn vui thay họ.
Rốt cuộc thì cũng là người mới, Chung Ý có hơi chút khó thở, hơi đẩy Hải Trường Vũ ra, biểu thị bản thân không được nữa.
Hải Trường Vũ tiếp tục hôn mấy cái nữa, ôm mặt cậu, từng chút từng chút rời khỏi miệng cậu, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của cậu, ánh mắt càng sâu hơn, kết hợp bộ đồ đen tối nay, giống như một con báo đen đang ngắm con mồi và chuẩn bị lao lên.
“Anh……” Chung Ý có chút phiền não nhìn anh, vừa đẩy anh ra, bản thân đã có chút thở dốc, cậu còn tiếp tục hôn sẽ tắt thở mất.
Khi ấy Chung Ý không biết, lúc đó trong mắt của đã có hơi nước, trên mắt phủ một lớp sương mỏng, làn da trắng nõn ửng hồng, càng không cần nhắc đến đôi môi đỏ mọng, chỗ nào cũng như đang dụ dỗ Hải Trường Vũ.
Hải Trường Vũ di chuyển từ má xuống môi——
“Anh!” Vương Mông hổn hển từ xa chạy đến, bên kia trong sảnh có chuyện cần Hải Trường Vũ giải quyết, Phùng Nghiên tìm cậu ta bảo đã gọi cho anh họ mấy cuộc, nhưng đều không bắt máy, bảo cậu đi tìm.
Cậu ta tìm bên trong mấy lần, đều tìm không thấy, thấy tìm không ra, cậu ta liền ra ngoài tìm, nhìn xung quanh xem, đang lúc định từ bỏ, thì thấy hai người đối diện nhau đứng cạnh bờ ao cách đó không xa, nhưng mà cậu ta nhìn không rõ gương mặt của hai người, nhưng mà! Cuối cùng cũng tìm được người rồi!
Chuyện này khiến Vương Mông vô cùng vui vẻ, vội vàng gọi tên anh, sau đó chạy đến chỗ hai người.
Chung Ý nhìn thấy Vương Mông đang chạy qua, quay đầu đi, tay Hải Trường Vũ rơi vào không trung, sau đó đặt xuống, ở trong lòng ghi hận Vương Mông một lần.
Thằng nhóc thối dám cản trở chuyện tốt của cậu ta.
“Sao lại vội vàng thế?” Hải Trường Vũ cau mày nhìn Vương Mông, ánh mắt đều là không vui.
“À, bên đó có người tìm anh, gọi mấy cuộc cũng không được.” Vương Mông nhìn gương mặt giận dữ của anh họ, có chút sợ hãi, có chuyện gì thế, trước đó không phải vẫn tốt sao, sao bây giờ lại thành thế này.
Vương Mong nhìn Chung Ý đang đi về phía ao, có chút khỏi hiểu mở miệng hỏi: “Tiểu Ý, vừa rồi cậu đang bàn công việc với anh tôi sao?”
“Khụ, ừm……” Vệt đỏ trên mặt Chung Ý vẫn chưa biến mất, tiếp tục nhìn xuống ao, ho khan một tiếng, do do dự dự trả lời câu hỏi của Vương Mông.
“Vậy hai người đợi lát nữa rồi nói tiếp, anh, bên kia……”
Vương Mông nhìn điện thoại đang đổ chuông trong tay mình, biết ngay bọn họ chắc chắn muốn hỏi cậu ta đã tìm thấy anh cậu ta hay chưa mà, cho nên cậu ta cũng không tò mò hai người họ vừa làm gì, tiếp tục dùng ánh mắt nghiêm túc nói với anh cậu ta.
“Chúng ta đi vào trước đi.” Hải Trường Vũ quay đầu nhìn sắc mặt bình thản của Chung Ý, ôn nhu mở miệng.
“Được.” Nói xong hai người biểu thị với Vương Mông có thể đi, Vương Mông theo sau hai người, có chút kì lạ gãi đầu, không đúng không đúng.
Hai người họ có chỗ không đúng, ngữ khí không đúng, ánh mắt cũng không đúng!
Hải Trường Vũ vừa nghĩ vừa đi đến bên cạnh mọi người, nhưng mà hôm nay là sinh nhật anh, xác thực còn một vài việc, lấy điện thoại ra nhìn một cái, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, cũng cách đây không lâu bởi vì có hội nghị lên để chế độ im lặng, quên không tắt đi, cho nên vừa nãy mới không nghe thấy chuông gọi.
Đưa tay ấn, vừa đi vừa tắt chế độ im lặng.
Chung Ý đi theo Hải Trường Vũ vào trong phòng, Phùng Nghien thấy Hải Trường Vũ, lập tức tiến lên, “Vũ ca!”
“?” Hải Trường Vũ có chút khó chịu, lúc này yên tiệc vẫn vô cùng náo nhiệt, cảm giác không có phát sinh chuyện gì, nhưng lúc này biểu tình Phùng Nghiên có chút lo lắng.
“Mẫn ca đang gặp phiền phức bên ngoài, em muốn quay về, nhưng mà bố em không cho.”
“Em trước đừng lo lắng.” Nhìn bộ dạng lo lắng của Phùng Nghiên, Hải Trường Vũ an ủi.
Bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng, quan trọng là đem người sắp xếp ra ngoài trước.
“Alo, chú Trần, ông sắp xếp một chiếc xe đi sân bay, không cần quá khoa trương, làm nhanh một chút.” Hải Trường Vũ gọi điện thoại, nhanh chóng ra lệnh.
“Bố em bên kia tôi sẽ giải thích.” Nhìn thấy người Phương gia đang nhìn bên này, Hải Trường Vũ cùng Phùng Nghiên vừa nói vừa dẫn người đến sảnh.
“Em trước để Chung Ý dẫn đến chỗ đó đi, anh đi tìm người Phương gia.” Chung Ý nghe thấy Hải Trường Vũ nói thế, nhìn gương mặt lo lắng khi bạn trai gặp phải phiền phức của Phương Nghiên, liền an ủi: “Phương tiểu thư, chúng ta đi thôi, không cần lo lắng.”
Hải Trường Vũ gật đầu với Chung Ý, đi ra sảnh chính, nhìn Hải Trường Vũ và Vương Mông rời đi, Chung Ý cũng đi cùng Phương Nghiên ra sảnh chính.
“Hải Trường Vũ nói với tôi, xe ở bên đó. Không phải có người phát hiện, trên đường đi anh ấy cũng gọi điện chào hỏi, đi thôi, trên đường chú ý an toàn.” Chung Ý dẫn người đến trước xe, an ủi nói.
Phùng Nghiên ngồi ở ghế phó lái, nhìn người thanh niên dịu dàng trước mặt, trước khi xe chạy nháy mắt với Chung Ý: “Cảm ơn chị dâu.”
Xe rất nhanh đã chạy, chỉ để lại cho Chung Ý một vệt đỏ trên mặt.