Sau khi lên xe, hai người đến khu phố gần đó xem xét, thật ra đồ đã mua rồi, nhưng Vương Mông nhất định phải nhìn lại lần nữa.
Chung Ý đành phải đi theo phía sau cậu ta, nhìn cậu đi hết một đoạn đường, nhưng vẫn không tìm thấy gì như trước.
“Cậu nghĩ mua cái này có ổn không?” Vương Mông túm lấy một con búp bê hình Pikachu, cố tình trêu chọc.
“Nếu cậu muốn bị anh trai mình đánh chết thì cứ mua.” Chung Ý nhìn thoáng qua Vương Mông đang cầm, trong mắt hiện lên vẻ thương cảm.
“Vậy thì thôi.” Vương Mông đặt con búp bê lại, dường như còn có chút luyến tiếc.
Sự hứng thú của Chung Ý vẫn không cao, hai người lại tùy tiện nhìn thêm một chút nữa, nhưng cũng nhanh chóng trở về: “Gặp lại ở bữa tiệc sinh nhật anh trai tôi nhé, Tiểu Ý.” Vương Mông lên xe.
Chung Ý gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, vẫy vẫy tay với Vương Mông.
Về đến nhà, Chung Ý có chút cáu kỉnh, lấy món quà ra, liếc nhìn cái hộp rồi đặt lên trên bàn.
Một lát sau, cậu cầm món đồ trên bàn lên, nhìn chằm chằm vào bao bì bên ngoài của nó vài lần.
Lại gạt món quà này sang một bên, cả người cậu có chút cáu kỉnh, đứng dậy cầm cốc nước ngồi xuống uống, cảnh tượng kia vẫn cứ lởn vởn trong đầu.
Hải Trường Vũ đối xử dịu dàng với cô gái kia, khí chất cả người đều vô cùng nhu hòa, chắc chắn có mối quan hệ gì đó, đột nhiên Chung Ý còn có chút tức giận, ném cái cốc xuống, phát ra tiếng “loảng xoảng”.
Hừ, tán tỉnh như vậy chắc chắn không phải là một người tốt! Quả nhiên giống như tên của anh ấy vậy, chính là Hải Vương, Chung Ý có chút nổi nóng, bởi sự dịu dàng của Hải Trường Vũ đã dành cho một người khác, cũng bởi vì tâm tình của mình bị anh làm cho xao động một cách dễ dàng.
—— dải phân cách xinh đẹp ——
Vài ngày sau là tới sinh nhật của Hải Trường Vũ, thời điểm Chung Ý đến, mọi người đã tới gần hết rồi.
Khác với bữa tiệc ăn mừng lần trước do Chung gia tổ chức, bữa tiệc lần này rõ ràng rất tốt, người đến đều là lãnh đạo hoặc gia quyến của các công ty.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương từ từ vang lên bên tai mọi người, nhẹ nhàng bay bổng trong đại sảnh tổ chức bữa tiệc rộng lớn, nhưng mùi nước hoa thì cực kì nồng đậm, nơi đây đang tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng và quý tộc.
Chung Ý mặc một thân tây trang màu bạc, trên tay đeo đồng hồ, càng có thêm vài phần phong độ, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười đầy ôn nhuận, mặt đồng hồ sáng rực rỡ dưới ngọn đèn, trong lúc nhất thời khiến cho người xem cảm thấy mê mẩn.
Nam thanh nữ tú cầm ly rượu làm từ thủy tinh, tụ tập lại thành từng vòng nói chuyện với nhau, lúm đồng tiền như hoa, tiếng hoan hô lọt vào tai, trên mặt mang ý cười ngọt ngào. Đàn ông dáng người cao lớn, phụ nữ nhỏ nhắn động lòng, đều chìm trong dòng người, khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt, quả thật là một cảnh tượng xa hoa.
Bình thường bữa tiệc đều được sắp xếp vào buổi tối, lúc này sắc trời đã muộn, màn đêm buông xuống, bầu trời cực kỳ nhiều sao, bên ngoài cửa sổ còn có bóng tối vô tận, hoàn toàn đối lập với bên trong phồn hoa ồn ào.
“Tiểu Ý!” Lâm Huyền chú ý tới quý công tử ở chỗ cửa ra vào, đúng là Chung Ý.
Trên tay Lâm Huyền còn đang cầm một ly rượu, không ngừng chạy tới bên cạnh cậu: “Món quà lần này thật sự rất cảm ơn cậu đã hỗ trợ, nếu không tôi thật chẳng tin nổi Vương Mông.”
Chung Ý cười cười: “Không có gì, cậu giao cho cậu ta mua, cậu ta cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy thất vọng.”
Chung Ý nhìn quanh, không thấy Hải Trường Vũ, dường như thấy được cậu đang nghi hoặc, Lâm Huyền nói: “Người của Hải thị vừa mới đi ra ngoài, nhưng lại biến mất rồi, cũng chẳng biết đang ở đâu.”
“Ừm.” Chung Ý thu hồi tầm mắt lại, nhận lấy ly rượu trong tay người bồi bàn bên cạnh, nhấp một ngụm: “Đi thôi, đi thôi.”
Hai người bước vào bên trong, đột nhiên tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào một chỗ, hóa ra là nhân vật chính của ngày hôm nay đến rồi.
Hải Trường Vũ vẫn đi theo phong cách quen thuộc, mặc một thân tây trang màu đen, áo mặc đứng đắn, quần dài thẳng chỉnh tề, eo hẹp chân dài, như một giá treo quần áo điển hình, hơn nữa chiều cao còn là một mét chín, vừa đứng cạnh người này, khí thế lập tức bị áp đảo hoàn toàn.
Chung Ý nhìn đến Hải Trường Vũ, hai mắt sáng lên, vừa muốn nhấc chân đi tới nói chuyện với anh thì một cô gái mặc váy dài màu trắng đi đến bên cạnh Hải Trường Vũ, thân thể muốn động đậy giống như bị đông lạnh vậy, không thể di chuyển được, chân vừa mới bước ra cũng dừng lại.
Chung Ý có chút khó chịu, nhìn từ góc độ này của cậu, có thể nhìn thấy Hải Trường Vũ đang liếc xung quanh như thể đang tìm kiếm một người nào đó.
Cậu cúi đầu xuống, thu cảm xúc lại, sau đó tiếp tục ngẩng đầu lên, còn chưa kịp che dấu sự khổ sở trong ánh mắt thì đã bị Hải Trường Vũ nhìn thấy, có điều Chung Ý nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Hải Trường Vũ nhìn thấy ánh mắt kia của Chung Ý thì nhíu nhíu mày, không chút do dự nhấc chân đi qua bên kia. Sao lại thế này? Cảm xúc của Tiểu Chung thiếu gia có chút không đúng cho lắm.
Sau khi Lâm Huyền đưa Chung Ý vào bên trong, có người gọi cậu ấy một tiếng: “Vương Mông, cậu lại đây một chút.”
“Tiểu Ý, tôi đi xem trước nhé.”
“Ừm, chúc năm mới và những điều tốt đẹp.” Chung Ý đưa ly rượu đã cạn cho người nhân viên bên cạnh, vài người gần cậu cũng đang nói về chuyện công việc vừa rồi.
“Được rồi, về thỏa thuận dạo gần đây ——”
Hải Trường Vũ đi đến chỗ một vài người bên cạnh, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tôi mượn Chung tổng một chút nhé.”
“Ừm, vậy chúng ta nói chuyện trước đi.” Mấy người này thức thời rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm những người xung quanh để thảo luận chuyện kinh doanh hoặc lôi kéo làm quen.
Tuy vừa nói chuyện với những người khác về việc làm ăn, nhưng suy nghĩ của Chung Ý vẫn dừng lại ở lúc Hải Trường Vũ nói chuyện cùng cô gái kia.
Nhìn thấy Hải Trường Vũ tiến thẳng về phía bên này của mình, cậu thu cảm xúc lại, cảm xúc của cậu rất dễ bộc lộ ra ngoài, cho nên có thể khiến Hải Trường Vũ chú ý được cậu đang không đúng lắm.
“Cảm ơn Tiểu Chung thiếu gia có thể thu xếp công việc, bớt chút thời gian tham gia bữa tiệc sinh nhật của Hải mỗ.” Hải Trường Vũ đi đến trước mặt Chung Ý, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn khi đối diện với người mình yêu, trong ánh mắt phản chiếu bộ dáng của Chung Ý, có một chút vui vẻ.
“Không đến không được, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Chung Ý đưa món quà trên tay ra, giả vờ vui vẻ.
Tuy rằng rất nhiều người sẽ đưa quà cho nhân viên phục vụ, để bọn họ chuyển tới thay mình, nhưng Chung Ý vẫn muốn tự giao cho Hải Trường Vũ.
“Tôi rất vui, cảm ơn Chung thiếu gia.” Hải Trường Vũ nhận lấy cái hộp nhỏ trong tay Chung Ý, trong giọng nói có chút vui vẻ không thể che dấu được.
“Anh còn chưa nhìn xem đó là cái gì đâu, đã vui vẻ như vậy rồi sao?” Chung Ý nhìn thấy vẻ vui mừng trong ánh mắt Hải Trường Vũ, lông mày vừa mới rũ xuống có chút nhướng lên.
“Cho dù là cái gì, chỉ cần cậu tặng, tôi đều thích.” Hải Trường Vũ nhìn thẳng vào Chung Ý, trong mắt đều là sự chân thành.
“Anh ——”
“Anh Vũ, sao anh lại ở đây vậy? Em vừa tìm anh rất lâu đấy…” Một giọng nói thanh thúy truyền đến từ bên cạnh, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Phùng Nghiên tìm kiếm trong đám người nửa ngày mới phát hiện Hải Trường Vũ đang nói chuyện với người khác, hơi kéo làn váy lên một chút, đi về phía bên này.
“Bên kia có chuyện cần anh xử lý.” Phùng Nghiên đến gần thì phát hiện ra người nói chuyện với Hải Trường Vũ chính là Chung thiếu gia của nhà họ Chung nổi tiếng cách đây không lâu, quả nhiên đẹp trai giống như lời đồn, thật sự là một đại soái ca! Phùng Nghiên yên lặng hò hét ở trong lòng.
“Chuyện gì?” Sắc mặt của Hải Trường Vũ có chút đen lại, anh đang nói chuyện với Chung Ý, lại có việc gì nữa?
“Đi nhanh đi.” Cha Hải bên kia quả thật đang muốn nói chuyện với Hải Trường Vũ, quả thật có chút vội vàng, Phùng Nghiên cũng bất chấp, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của Hải Trường Vũ, kéo anh tới bên kia, lại không biết hành động này của mình đặc biệt chói mắt trong đầu Chung Ý.
Hải Trường Vũ nắm lấy tay Phùng Nghiên, nói với Chung Ý: “Chờ tôi trở lại.” Cảm giác được Chung Ý có chuyện gì đó, mình vẫn chưa hỏi rõ ràng, nhưng bây giờ còn có việc gấp, chỉ có thể đi xử lý trước, sau đó Hải Trường Vũ rời đi theo Phùng Nghiên.
Chung Ý nhìn chằm chằm bóng hai người rời đi, có chút thất thần, vừa rồi Phùng Nghiên kia theo bản năng hành động thân mật, quả thật có chút kí©h thí©ɧ đến cậu, tiếp tục lấy một ly rượu trong tay người bồi bàn rồi uống một ngụm,cố gắng ngăn chặn sự co thắt của cổ họng.
Sau đó, Chung Ý từ chối vài người định nói chuyện, uống thêm vài ly ở bên cạnh, cảm giác được đầu hơi choáng váng, nhìn thấy cảnh tượng ăn uống linh đình, lại nhớ đến Hải Trường Vũ đã rời đi không lâu trước đó, đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, muốn đi ra ngoài hít thở một hơi.
Ra tới bên ngoài, tầm nhìn lập tức trở nên rộng lớn, bỏ lại sau lưng sự ồn ào và hối hả của bữa tiệc, đón lấy làn gió nhu hòa buổi đêm, Chung Ý dừng lại trên hành lang.
Nước trong hồ phía trước có chút tĩnh lặng, ngẫu nhiên nổi lên một vài gợn sóng, có lẽ là dấu vết của những con cá nhẹ nhàng đong đưa lưu lại, cũng có thể là dấu chân của vài con côn trùng nhảy lên trên mặt nước.
Đợi đến thời điểm Hải Trường Vũ tìm được Chung Ý, Tiểu Chung thiếu gia đã lo lắng ngẩn người nhìn về phương xa.
“Tại sao lại đến đây?” Hải Trường Vũ đi đến bên cạnh Chung Ý, đừng cùng cậu phía trước hồ nước.
“Không có gì, chỉ hơi uống nhiều một chút, đi ra hít thở không khí thôi.” Giọng nói hơi khàn của Chung Ý truyền đến từ bên cạnh.
“Tại sao anh lại không đi cùng cô ấy nữa?” Rõ ràng biết lời này không nên nói ra, nhưng Chung Ý vẫn không nhịn được mà truy vấn.
Bộ dáng hiện tại của chính mình thật sự rất giống một người phụ nữ đang đố kỵ, Chung Ý không khỏi tự giễu, rõ ràng Hải Trường Vũ không có nói trắng ra là thích cậu, rõ ràng là chính cậu tự muốn từ chối Hải Trường Vũ trước…
“À, chỉ là đùa một chút thôi, không có gì.” Hải Trường Vũ còn không hỏi “cô ấy” kia là ai, Chung ý rất nhanh bổ sung thêm một câu.
Ánh trăng phía xa xa phản chiếu trong nước, ngọn đèn bên hồ cũng chiếu thân ảnh hai người vào trong nước, Hải Trường Vũ nhìn thấy sườn mặt của Chung Ý, mở miệng giải thích:
“Cậu nói cô ấy sao, Phùng Nghiên là em họ Phùng Vũ, cũng là bạn tốt nhiều năm của tôi, lần này trở về là muốn thương lượng hôn lễ với người trong nhà.”
Hôn lễ? Với ai?
Trái tim Chung Ý lập tức siết chặt lại, cũng không dám quay sang nhìn Hải Trường Vũ bên kia.
Hải Trường Vũ nhìn thấy Chung Ý vô thức vuốt vuốt bàn tay, tiểu thiếu gia đây mỗi lần khẩn trương bất an đều có một thói quen nhỏ, anh không khỏi ôm một chút hy vọng, cảm thấy được cậu chính là vì mình mà khẩn trương.
Nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước, sau khi cậu biết được tâm ý của mình thì một mực xa lánh anh, Hải Trường Vũ tự cười giễu ở trong lòng, hơn phân nửa không phải bởi vì anh.
Có điều Hải Trường Vũ vẫn mở miệng giải thích: “Phùng Nghiên có một người bạn trai nói chuyện đã nhiều năm, nhưng cha mẹ vẫn không đồng ý, lần này là vì anh ấy mà về.”
Người bạn trai nói chuyện đã nhiều năm, vậy không phải Hải Trường Vũ?
Chung Ý nhìn về phía anh, có chút nghi hoặc, Hải Trường Vũ nhận ra tâm tư của cậu, cười cười nói: “Tuy nói rằng tôi và cô ấy cùng nhau lớn lên, nhưng bạn trai cô ấy ở nước ngoài.”
Nói rồi dừng lại một chút, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của người trước mắt, có lẽ là không khí phù hợp, Hải Trường Vũ mở miệng nói: “Tôi cũng có người mình thích, nhưng không phải là cô ấy.” Nói xong nhìn thẳng vào cậu, như muốn dùng một cái liếc mắt nhìn đến tận trong lòng cậu.