Chương 32: Ngủ cùng nhau

Hải Trường Vũ nhìn qua cái đầu bị cậu sấy phồng lên, gương mặt vẫn còn có chút ửng hồng vì vừa tắm xong, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục gửi tin nhắn.

Thấy Hải Trường Vũ đang bận rộn, “Có phải còn nhiều việc cần xử lý đúng không? Có cần máy tính không? Trong thư phòng có đó.”

Chung Ý rót ly nước, uống một ngụm, rồi để lại trên bàn, thả lỏng cơ thể ngã xuống sô pha, nhìn Hải Trường Vũ giải quyết công việc liền nhắc nhở nói.“Không cần, sắp xử lý xong rồi”. Hải Trường Vũ đưa tay ấn vào màn hình vài cái, tiếp tục xử lý công việc.

Chung Ý nhìn gương mặt góc cạnh với những đường nét mạnh mẽ giống như trạm của của Hải Trường Vũ. Hải Trường Vũ cũng rất đẹp trai, Chung Ý nói thầm trong lòng, còn nhìn trộm đối phương thêm mấy lần.

Đợi Hải Trường Vũ cảm giác được ánh mắt của cậu, lúc quay ra thì Chung Ý đã quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như đang nhìn bình hoa bên cạnh Hải Trường Vũ.

Hải Trường Vũ thấy sự bất thường của Chung Ý, như nhận ra điều gì đó, anh cố gắng nhịn cười nhắc nhở thở ký: “Được rồi, ngày mai chúng ta còn có cuộc họp”.

“Tôi đi ngủ trước đây.” Ngồi được một lúc, dường như do tác dụng của thuốc Chung Ý cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ, nhìn thấy cũng đã muộn liền đứng lên nói với Hải Trường Vũ.

Hải Trường Vũ thấy tâm trạng cậu không tốt, đôi mắt lộ rõ vẻ buồn ngủ nhưng vì tài liều trên tay vẫn chưa xong, bèn nói: “Được, anh cũng sắp xong việc rồi, em đi ngủ trước đi Được rồi, tôi cũng sắp xong việc rồi, cậu đi ngủ trước đi.”

Chung Ý chậm chạp quay về phòng chui vào trong chăn, ngáp mấy cái, duỗi tay lau nước mắt trên mặt, đợi đến lúc ổ chăn dần ấm lên thì cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Lúc cậu mơ màng chuẩn bị ngủ thì cảm giác được Hải Trường Vũ cũng lên giường.

Hải Trường Vũ nhẹ nhàng mở chăn bông ra, sau đó từ từ nằm xuống. Đột nhiên, cảm thấy có vật gì đó đang ngăn cách hai người, vươn tay sờ thử thì ra đó là một con búp bê nhỏ. Hải Trường Vũ cười thầm trong lòng, tâm phòng bị rất nặng.

Có điều con búp bê này ở đâu ra, Hải Trường Vũ nhìn con búp bê không biết tên trong tay.

Cảm giác được Hải Trường Vũ nằm ở bên cạnh, sâu ngủ trong Chung Ý lập tức biến mất, đột nhiên có thêm một người nằm bên cạnh khiến cậu có chút xấu hổ, nhắm mắt lại tất cả đều là hơi thở của đối phương, cảm giác có người dán gần đến người mình, lỗ tai có chút phiếm hồng.

Chung Ý miên man suy nghĩ một lát, cảm thấy hô hấp của người bên cạnh dần dần ổn định, cơn buồn ngủ cũng quay trở lại, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhận thấy người bên cạnh dần dần chìm vào giấc ngủ, Hải Trường Vũ người vốn đang ngủ say lúc này lại từ từ tỉnh dậy, vươn tay sờ lên trán của cậu, lòng bàn tay ấm áp chạm vào vầng trán trắng nõn sạch sẽ của cậu, giống như đang chạm vào một thứ trang sức vô cùng quý giá. Cảm nhận được nhiệt độ trên trán của cậu không hề tăng lên anh liền thả lỏng cơ thể, yên tâm chìm vào giấc ngủ mà không hề biết rằng cậu thanh niên bên cạnh vẫn chưa ngủ.

Chung Ý cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của Hải Trường Vũ, cậu có cảm giác như bản thân phát sốt rồi, hai mắt cậu nhắm chặt, hai hàng lông mi đan vào nhau, đợi đến khi Hải Trường Vũ thu tay lại, Chung Ý còn đang cố gắng che đi đôi má đang đỏ bừng, nhất định là bệnh cảm cúm của cậu nặng hơn rồi.

Một đêm không mộng mị, Chung Ý ban đêm cũng không hề phát sốt, bình bình an an thức dậy vào sáng hôm sau.

Chung Ý mơ mơ màng màng, cảm nhận được ánh sáng từ ngoài cửa sổ, Chung Ý biết rằng giờ cũng không còn sớm, cậu đang định ngồi dậy thì phát hiện mình bị một người đàn ông ôm trong lòng, còn con búp bê nhỏ đêm qua được đặt giữa hai người đã biến mất.

“?!”.

Chung Ý tựa người vào người Hải Trường Vũ, cảm nhận vòm ngực nóng bỏng như đá của anh, kinh ngạc đến hóa đá, thậm chí không dám cử động ngón tay.

“Tỉnh rồi?” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, anh nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai cậu.

“Ừm.” Chung Ý sáng sớm đã đỏ mặt.

“Sao vậy? Vẫn chưa đỡ sao? Hải Trường Vũ mở mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cậu, khuôn mặt cậu đỏ lên một cách kì lạ, lông mày nhăn lại.

“Không có gì, hôm nay đỡ hơn rồi.” Chung Ý lập tức ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay của Hải Trường Vũ.

“Hừ.” Hải Trường Vũ thấy bộ dạng cậu như vậy, nhìn thiếu niên đang nằm trong vòng tay bỗng nhiên biết mất đành ngậm ngùi nói: “Tối qua, em cứ đạp chăn ra, anh đắp chăn lại cho em mấy lần mà em vẫn đạp ra, nên anh đành phải ôm em ngủ đến tận nửa đêm.”

Nói xong anh kéo chăn ra, ngồi dậy và ngáp một cái, điều này chứng tỏ rằng đêm qua Chung Ý cũng ngủ không yên, Chung Ý sờ tay lên mũi, lúc ngủ quả thật cậu thường có thói quen hay đạp chăn.

“Được rồi, đến lúc phải dậy rồi.” Chung Ý không muốn tiếp tục nói vấn đề này nữa, vội vàng kéo chăn ra, đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi giường liền phát hiện con búp bê thỏ đáng thương đang nằm úp mặt dưới cửa sổ trông vô cùng đáng thương.

Hải Trường Vũ thấy Chung Ý nhặt con búp bê lên, hóa ra đêm qua anh đã chạm vào tai của con búp bê thỏ.

Thấy Hải Trường Vũ đang nhìn con búp bê, Chung Ý liền bỏ nó sang một bên, “Là con của em họ tôi, lần trước anh ấy đến lấy đồ nhưng anh ấy quên cầm về nên mới để ở chỗ tôi”.

Chung Ý nhớ đến lời của cô bé Loli đã nói ở đầu dây bên kia: “Tiểu thúc sống một mình rất cô đơn, hãy để thỏ TuTu ở cùng.” Nói xong cô bé có nhìn thỏ TuTu vài lần.

Chung Ý đứng dậy mở rèm cửa, vào buổi sáng, ánh nắng chiếu qua cửa, chiếu thẳng xuống sàn nhà ngay cạnh chỗ Chung Ý đang đứng cho thấy thời tiết hôm nay sẽ rất tuyệt vời.

Thấy bệnh cảm cúm cũng đã đỡ, dù cậu vẫn hơi mệt nhưng dù sao vẫn đỡ hơn hơn hôm qua rất nhiều.

“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Tâm trạng tự nhiên cũng trở lên tốt hơn khi thời tiết tốt, Chung Ý mỉm cười nhìn về phía Hải Trường Vũ.

Thiếu niên đẹp trai đang đứng trước cửa sổ thủy tinh, trên mặt là nụ cười ôn hòa, trái tim của Hải Trường Vũ loạn mất một nhịp, thật sự muốn ôm người thiếu niên ấy vào lòng, sờ lên đôi lông mày tuấn tú ấy.

Chung Ý ngại ngùng không muốn để Hải Trường Vũ nấu, đành chủ động lên tiếng: “Để tôi nấu.” Nói xong cậu lập tức xắn tay áo vào bếp.

Hải Trường Vũ nhìn theo bóng lưng cậu, gọi điện thoại, “Mang cho tôi một bộ quần áo tới...”.

Hiệu suất làm việc của thư ký Hải Trường Vũ rất cao, khi quần áo được đưa đến, Chung Ý vẫn đang bận rộn trong phòng bếp.

Thư ký nhìn thấy Chủ tịch nhà mình đang mặc bộ đồ ngủ màu cam, giống như quả cam đang di chuyển, một chút cũng không nghĩ đây là vị Chủ tịch giỏi giang của Hải Thị, khác biệt này cũng quá lớn rồi.

“Hả? Ai đến vậy?” Chung Ý từ trong bếp thò đầu ra.

Thấy có giọng nói từ bếp truyền đến, thư kí ngẩng đầu muốn nhìn vào trong nhưng lại bị Hải Trường Vũ ngăn lại: “Được rồi, cô về trước đi.”

“Vâng, được ạ, Hải tổng.” Thư ký vỗ ngực im lặng đi về, ánh mắt lạnh lùng của Hải Trường Vũ có chút đáng sợ.

Thấy Chung Ý vẫn nhìn về phía anh, Hải Trường Vũ quơ quơ chiếc túi trong tay “Không có gì, chỉ là tới đưa quần áo thôi.”

“Anh ấy đi rồi sao? Anh không gọi anh ấy vào ăn sáng một chút sao?” Chung Ý thấy Hải Trường Vũ đi vào một mình, không biết thư ký của anh đã về hay chưa liền hỏi.

“Không sao, anh ấy ăn rồi, đã đi về rồi.” Hải Trường Vũ mặt không biến sắc nói dối.

“Được rồi, vậy anh trước tiên đi rửa tay đi, chúng ta có thể ăn cơm rồi.” Bữa sáng do Chung Ý làm cũng vô cùng đơn giản.

Một chiếc sandwich, một quả trứng chiên và một cốc sữa ấm. Chung Ý có chút xấu hổ cười với Hải Trường Vũ “Tôi nấu ăn không giỏi.”

Hải Trường Vũ cắn một miếng rồi nói với Chung Ý “Ngon lắm”

Chung Ý tự mình nếm thử, mặc dù nó không tệ nhưng cũng không ngon như lời Hải Trường Vũ nói, nhưng trong lòng Chung Ý vẫn rất vui.

Hải Trường Vũ nâng khóe miệng nhìn thiếu niên đang vui vẻ ở đối diện, tâm trạng anh cũng tốt lên.

Chung Ý giữ tâm trạng vui vẻ mãi cho đến lúc đến công ty, “Giám đốc, sức khỏe ngài đỡ hơn chút nào chưa?” Tiểu Trần thấy Chung Ý đã đi làm trở lại, liền quan tâm.

“Đã đỡ nhiều rồi.” Chung Ý gật đầu với Tiểu Trần

Từ qua đến giờ cũng hơn nửa ngày rồi, công việc tồn đọng lại rất nhiều, Chung Ý bắt đầu giải quyết mọi việc.

Một giờ trôi qua, vẫn còn rất nhiều tài liệu, cảm cúm vẫn chưa khỏi hoàn toàn, Chung Ý có chút mệt mỏi, lấy điện thoại ra xem, đã sắp 10 giờ rồi.

Có điều Chung Ý thấy có tin nhắn trong gửi đến, Chung Ý ấn vào xem.

「Hải Trường Vũ: Chú ý nghỉ ngơi, cảm cúm vẫn chưa khỏi.」

Là tin nhắn của Hải Trường Vũ, hai người thêm Wechat của nhau từ chuyến công tác lần trước, nhưng hai người họ thường không nhắn tin cho nhau.

Chung Ý vẻ trong lòng, trả lời một câu đã biết, đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy đi lại vận động.

“Rác rưởi!” Một giọng nói tức giận từ ngoài của truyền tới.

Chung Ý cau mày nhìn cánh cửa đang mở, Chung Ninh đang nói gì đó với những người bên cạnh, vẻ mặt rất tức giận.

Một lát sau, mấy người họ lập tức rời đi.

Chung Ý nhất thời gian không để ý đến chuyện của Chung Ninh, vì vậy cậu cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.

“A, Chào Chung tổng.” Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời.

“Tình hình dạo này thế nào rồi.”

“Chung Ninh đang vội chuyển nhượng đất, dựa theo yêu cầu của ngài, đã cung cấp đầy đủ kinh phí cho cậu ta, có điều mảnh đất mà cậu ta muốn chuyển nhượng có vẻ không ổn cho lắm, còn mảnh đất là chúng ta lấy từ tay cậu ta đang dần tốt lên.”

Bảo sao cậu ta lại tức giận như vậy, tức đến mức con vịt cũng muốn bay lên, khó chịu biết nhường nào, khi miếng đất mình vừa chuyển nhượng ngày càng tốt, đến một lúc nào đó sợ rằng Chung Ninh sẽ tức ói ra máu mất.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Chung Ý cúp điện thoại, tiếp tục xử lý công việc.

“Có chuyện gì?” Phía bên kia Chung Ninh trở về phòng làm việc đóng cửa lại.

“Mảnh đất đó không phải sẽ không lên giá sao? Tại sao bây giờ nó lại ngày càng lên giá, còn mảnh đất mới mua một chút động tĩnh cũng không có” Chung Ninh nhìn thẳng vào người trước mặt, chỉ vào anh ta mà mắng.

“Chung thiếu, mảnh đất đó thật sự sắp lên giá rồi, bây giờ chỉ cần chờ đợi nữa thôi. Chúng ta trước hết lên ám binh bất động là tốt nhất.” Cấp dưới nở nụ cười nở nụ cười xin lỗi, trong lòng gào thét, đây có phải là điều anh ta muốn thanh đổi là thay đổi được đâu. tr

“Nó tốt nhất phải đem lại cho tôi một kết quả tốt.” Chung Ninh ném tài liệu xuống bàn, bình tĩnh một chút, qua một lát, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng cậu ta đá văng cái bàn trước mặt.

Vì chuyện này, cậu ta đã vay rất nhiều tiền để mua mảnh đất này, đến lúc này, Chung Ninh chỉ có thể cầu nguyện cho mảnh đất mới này sẽ phát triển tốt hơn.