“Viễn San, gần đây cậu định phát hành album mới hả?” Trong lúc nói chuyện, chủ đề chuyển lên trên người Lưu Viễn San.
“Từ nãy đến giờ cậu chưa thua lần nào, tôi tò mà không biết đối tượng cậu theo đuổi là ai.” Một người khác trong ký túc xá cũng nói đùa hỏi.
“Đối tượng theo đuổi ấy à, thành công rồi tôi sẽ nói với các cậu.” Lưu Viễn San cười với đám bạn, cầm lấy túi khoai tây chiên đã để ở một bên, “rộp rộp rộp”, đã ăn rồi, còn không nói với bọn họ.
“Cậu chính là——”Vương Mông đang định phản bác lại, thì đèn trong phòng lại đột nhiên tắt, “Xảy ra chuyện gì? Sao tự dưng lại mất điện?” Đang định đứng dậy xem có chuyện gì, thì cửa đột nhiên mở ra.
Lâm Huyền cẩn thận bê một cái bánh kem nhỏ đi vào, cái bánh còn cắm mấy cây nến, trên mặt bánh còn vẽ ảnh hai người phiên bản chibi, vừa hát, vừa đi đến chỗ Vương Mộng.
“Happy birthday to you, happy birthday to you……” Mấy người đứng bên cạnh, cũng vừa vỗ tay vừa hát cùng.
Vương Mông có chút lúng túng đứng yên một bên, nhìn Lâm Huyền đi về phía cậu ta, dùng mắt thường cũng có thể thấy niềm vui trên mặt cậu ta.
“Cảm ơn mọi người!” Đợi phổi nến xong, đem được bật trở lại, Vương Mông vẫn không khỏi xúc động.
“Cảm ơn bảo bối của anh, còn có cảm ơn mọi người.”
“Được rồi được rồi, Cậu đừng khách sáo như vậy.” Mấy người còn không quên khinh bỉ Lâm Huyền đang dính trên người Vương Mộng.
“Ha ha ha……”
Chung Ý nhìn nụ cười đầy ngọt ngào của Vương Mộng, trong lòng nhịn không được mà vui thay cho cậu ta, cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống, không cần nghĩ cũng biết là Hải Trường Vũ, nhưng mà Chung Ý không có tâm trạng quan tâm.
Cậu muốn yên tĩnh một lát.
Ồn ào đến nửa đêm mấy người cũng nháo xong, Chung Ý về đến nhà, cũng không có tâm trạng nghĩ thêm cái gì, sắc trời nửa đêm đen vô cùng, cậu cũng không để ý trực tiếp tắm rửa rồi lao lên giường.
Có lẽ do trong lòng còn tâm sự, nên ban đêm ngủ cũng không ngon, tất cả giấc mơ đều lên lên xuống xuống, trong bóng tối cau mày mấy lần, ngày hôm sau cũng tỉnh giấc sớm.
Buổi sáng thức dậy, xoa xoa mi tâm, Chung Ý vừa tắm rửa, vừa để bản thân từ từ tỉnh táo lại, đầu tóc vẫn còn nửa khô nửa ướt, trên vai vắt khăn mặt, hai mắt vô thần đi vào nhà bếp, bắt đầu làm một tách cà phê.
Cầm tách cà phê, Chung Ý đứng ở ngoài ban công, cảm nhận cơn gió nhẹ, trong lòng tràn đầy suy nghĩ. Hải Trường Vũ có tình cảm với cậu, khiến cậu có chút bối rối.
Đợi đến lúc gần đến giờ, Chung Ý mới quay vào thay quần áo, mặt không biểu tình đi đến công ty.
Cậu sốc lại tinh thần để giải quyết công việc, nhưng mà tinh thần lại càng ngày càng không tốt, đầu cũng bắt đầu mê man, giống như bị cảm cúm. Chung Ý chậm rãi hít một hơi thật sâu, uống một ngụm nước nóng, tính toán để tinh thần tỉnh táo một chút.
“Được, buổi họp hôm nay đến đây thôi.” Ban đầu cậu cho rằng là do ngủ không ngon, nhưng mà bây giờ càng ngày càng khó chịu, buổi họp đang diễn ra, Chung Ý cảm thấy PPT trên màn hình quay vòng vòng.
Cố gắng chịu đựng đến khi kết thúc buổi họp, cảm thấy thật sự không ổn, bèn vươn tay lấy điện thoại ra.
“Tiểu Trần, tài liệu để trên mặt bàn tôi hôm nay, ngày mai tôi sẽ xem lại.”
“Được, Chung tổng.” Tiểu Trần ở đầu bên kia nhanh chóng trả lời cậu.
“Cậu đi mua cho tôi ít thuốc cảm cúm, rồi mang đến nhà tôi đang ở.” Chung Ý dặn dò Tiểu Trần xong liền về nhà.
Với tình trạng này chắc chắn không lái xe được, Chung Ý gọi một chiếc xe, đưa mình về căn hộ của mình.
Về đến nhà, Chung Ý đổi một bộ quần áo ở nhà, nằm bò trên giường mơ mơ hồ hồ ngủ mất.
Tiểu Trần cầm thuốc đứng ngoài cửa, có chút bối rối, Chủ tịch bảo cậu ta đi mua thuốc rồi mang đến nhà, nhưng mà cậu ta đã đứng ở ngoài cửa gõ rất lâu rồi, mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Phải làm sao đây? Có phải ngất ở bên trong rồi hay không? Có cần gọi thêm mấy cuộc nữa hay không? Nhưng mà cậu ta đã gọi rất nhiều cuộc rồi, mà Chung tổng vẫn không nghe. Có cần trực tiếp phá cửa không, không được, nếu không phải đến đường cùng, thì không thể làm chuyện này.
Tiểu Trần cầm bịch thuốc, đi đi lại lại trước cửa.
Đang nghĩ phải làm gì tiếp theo, thì cậu ta đột nhiên gặp được Tổng tài của Hải thị đang đến gần.
“Có chuyện gì thế?” Mặt Hải Trường Vũ vô cùng lạnh, hôm nay lúc anh tan làm, đặc biệt ở ngoài chờ Chung Ý, nhưng mà đợi thật lâu vẫn không nhìn thấy người, gọi điện thì cậu không nghe, chỉ đành đến chỗ cậu ở tìm người, hi vọng cậu ở nhà.
Anh đã đến nhà Chung Ý mấy lần, đương nhiên biết nhà cậu ở đâu, sợ cậu xảy ra chuyện gì, Hải Trường Vũ vội vội vàng vàng chạy đến, kết quả thấy Thư ký của Chung Ý đang đứng ngoài cửa, tay cầm bịch thuốc.
“Gõ cửa không mở à?” Hải Trường Vũ dò hỏi.
“Đúng vậy, Hải tổng, tôi gõ một lúc lâu rồi, nhưng mà vẫn không có người mở, nếu không——”
Chung Ý mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, đứng dậy cầm điện thoại lên nhìn, trời, bản thân thế mà lại ngủ quên hơn một tiếng, đồng thời cậu cũng rất ngạc nhiên về số cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, vội vàng ra mở cửa.
“Chung tổng!” Tiểu Trần nhìn sắc mặt Chung Ý có chút không tốt, đem thuốc đưa cho cậu, “Ngài có cần đi bệnh viện không?”
Chung Ý cầm thuốc từ tay Tiểu Trần, “Không sao, cũng không nghiêm trọng lắm, cậu về trước đi.”
Chung Ý có một tật xấu, chính là sống chết cũng không đồng ý tiêm, trừ khi không còn cách nào khác.
Bên chỗ Tiểu Trần xác thực vẫn còn chuyện phải giải quyết, mặc dù nói để Chung Ý ở nhà một mình không yên tâm, nhưng nhìn Hải tổng cao to đứng bên cạnh, nghĩ anh nhất định có thể chăm sóc Chung tổng, thế là liền rời khỏi.
“Hải tổng tìm tôi có chuyện gì?” Chung Ý nhìn Hải Trường Vũ, lên tiếng hỏi, ngữ khí có chút xa cách, sao Hải Trường Vũ lại đến nữa rồi.
Hải Trường Vũ nhìn thanh niên sắc mặt xám xịt trước mặt, đôi môi hồng hào bây giờ đã không có chút máu nào, có chút đau lòng mở miệng hỏi: “Sinh bệnh rồi?”
“Không sao, cảm cúm nhẹ, Hải tổng nếu không có chuyện gì nữa, thì chuyện công việc để hôm khác.” Chung Ý cảm thấy bản thân đứng không vững, tay nhanh chóng giữ lấy tay nắm cửa, chỉ hi vọng Hải Trường Vũ nhanh chóng đi, để bản thân quay vào ngủ thêm một chút.
Hải Trường Vũ cảm nhận được sự xa cách của Chung Ý, nhăn mặt lại, mím môi, khép mắt lại, nhớ lại ánh mắt của anh hôm đó, cậu cũng không chú ý đến. Hải Trường Vũ mở mắt lần nữa, ánh mắt mang theo chút buồn bực, dường như cậu cũng không phải không thích anh.
Nhưng mà cũng không nghĩ được gì nhiều thêm, trong đầu chỉ có chuyện Chung Ý sinh bệnh, “Bây giờ em một thân một mình, lại sinh bệnh, anh không yên tâm.”
Gần đến mùa này, hoa ở ngoài cửa gần như đã tàn hết, có một vài chiếc lá vàng rơi ở bên cạnh, cây ở bên cạnh cũng bị gió thổi lung lay, ngày thường gây ra tức giận không lý do.
Hải Trường Vũ ở ngoài cửa yên lặng nhìn Chung Ý, nhất quyết không chịu bước ra ngoài, Chung Ý cũng không thể đứng chặn ở cửa suốt, cũng không thể để anh ở ngoài, chỉ đành quay đầu bước vào phòng, không quản anh nữa.
Hải Trường Vũ nhìn cậu hùng hổ bước vào, trầm mặc đi sau lưng cậu, cùng cầu bước vào.
“Đói không, muốn ăn gì không?” Hải Trường Vũ dịu dàng nhìn Chung Ý, “Ăn một ít trước rồi hẵng uống thuốc, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.”
“Anh biết nấu à?” Chung Ý hoài nghi nhìn Hải Trường Vũ, đại thiếu gia được chiều chuộng từ nhỏ còn biết làm cơm? Cậu mới không tin.
“Biết một ít, không nhiều.” Hải Trường Vũ nhìn Chung Ý làm tổ trên sopha, trong lòng đã chấp nhận thất vọng, bây giờ không nên nghĩ tiếp nữa.
Hải Trường Vũ đem chăn ở bên cạnh đắp lên người cậu, “Không được để lạnh.” Nói xong cởϊ áσ khoác ra, đồng hồ cũng tháo xuống, đặt xuống bên cạnh sô pha, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Chung Ý nhìn chăn trên người, lại nhìn Hải Trường Vũ đi vào nhà bếp, không nói gì, chỉ im lặng kéo cao chăn lên một chút.
Chung Ý không phải người loại người không biết làm gì, bình thường thỉnh thoảng sẽ nấu cái gì đó, cho nên trong phòng bếp vẫn có một chút đồ, Hải Trường Vũ mở tủ ra, nhìn mấy cái, còn may, mặc dù không nhiều đồ, nhưng vẫn có thể nấu được vài món thanh đạm.
Cầm tạp dề treo bên cạnh mặc lên người, Hải Trường Ninh tùy tiện thắt lại, cảm giác đã thắt chặt, mở hộp gạo, lấy ra một ít gạo, bỏ vào trong nồi cơm điện.
Hạt gạo trắng như tuyết leng keng lăn vào nồi cơm, sau đó cho nước vào, vo qua liền trở lên sạch sẽ, đợi lúc nữa, nón sẽ trở thành mỹ vị trên bàn cơm.
Phòng bếp cách phòng khách không xa, từ góc độ của Chung Ý có thể nhìn thấy, nam nhân đeo tạp dề không phù hợp với hình tượng của anh, bóng dáng cao lớn bận rộn ở phòng bếp, Lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, đang loay hoay với nồi cơm điện.
Hải Trường Vũ bận rộn ở đó một lúc, còn nghe thấy tiếng thái rau, không lâu sau, không biết đang anh đang bận rộn tìm gì.
Chung Ý tưởng rằng anh tìm không thấy đồ, bèn bỏ chăn xuống, định đi xem sao, vừa bỏ ra liền cảm thấy có chút lạnh, lặng lẽ đem chăn quấn lên người, đi vào phòng bếp.
Đi đến cửa, đứng ở cửa bếp, nồi cơm điện đã bắt đầu bay hơi nóng ra, trong nồi cũng không biết ninh cái gì, phát ra âm thanh cạch cạch, Hải Trường Vũ đứng ở một góc, cầm mấy cái bát đũa nghịch ngợm
Nam nhân mặc tạp dề cảm thấy có ai đó đang nhìn, khóe mắt liếc nhìn cạnh cửa, nhìn thấy thiếu niên quấn chăn đứng ở cửa, lộ ra cái đầu xù xù, sắc mặt vẫn có chút không tốt, tò mò nhìn anh.
Hải Trường Vũ, đem bát đũa tùy tiện đặt ở một bên, đi đến cạnh bếp mở nắp vung ra nhìn cảnh bên trong, nói: “Sắp xong rồi, mau đi ra đi, phòng bếp toàn dầu mỡ.”
Chung Ý nhìn nam nhân đứng trước tủ bát trắng, ánh mắt mắt tràn đầy ôn nhu, hiện lên dưới khói bếp, len lỏi vào trong lòng bản thân, có lẽ là do sinh bệnh, lòng cũng mềm đi, nhìn Hải Trường Vũ, Chung Ý cảm thấy mắt ngay có chút nóng.
Ngoại trừ mẹ cậu, từ trước đến nay chưa từng có người nào ôn nhu như vậy với cậu, coi cậu như một bảo vật, vô cùng nâng niu, dù cậu có kéo dài khoảng cách, nhưng vẫn cảm nhận được lòng của Hải Trường Vũ, cậu cũng cấu đến gần anh hơn.
Lúc trước tất cả cảm giác của cậu đối với Hải Trường Vũ dần dần tụ lại, Chung Ý nhớ lại cảm giác bị điện giật lần đó khi chạm vào tay anh, tim cũng đập nhanh đỏ mặt không biết bao nhiêu lần khi thấy anh ấy ……
Cậu nghĩ bản thân cũng có khả năng hơi thích Hải Trường Vũ, chỉ là một chút một chút thôi, trong lòng Chung Ý vươn ngón trỏ và ngón cái ra một chút, chỉ là một chút.
Nhưng thật sự chỉ có một chút thôi sao? Có phải còn nhiều hơn không, Chung Ý tự hỏi trong lòng, nhưng mà bây giờ vấn đề này, cậu cũng không có đáp án.