Chương 22: Trở về

Sau khi Chung Ninh đi ra ngoài, cậu ta tìm một chỗ ở trong chốc lát rồi về nhà, vừa tắt xe chuẩn bị bước xuống, cậu ta đã gặp một đôi mẹ con vừa nói vừa đi đến gara.

Loáng thoáng nghe được tên của mình, cậu ta liền ngừng động tác xuống xe lại.

Ở trong xe nghe xong những lời hai người bọn họ nói, Chung Ninh cười lạnh một tiếng, cùng lắm cũng chỉ là hai người phụ nữ mà thôi, còn muốn bố trí cậu ta đằng sau lưng.

Nhưng lại là Chung Ý, bởi vì cậu, bản thân cậu ta luôn không thể ngóc đầu dậy nổi ở nhiều phương diện, nếu cậu không ở đó, tất cả mọi thứ trong Chung Thị không phải đều do chính mình định đoạt sao.

Một ý tưởng xấu xa nảy sinh trong đầu, muốn cướp của cậu ta? Cũng không xem cậu ta đã lên được vị trí này bằng cách nào.

Chung Ninh mở cửa xe, đóng sầm lại, điều chỉnh biểu cảm trên mặt cho thật tốt rồi tiến vào nhà.

—— dải phân cách ——

Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Ý phóng xe đi làm, không nghĩ tới lại gặp một người mình không ngờ đến ở cửa.

“Chung Ý?” Chung Ý nghe được có người gọi mình, trong giọng nói tràn ngập sự không chắc chắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đây không phải là Lâm Huyền sao?

“Cậu tới đây làm gì?” Lâm Huyền rất khó hiểu, đây không phải tòa nhà của Hải thị sao? Vì cớ gì lại có thể gặp được Chung Ý.

“Còn nữa, xe của cậu đâu? Sao cậu lại đi trên một chiếc xe đạp màu xanh lam?” Lâm Huyền nhìn thấy Chung Ý mặc quần áo thấp, trong tay còn đẩy một chiếc xe.

“Không thể nào, tôi cũng không nghe nói rằng Chung thị đóng cửa.” Lâm Huyền kỳ lạ nói.

“Được rồi được rồi, cậu còn không cho tôi có cơ hội nói chuyện, tự mình đoán mò ra cái gì không biết.” Chung Ý nhìn thấy Lâm Huyền đoán già đoán non, căn bản không để cho mình có cơ hội mở miệng đã cho rằng Chung thị phá sản rồi, vội vàng mở miệng ngăn cản lại.

“Vậy sao cậu lại đến đây?” Lâm Huyền tiếp tục truy vấn.

Quay lại một lần nữa, Chung Ý cười đầy bất đắc dĩ.

“Chuyện này nói ra rất dài, chờ vài ngày nữa tôi rảnh thì chúng ta tụ họp lại, tôi sẽ kể lại cho.” Chung Ý vỗ vỗ vai Lâm Huyền, bộ dáng chuyện xưa quá dài, hiện tại không thích hợp để nói.

“Nhưng thật ra tại sao cậu lại ở chỗ này?” Chung Ý nói rằng qua vài ngày nữa sẽ kể lại, nhưng nhìn thấy Lâm Huyền ở đây thì cũng mở miệng hỏi.

“Cũng đúng, vài ngày nữa rồi nói. Cậu hỏi tôi, thì mấy ngày nay Vương Mông đi công tác, không ở Hải thị, hôm nay mới trở về, nhưng đồ của cậu ta lại để ở chỗ bên này của tôi, bây giờ tôi mang đồ sang đây.” Lâm Huyền cầm trong tay một tập tài liệu, vẫy vẫy với Chung Ý.

“Nhưng cậu ta không nhận điện thoại của tôi, có thể bây giờ đang vội, nếu không thì Tiểu Ý cậu giúp tôi mang lên đi, dù sao cậu cũng ở đây mà. Bên kia tôi đang có một chương trình phải bắt đầu rồi, tôi đang rất vội.” Lâm Huyền đưa tập tài liệu cho Chung Ý.

“Làm ơn ~” Cậu ấy chắp tay lại thành chữ thập, chớp chớp mắt nhìn Chung Ý.

“Được rồi.” Chung Ý nhận lấy tập tài liệu, buồn cười nhìn cậu ấy.

“Cảm ơn Tiểu Ý nhé ~” Nói xong, Lâm Huyền liền mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ rồi rời đi.

Chung Ý nhàn nhã đẩy xe, sau đó cất vào một góc nhỏ rồi khóa kỹ lại.

“Chào buổi sáng, Chung Ý.” Một đồng nghiệp bên cạnh cũng đang khóa xe chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Chung Ý lễ phép gật gật đầu.

Chung Ý cầm tập tài liệu đi đến văn phòng của mình, Vương Mông ở bộ phận nào thật ra cậu cũng không rõ lắm, vẫn nên đi hỏi Hải Trường Vũ trước thì hơn.

Chung Ý đến chỗ Hải Trường Vũ bên kia ngắm nghía một chút, phát hiện cửa của văn phòng đang mở ra, nhưng không có ai ở bên trong, vì vậy nên trở về văn phòng nhỏ của mình.

Mấy ngày nay không ở đây, bông hoa nhỏ trên bàn đã tàn mất, Chung Ý cầm lên ngắm nghía vài lần, tại sao lại trở thành như vậy chứ, sau đó đi vào nhà vệ sinh, tưới vài giọt nước lên trên.

Trong quá trình lấy nước, cậu vừa vặn nghe thấy tiếng động bên văn phòng của Hải Trường Vũ.

Đã trở về rồi? Chung Ý đặt hoa nhỏ lại chỗ cũ, cầm tập tài liệu ở trong tay, đi đến văn phòng Hải Trường Vũ.

Có lẽ là vì thói quen khi đi công tác ở khách sạn, Chung Ý cũng không gõ cửa, theo bản năng mở ra rồi bước vào.

Sau khi Chung Ý đi vào mới phát hiện bên trong còn có người khác đang quay lưng về phía mình, không thấy rõ mặt, chẳng trách ban nãy nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Chuyến công tác lần này, hạng mục ở phía Nam thành phố ——”

“Hai người hẳn là vẫn còn đang bận.” Chung Ý đi vào, tiếng nói chuyện lập tức dừng lại, cả hai quay đầu nhìn về phía cậu.

“Tiểu Ý?” Người đối diện Hải Trường Vũ kinh ngạc kêu lên.

Chung Ý vừa nhìn thấy, đây không phải là Vương Mông sao? Được rồi, cũng không tốn nhiều công sức để tìm ra cậu ta.

“Này, Lâm Huyền bảo tôi đưa tài liệu cho cậu, cậu ấy nói với tôi rằng cậu không nghe điện thoại.” Chung Ý cầm tập tài liệu đưa cho Vương Mông, sau đó tự pha cho mình một tách cà phê theo thói quen.

“Điện thoại à? Vừa rồi tôi đang bàn bạc với anh trai, di động tắt tiếng nên không để ý tới.” Vương Mông nhìn lướt qua rồi lấy cà phê trong tủ ra, sau đó bắt đầu làm cho Chung Ý.

“Anh, Chung Ý, hai người?” Vương Mông nhìn thấy bộ dáng rất quen thuộc của cả hai, lập tức muốn làm rõ ngọn nguồn, hai người này không phải lúc trước không hợp nhau hay sao? Vì cớ gì bây giờ lại là bộ dáng rất quen thuộc như thế này?

“Thư ký Chung, cà phê không phải là nên pha cho ông chủ cậu uống hay sao?” Không đợi Vương Mông dứt lời, Hải Trường Vũ đã nói với Chung Ý đang uống cà phê.

Thư ký cái gì?! Vương Mông đã bị sốc. Mặc dù mỗi ngày lỗ tai cậu ta đều bị Lâm Huyền nhéo, nhưng vẫn không sao cả đâu. Có lẽ nào Chung thị phá sản rồi? Không thể nào!

“Muốn uống thì tự đi mà pha.” Nghe được lời nói của Hải Trường Vũ, Chung Ý không chút động đậy, đến một ánh mắt cũng chẳng cho anh, tự gây sức ép lên tách cà phê của mình.

Vương Mông: … Cái mùi vị tán tỉnh chết tiệt này là sao chứ?! Tôi không nên ở trong này, tôi hẳn là nên ở dưới gầm xe thì hơn.

Nhìn thấy bộ dáng vẫn còn đang ngẩn ngơ của Vương Mông, Chung Ý mang cà phê tới, chọc cậu ta một cái: “Cậu vẫn vội hơn đúng không, chuyện này nói ra thì dài lắm, hôm khác tôi nói cho cậu sau.”

Đây không chỉ là một câu chuyện dài, bí mật trong đó cũng không ít.

“Ừ, cũng đúng.” Vương Mông nở một nụ cười xấu hổ, nhưng lại không hề mất lịch sự.

“Vậy tôi đi xử lý việc bên kia trước đây, dạo gần đây đi công tác nên có một đống chuyện chất đống lại rồi. Gặp lại sau, anh trai, gặp lại sau, Tiểu Ý.” Vương Mông vẫy vẫy tay về phía hai người, cầm tài liệu rời đi.

Nhìn thấy Vương Mông rời đi, Chung Ý đột nhiên nhớ ra rằng đã gần đến lúc trao đổi thực tập sinh rồi, mình cũng có thể trở về.

“Thời gian trao đổi thực tập sinh đến nhanh thật đấy.” Chung Ý mở miệng nói.

“Phải, còn vài ngày nữa vậy?” Giọng nói của Hải Trường Vũ có chút lưu luyến.

“Thật tốt quá.” Chung Ý như trút được gánh nặng, khóe miệng nhếch lên một chút, có thể thấy được rằng tâm tình không tồi.

“Muốn trở về như vậy sao?” Hải Trường Vũ nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của Chung Ý thì không khỏi dò hỏi.

Chẳng lẽ cậu ấy không có chút lưu luyến nào với mình hay sao? Còn vui vẻ như vậy, Hải Trường Vũ nhất thời cảm thấy buồn bực.

“Tôi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý khi trở về.” Chung Ý cố tình không để tâm đến bộ dáng đáng thương của Hải Trường Vũ, nhưng vẫn bắt gặp vẻ mặt ủy khuất của anh.

Trông khá đáng yêu, giống như một con cún lớn chịu tổn thương vậy… Chung Ý sờ sờ chóp mũi. Không đúng, suy nghĩ này của cậu nên giữ lại cho mình, không nên tự làm khổ bản thân, thế mà lại cảm thấy anh ấy đáng yêu.

Chung Ý tự phỉ nhổ chính mình trong lòng đầy hung hăng.

Mấy ngày này của Hải Trường Vũ đã rất nhanh qua đi. Một ngày cuối cùng, Chung Ý cười hì hì nói đùa với Hải Trường Vũ:

“Hải tổng, cuộc đời về sau cần chiếu cố nhiều hơn.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Hải Trường Vũ cũng đáp lại cậu.

Lão công không biết xấu hổ, như một kẻ lưu manh/ bất hảo nghe lời nói của vợ. Chung Ý than thở ở trong lòng.

Có điều ngày mai cuối cùng cũng không cần đến Hải thị nữa rồi, tâm tình Chung Ý lập tức vui sướиɠ hơn.

Thật hạnh phúc ~

Buổi sáng ngày hôm sau, Chung Ý thoải mái bước vào tòa nhà Chung thị, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.

“Chào buổi sáng, chị Vu.”

“Chung Ý? Em đã trở lại rồi? Chị còn nghĩ rằng nhóm người của bọn em đến ngày mai mới quay về cơ.” Vu Miểu nhìn thấy Chung Ý đang cười trước mắt thì kinh ngạc mở miệng.

“Cần có thời gian để bọn họ bàn giao công việc, cho nên em sẽ trở lại muộn một chút, dù sao ở đây em cũng không có chuyện gì để làm cả.”

Bên này của cậu quả thật không có việc gì cần bàn giao cả, thư ký bên người chủ tịch, còn có thể làm gì nữa chứ.

“Hẳn là cậu đã học hỏi được rất nhiều từ lần trao đổi thực tập này đúng không.” Vu Miểu và những người khác kéo cậu ngồi vào ghế, nhìn cậu một cách tò mò.

“Anh nói với bọn em những gì mình đã trải qua đi, lần trao đổi thực tập này là trước nay chưa từng có đấy.” Một cô gái nhỏ bên cạnh Vu Miểu mở miệng nói.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Vài người cạnh đó cũng tò mò.

Chung Ý: “...”

“Thật ra cũng không quá tệ, công việc của tôi tương đối thoải mái, không học hỏi được điều gì cả, trải nghiệm cũng giống như bình thường thôi, không có việc gì làm sau khi tan tầm hết. Dạo gần đây chẳng phải chúng ta bắt đầu một hạng mục mới sao? Vậy nghiên cứu cái này đi.” Chung Ý nhìn thấy ánh mắt chờ mong của bọn họ, chậm rãi mở miệng.

“Ồ?” Một vài người cực kì thất vọng.

Đầu Chung Ý lập tức biến lớn, muốn hỏi cậu học được cái gì, học xong cách tranh luận với Hải Trường Vũ có được tính không? Đã trải qua cái gì, bị người khác biến mình thành một lễ vật lớn để đưa lên trên giường Hải Trường Vũ, có được tính không?

Cái này gọi là chuyện gì chứ, không thể nói, tuyệt đối không thể nói!

“Thật sự chẳng có gì cả, chúng ta làm việc đi.” Chung Ý đứng dậy khỏi ghế, yên lặng tiến về chỗ ngồi của mình.

Thật sự không hỏi được gì, tất cả mọi người đều trở về vị trí của mình, bắt đầu làm việc.

Cũng may cũng may, Chung Ý vỗ về trái tim bé bỏng đang đập loạn của mình, thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi tập trung làm việc.

Đến giờ tan tầm, tất cả mọi người lục đυ.c rời đi.

“Chung Ý, gặp lại sau.”

“Ừm, tạm biệt.”

Ngoại trừ Chung Ý, tất cả mọi người đều trở về, Chung Ý duỗi người, một chút công việc cuối cùng cũng xử lý xong rồi, cất đồ đi chuẩn bị tan tầm.

Cậu cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn từ người điều tra Chung Ninh gửi đến.

「Chung tổng, dạo gần đây dường như có một số ghi chép chuyển tiền bất thường ở tài khoản của Chung Ninh.」

Chung Ý nhíu mày, chuyện này cũng không ngoài ý muốn, gần đây Chung Ninh đang vội vàng đầu tư vào một mảnh đất bên ngoài thành phố, muốn tạo ra một chút thành tích, có điều thật ra việc này có vẻ không tốt lắm.

「Tiếp tục theo dõi như trước cho tôi.」Chung Ý bấm điện thoại, gửi tin nhắn đi.

“Vâng.”

Nhìn thấy bên kia đã trở về, Chung Ý cất điện thoại vào túi, đi đến bãi đậu mở khóa xe của mình.

“Chung Ý.” bên cạnh có người gọi cậu, ài, sao lại thế này chứ, một mình đẩy xe, còn có người gọi cậu.

Chung Ý nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, trách không được lại cảm thấy có chút quen thuộc, đây không phải là Hải Trường Vũ sao?

“Tiện đường, tôi đưa cậu về.” Hải Trường Vũ cười cười với Chung Ý.

“Tôi có xe.” Chung Ý chỉ chỉ vào xe của mình.