Lương Như còn muốn tiếp tục quấn lấy Chung Ý hỏi điều gì đó, Chung Ý ngược lại có chút mệt mỏi, không ngáp không được, nhẹ giọng từ chối Lương Như, vui vẻ nói với mẹ: “Mẹ, tối hôm qua con không nghỉ ngơi tốt, bây giờ con lên lầu nghỉ một lát nhé.”
“Được rồi, đi thôi.” Mẹ Chung đau lòng nhìn con trai mình, đưa cậu lên lầu, Chung Ý gật gật đầu với dì Lâm và Lương Như, đại diện cho lời xin lỗi của mình.
“Mấy ngày nay con không ở nhà nhưng mẹ cũng đều cho bọn họ quét dọn mỗi ngày, chăn cũng vừa phơi, mau nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Chung Ý nhìn căn phòng sạch sẽ cùng với chiếc chăn ấm áp rồi nói lời cảm ơn với mẹ Chung.
“Chung phu nhân, hai đứa con của bà thật là ưu tú nha.” Nhìn mẹ Lâm mẫu dắt theo con trai đi lên, chỉ chốc lát sau đã xuống lầu, do vậy nên nhắc đến với mẹ Chung.
“Ta thật may mắn vì đã có được đứa con trai ngoan như Chung Ý.” Sau Chung Ý lên lầu, mẹ Chung mới ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng.
Dì Lâm nhìn thoáng qua Chung Ninh, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, thì ra là không lên mặt được để bàn chuyện sinh con đẻ cái.
Hào môn luôn luôn có rất nhiều loại chuyện khó nói với bên ngoài, nhà nào nuôi gì ở bên ngoài, nhà nào mang về vài nhi tử nữ nhi, tất cả cũng chỉ là đều là chuyện cơm bữa thường ngày mà thôi.
Chỉ là tình huống của Chung gia bà cũng không rõ cho lắm, rốt cuộc vẫn là do hai nhà không thường xuyên tới lui, ai mà ngờ được đến cả Chung gia cũng có chuyện này cơ chứ.
Vốn còn tưởng rằng là mẹ Chung lại có thai, thì ra là không phải. Chẳng trách hai người tuy rằng có ngoại hình giống nhau nhưng khí chất lại kém nhiều như vậy. Chung Ý ưu nhã nhẹ nhàng, cả người mang theo quý khí từ khi sinh ra, mà trên người Chung Ninh lại không thể nhìn thấy được loại khí chất này.
Dì Lâm cười cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, lần này dẫn theo Lương Như tới chào hỏi Chung gia, ngoài mặt là nói đã mấy năm không gặp, thật ra là muốn mượn dịp này dẫn theo Lương Như tới kết thân, mấy năm nay Lương Như cũng đã lớn, người trong nhà đã bắt đầu nhọc lòng về chuyện của cô rồi.
“Trà hoa này thật không tồi.” Mẹ Chung nhìn thoáng qua sắc mặt của Chung Ninh đang ngồi đối diện, kết thúc câu chuyện này.
“A, quả thật không tồi.” Dì Lâm nhìn thấy hành động này của bà liền hiểu được địa vị của đứa trẻ này trong lòng mẹ Chung, vì thế nên mở miệng phụ họa theo.
Lương Như dường như cũng đã hiểu được cái gì, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Chung Ninh, trong mắt cũng không còn nhiệt tình như vừa rồi nữa, thậm chí còn lóe lên một chút khinh thường.
Chung Ninh những người trước mắt này đang kẻ xướng người hoạ, trong lòng vô cùng khó chịu, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng.
“Mọi người nói chuyện vui vẻ, công ty con còn có việc.” Không chịu được bầu không khí này nữa nên Chung Ninh quyết định đứng dậy rời đi.
Chung Ý lên lầu nghỉ ngơi một lát, cơn buồn ngủ xông lên, không chống lại được nữa mà tìm đến tấm chăn mềm mại, thoải mái duỗi người, cả khoang mũi đều là mùi hương thoải mái của tấm chăn đã phơi dưới ánh mặt trời.
“Ưm……” Không nhịn được mà ngủ mất, ngủ đã được hơn mười phút, đã bị sự dịu dàng gọi tỉnh:
“Tiểu Ý, mau dậy ăn cơm chiều đi, con đã ngủ lâu lắm rồi, còn ngủ tiếp sẽ như vậy nữa buổi tối sẽ không ngủ được đâu.”
Chung Ý hốt hoảng, còn chưa tỉnh táo lại, nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra đã thấy được dáng vẻ dịu dàng của mẹ, hình ảnh già nua tiều tụy của mẹ ở đời trước đột nhiên hiện lên trong đầu.
Giống như bây giờ thật tốt biết bao, cậu có được một cơ hội mới, có thể bảo vệ cho mẹ và công ty thật tốt.
“Mẹ, con còn muốn ngủ thêm chút nữa.” Giọng nói Chung Ý mềm mại, nũng nịu nói với mẹ mình.
Từ khi con trai đi học tiểu học, đều là một đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa lễ phép. Dáng vẻ nho nhỏ, lớn lên giống như một con búp bê Tây Dương tinh xảo, lại không thích làm nũng, ngoan ngoãn như vậy, dáng vẻ mềm mại ấy cũng chỉ có ở trẻ nhỏ mà thôi.
Lúc ấy vẫn luôn ngoan ngoãn, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, luôn tò mò hỏi đông hỏi tây:
“Mẹ ơi, vì sao Tiểu Dương lại không trở về nhà vậy? Mẹ ơi, con chỉ muốn nuôi Tiểu Dương mà thôi, mẹ ơi, mẹ à…….” Mẹ Chung cười cười nhìn dáng vẻ rầm rì của cậu, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ cậu khi còn nhỏ, không khỏi bật cười, thời gian thật sự trôi qua nhanh quá.
“Được, đều sẽ nuôi con lớn, mau đứng lên đi.” Mẹ Chung vỗ vỗ chăn của cậu.
“Được rồi, dậy thôi.” Chung Ý thức dậy rửa mặt, khi xuống lầu thì thấy bọn họ đang đi vào nhà ăn, vội vàng tiếp đón cậu: “Mau xuống đây đi Tiểu Ý.”
Chung Ý ăn cơm chiều cùng bọn họ, trong bữa ăn vậy mà lại không thấy Chung Ninh đâu. Có thể là do ban ngày tức giận nhiều quá, không biết đã chạy đến chỗ nào mà tủi thân một mình rồi đi.
Ở nhà ăn, dì Lâm vẫn luôn tác hợp Chung Ý cùng Lương Như. Ở phương diện tình cảm này Chung Ý vốn lạnh nhạt cũng nhìn ra được ý của dì Lâm. Chỉ là chuyện này khiến Chung Ý không vui cho lắm, tình cảm của bản thân thì cứ để tự mình giải quyết.
Mẹ Chung nhìn thấy sắc mặt con trai không hề để ý thì cũng hiểu rõ rằng hai người không hề diễn.
Sau này để nàng ở lại đây đi, mẹ Chung hạ quyết tâm trong lòng, rốt cuộc con trai mình cũng đã có chính kiến riêng. Ngay từ đầu là dì Lâm chủ động liên hệ với bà, còn tưởng rằng là bạn cũ tương phùng.
Sau khi nhìn thấy Lương Như, mẹ Chung cũng đã nhìn rõ được người kia, bà lập tức hiểu ra, nhưng Chung Ý vẫn luôn độc thân, để cậu gặp gỡ giao lưu nhiều cũng tốt, chính vì thế nên bà đã gọi Chung Ý trở về.
Hiểu rõ được mục đích của dì Lâm, cũng đã ngồi ăn cơm chiều cùng mẹ, Chung Ý cuối cùng cũng phải ra về.
“Mẹ, ngày mai con còn phải đi làm nên con về trước đây nhé.”
“Được, trời cũng sắp tối rồi, để con lái xe mẹ không yên tâm, để chú Lâm đưa con về nhé.” Mẹ Chung không yên tâm để đứa con trai bảo bối tự mình lái xe về.
“Vâng.” Nói xong, quản gia lái xe đưa Chung Ý về.
“Chúng ta cũng về thôi.” Dì Lâm dẫn Lương Như cùng chào tạm biệt mẹ Chung.
“Được, đi đường cẩn thận.” Mẹ Chung đưa hai người đến gara, hai hôm nay bà đều đỗ xe ở đây cả.
Hai người đi theo người hầu vào trong gara.
“Tiểu như, cái kia, ngài thích cái nào?” Dì Lâm nhìn mẹ Chung đứng bên ngoài, cách bọn họ có chút xa, lường trước được việc bà không nghe thấy nên mở miệng dò hỏi.
“Mẹ……” Lương Như vô cùng thẹn thùng, có lỹ nào lại nói trắng ra như vậy.
“Ta thấy Chung Ý không ý này, nhưng thật ra Chung Ninh à, nó vẫn luôn muốn lôi kéo làm quen với con.” Thật ra Chung Ý trong lòng dì Lâm không có ảnh hưởng gì lớn cả, tuy rằng cậu trông rất dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại không có bất cứ ý gì là nhượng bộ cả, nhìn dáng vẻ cậu không có hứng thú với con gái mà muốn ép cũng ép không được. Nhưng là suy đi nghĩ lại thì Chung Ninh cũng không phải không được.
“Chung Ninh tuy rằng là con ngoài giá thú, nhưng nếu như Chung gia đã nhận nó về thì chứng tỏ nó là người có năng lực.” Dì Lâm bình tĩnh phân tích, gia nghiệp Chung gia lớn, cho dù có là con riêng thì tài sản được nhận cũng không phải ít.
“Mẹ.” Lương Như có chút không thể tin được, từ nhỏ mình vẫn luôn tôn kính người mẹ này, thế nhưng người mẹ ấy vậy mà lại muốn gả cô cho một tên con riêng không ngóc mặt lên được.
“Mẹ, sao mẹ lại cảm thấy Chung Ninh sẽ có tương lai, mẹ không thấy hôm nay ngay cả 《 Jane Eyra 》anh ta cũng không biết hay sao?” Trong giọng nói của Lương Như tràn ngập sự khinh miệt, lúc đầu còn tưởng rằng anh ta giỏi lắm cơ chứ.
“Nhưng thật ra anh Tiểu Chung, rất giỏi.” Nhắc tới Chung Ý, giọng nói liền thẹn thùng hơn rất nhiều, toát ra dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân. Chung Ý lớn lên rất đẹp, lại tài giỏi, đối với con gái cũng dịu dàng, rất khó để người ta không động lòng cho đặng.
“Được rồi, về nhà rồi nói sau.” Hai người khởi động xe, chạy xe đến trước mặt mẹ Chung chào hỏi rồi trở về.
Điều các cô không biết chính là, Chung Ninh ở chiếc xe bên cạnh xe bọn họ.