“Làm sao vậy?” Thấy Chung Ý chậm chạp không đáp, Hải Trường Vũ quay đầu nhìn cậu một cái.
“À, không có chuyện gì cả.” Chung Ý lập tức tỉnh táo, lại nhìn thấy Hải Trường Vũ trở nên xuất thần. Cậu yên lặng ngoảnh mặt nhìn về hướng ngoài xe, thấy được hàng cây đổ bên đường.
“Tới nơi rồi, xuống xe đi.” Cuối cùng hai người vẫn không thể thống nhất được xem sẽ ăn cái gì, Hải Trường Vũ đành đưa Chung Ý đi nếm thử một nơi không tồi mà anh từng ăn trước đó.
“Được thôi.” Chung Ý cảm thấy khá hứng thú.
Đỗ xe ở ven đường, hai người bước xuống dưới.
Chung Ý hơi ngạc nhiên khi thấy “Tiệm bún Lý thị” trước mặt, vốn dĩ cậu nghĩ rằng nơi Hải Trường Vũ nói đến là nhà hàng tinh xảo, không nghĩ tới lại là một tiệm bún nhỏ giản dị.
“Vào đi.” Hải Trường Vũ ôn hòa nhắc nhở.
“Trang trí ở đây khá độc đáo đấy.” Chung Ý không khỏi nói.
Trong phòng được trang hoàng rất có ý vị, hai người ngồi phía trước cửa sổ, còn có thể thấy lá cây nho bên ngoài được bao bọc bởi những trái nho đỏ hồng mê người, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
“Chú Lý, cho hai tô bún bò đặc trưng và một vài món ăn kèm.” Hải Trường Vũ nhìn thoáng qua thực đơn, sau đó mở miệng gọi món.
“Được rồi, có ngay đây.” Bên trong phòng bếp truyền đến giọng nói đầy hào sảng.
“Đây là cách anh phát hiện ra nhà chú ấy?” Chung Ý nhìn về phía Hải Trường Vũ.
“Trong một lần tôi lang thang bên ngoài đã tìm thấy.”
“Sẽ không phải anh lạc đường đấy chứ.” Trong mắt Chung Ý mang theo vẻ cười, còn nói đi lung tung, chắc chắn là lạc đường rồi.
“Tôi…” Hải Trường Vũ còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị tiếng đồ ăn bên cạnh được mang tới cắt ngang.
“Đến rồi đây, bún của các cậu.” Một người phụ nữ hiền lành bưng khay, sắp xếp mì và đồ ăn kèm cho hai người họ một cách gọn gàng.
“Từ từ ăn đi.” Nói xong, bà đem khay xuống.
“Đồ ăn được mang lên rất nhanh.” Chung Ý mở miệng nói.
“Được rồi, ăn đi.” Hải Trường Vũ quay mặt về phía Chung Ý, tri kỷ đưa qua một đôi đũa.
Chung Ý nhìn thấy miếng thịt bò trước mặt, sợi bún trắng nổi lên trên nước dùng trong vắt, còn có thêm vài miếng thịt bò lớn màu nâu đỏ cùng lá xanh, màu đỏ và màu xanh, hương vị đặc biệt của thịt bò tỏa ra, đánh sâu vào thị giác và khứu giác, khiến Chung Ý nhanh chóng nhận lấy đôi đũa trong tay Hải Trường Vũ.
Chung Ý nhấp một ngụm nước, hương vị thơm ngon lập tức bùng nổ trong miệng, kí©h thí©ɧ vị giác, khiến mắt cậu sáng lên, quả nhiên là rất ngon.
Hải Trường Vũ nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu thì không khỏi cười cười, xem ra cậu thật sự thích.
Căn cứ trên nguyên tắc không nói khi ăn, hai người dùng bữa một cách nghiêm túc.
Thịt bò, rau xanh, sợi bún trắng và nước lèo quay cuồng trong dạ dày, ấm nóng đến lạ, khiến người mà chìm đắm trong hương thơm tứ phía của thịt bò.
Cho dù từ nhỏ đã sinh ra được ngậm thìa vàng, hưởng thụ qua vô số món ăn ngon, Chung Ý vẫn bị món bún bò này thu phục.
Cậu tao nhã lau miệng sau khi ăn xong, khen ngợi Hải Trường Vũ: “Ăn ngon lắm.”
Hai người ăn uống no đủ, đi ra khỏi quán bún.
“Chúng ta tùy tiện dạo chơi một vòng đi, sau đó quay trở lại.” Hải Trường Vũ đề nghị.
“Được.”
Hai người sóng bước bên nhau, sắc trời lúc này nửa sáng nửa tối, ánh đèn bên đường nhộn nhịp bật lên, chiếu rọi bóng hai người trên mặt đất, bởi vì ở một góc độ khác, nên thoạt nhìn giống như nằm cùng nhau vậy, thân mật khăng khít.
Tình cờ có một con sông gần đó, hai người liền thong thả đi bộ dọc theo bờ sông.
“Hải Trường Vũ, anh có tin vào chuyện một người có thể sống lại không?” Có thể là bởi vì khung cảnh quá yên tĩnh, Chung Ý lại nhớ tới việc xảy ra trong kiếp trước của mình, không khỏi mở miệng.
“Hả?” Hải Trường Vũ nghi hoặc.
“Gần đây anh có bắt đầu phát triển ở mảng điện ảnh và phim truyền hình không?” Hải Trường Vũ tưởng Chung Ý nhàm chán nên tùy tiện hỏi về vấn đề này, cũng thản nhiên hỏi lại một câu.
Chung Ý nhìn anh một cái, sau đó không nói thêm gì nữa, cậu sẽ không thừa nhận việc sống lại này đã phát sinh trên người mình, dù sao mối quan hệ của hai người còn chưa tới mức cậu có thể tùy tiện tiết lộ chuyện đó.
“Cẩn thận.” Ngay khi Chung Ý đang suy nghĩ một việc gì đó, giọng nói của Hải Trường Vũ đã bùng nổ bên tai.
Nhìn thấy người bên cạnh sắp va phải Chung Ý, Hải Trường Vũ ôm cậu vào lòng, tư thế bảo vệ đầy mạnh mẽ.
Trước khi Chung Ý có thể phản ứng lại, cậu đã ngã vào l*иg ngực của Hải Trường Vũ.
Một thiếu niên trên ván trượt ngã xuống bên cạnh cậu.
“Tôi xin lỗi.” Cậu ta đứng lên, rồi vội vàng xin lỗi hai người, sau đó cầm lấy ván trượt đuổi theo người bạn của mình.
Chung Ý hoàn hồn lại, mới phát hiện bản thân đang ở trong l*иg ngực Hải Trường Vũ, tư thế thân mật, tay cậu còn đặt trên ngực anh, còn tay của Hải Trường Vũ thì vòng qua eo mình.
Đây là tạo hình cái gì mà chim nhỏ nép vào người đúng không?
Chung Ý nhanh chóng rời khỏi l*иg ngực của Hải Trường Vũ: “Cảm ơn anh.” Nói xong, ánh mắt cậu mơ hồ, không dám nhìn Hải Trường Vũ.
Biết Chung Ý thẹn thùng, lần này Hải Trường Vũ cũng không nói gì thêm, chỉ bảo rằng: “Cẩn thận một chút.”
“Trở về thôi.” Chung Ý mở miệng nói.
“Được.”
Hai người xoay người đi đến chỗ đậu xe, ở nơi Hải Trường Vũ không nhìn thấy, Chung Ý lặng lẽ đưa tay ra đè lại trái tim đang không ngừng xao động.
Sau một đoạn đường ngắn, xe đã đến khách sạn.
“Tắm rửa chút ít rồi ngủ một giấc đi, ngày mai thảo luận về dự án sẽ chính thức bắt đầu đấy.” Hải Trường Vũ yêu cầu Chung Ý nghỉ ngơi.
“Được.”
Chung Ý định lấy đồ đi rửa mặt trước, sau đó lại đột nhiên nhớ tới tài liệu của mình vẫn còn ở trên bàn của Hải Trường Vũ bên kia, liền đứng dậy đi đến phòng anh.
“Hải Trường Vũ, Hải Trường Vũ.” Không có cửa để gõ, Chung Ý đành phải gọi anh.
Hải Trường Vũ vẫn đang tắm rửa, Chung Ý gọi anh vài lần đều bị tiếng nước át đi mất.
Tình cờ thay, tài liệu để ngay trên bàn, Chung Ý nghĩ rằng một lát nữa Hải Trường Vũ cũng sẽ không đi ra, liền rảo bước đi vào lấy tài liệu.
Tay vừa mới chạm vào tập tài liệu.
“Cạch cạch.” Cửa phòng tắm mở ra.
“...”
“Chung thiếu gia ở đây là đang làm gì vậy?”
Nội tâm Chung Ý hiện lên một đợt bối rối, không đúng, cậu đến là để lấy lại tài liệu, chột dạ cái gì chứ.
Chung Ý cầm lấy tài liệu, xoay người đối mặt với Hải Trường Vũ, kết quả khi quay người lại liền đứng sững tại chỗ.
Nửa người dưới Hải Trường Vũ quấn khăn tắm, dưới ánh đèn chiếu sáng, những giọt nước trượt xuống đường cong rõ ràng trên cơ ngực của anh, rơi vào vị trí ở lưng quần, kích thước thắt lưng mạnh mẽ hữu lực, khăn tắm màu trắng chướng mắt chặn phần lớn phong cảnh bên trong.
Hải Trường Vũ lau những giọt nước trên tóc, nhìn thấy bộ dạng thất thần của Chung Ý thì không khói cười lớn.
“Anh!” Chung Ý thẹn quá hóa giận, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi.
Giả vờ bình tĩnh, Chung Ý đi qua Hải Trường Vũ, nhìn không chớp mắt.
Trở về phòng của mình, cậu làm bộ bình tĩnh ngồi ở trước bàn, hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu làm việc, nhưng khi tay chạm tới máy tính, tất cả những thứ trong đầu đều là nước chảy dọc theo ngực Hải Trường Vũ.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy hả Chung Ý.” Không thể xử lý công việc nổi nữa, Chung Ý đứng dậy, vỗ vỗ khuôn mặt ửng đỏ, cầm chiếc ấm bên cạnh giường lên, rót cho mình một cốc nước.
“Chung Ý.” Phía sau truyền đến giọng nói của Hải Trường Vũ, Chung Ý vẫn còn hơi xuất thần, kết quả bị dọa đến giật mình, chiếc chăn trong tay cũng trượt ra ngoài.
“Ồ…”
Thế là xong luôn, toàn bộ nước đổ hết lên trên chăn, cái cốc lăn từ ga trải giường xuống sàn nhà, còn leng keng thêm vài vòng nữa, tâm trí của Chung Ý cũng theo nó mà hồi phục lại.
“...”
Xong đời rồi.