Lông mi Lâm Trĩ Kinh run run kịch liệt.
Vào lúc đó, cô nghe ra chút nũng nịu từ giọng điệu của Giang Dữ.
Cô tất nhiên là hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.
Nhưng cụ thể phải làm như thế nào, cô thật sự không biết.
Cô thành thật trả lời: “Giang Dữ...... Em không biết.”
Giang Dữ có vẻ rất kiên nhẫn: “Anh dạy em.”
Rõ ràng nhiệt độ khách sạn rất thích hợp, nhưng Lâm Trĩ Kinh cảm thấy cả người mình đang nóng lên.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, trán cũng toát ra chút mồ hôi.
Dáng vẻ Giang Dữ đêm nay khác với trước đây.
Lâm Trĩ Kinh không khỏi ngắm nhìn mê muội.
Thì ra, anh cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy sao.
Đuôi mắt người đàn ông hơi giãn ra, đường nét tinh tế trên mặt toát ra một tia ẩn nhẫn, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút đau đớn vì động tác xa lạ của cô.
Sau đó, Giang Dữ thật sự không nhịn nổi nữa, nhắc nhở cô một câu.
“Chậm một chút.”
Lâm Trĩ Kinh ngây ngô nghe theo lời anh.
Thấy cô ngoãn ngoãn nghe lời, Giang Dữ không nhịn được hôn lên trán cô.
“Thật ngoan.”
Lâm Trĩ Kinh kiên trì một hồi, cảm thấy chuyện này thật sự quá hao tốn thể lực.
Cô mơ mơ màng màng cảm thấy mình muốn ngủ, cơn buồn ngủ lại một lần nữa đánh úp, nhịn không được thúc giục nói: “Anh nhanh lên một chút......”
Giang Dữ khẽ cười một tiếng: “Gấp cái gì, mệt rồi à?”
Cổ tay cô đúng là đau nhức, nhưng lại không dám ngủ, bởi vì bên cạnh vẫn truyền đến hơi thở nóng bỏng, nóng đến nỗi như sắp bị thiêu đốt.
Giang Dữ tìm được môi cô trong đêm tối, hơi dùng sức rồi hôn cô.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi Lâm Trĩ Kinh cũng quên mất thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cô nghĩ, từ đầu đến giờ, chắc chắn đã hơn một giờ.
Nhà tư bản này bóc lột người quá là vô nhân tính rồi.
Bình thường lên lớp giảng một tiết còn có thời gian nghỉ giữa tiết, nhưng hôm nay một chút cũng không thể dừng, không sẽ bị nhẹ giọng nhắc nhở.
Cô lại là người rất coi trọng thể diện, làm chuyện gì cũng muốn làm thật hoàn hảo, không muốn người ta nghĩ mình ngốc.
Tuy rằng cô thật sự không có kinh nghiệm, nhưng vì bên cạnh là Giang Dữ, cô vẫn muốn cho anh có một trải nghiệm tốt.
Dù sao, lần trước anh cũng rất nghiêm túc......
Đây coi như là có qua có lại.
Ngay khi cô vừa đổ mồ hôi vừa đi vào cõi thần tiên, dường như Giang Dữ thì thầm gì đó bên tai cô.
Trong lúc hoảng loạn, cô đành nghe theo lời của anh.
Rất nhanh sau đó, cổ họng Giang Dữ phát ra tiếng thở dốc hơi thở nồng đậm, giọng nói của anh nghe quyến rũ hơn nhiều.
Lâm Trĩ Kinh cũng không ngờ mình lại đỏ mặt vì giọng nói của anh.
Sau đó cô vội vàng vàng đứng dậy, như đứng ngồi không yên: “Em...... em đi tắm.”
Cô chạy vào phòng tắm, sau đó mở vòi nước.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô, còn có mái tóc rối vì đi chuyển lộn xộn ở trên gối.
Trải nghiệm này, thật đúng là mới lạ.
Sau khi rửa tay, cô lại hít một hơi thật sâu, rồi mới chuẩn bị tâm lý đi ra ngoài.
Khi cô bước ra ngoài, Giang Dữ không ở trên giường, mà là ở ban công.
Anh ra ban công hút thuốc, sau đó tản hết mùi mới đi vào.
Lâm Trĩ Kinh trùm chăn kín người, không dám đối mặt với Giang Dữ.
Giang Dữ tắt đèn, sau đó vỗ nhẹ chăn của cô, cười yếu ớt nói:
“Được rồi, đừng trùm trong chăn nữa, anh đã tắt đèn rồi.”
Cô từ từ kéo chăn xuống, sau đó lộ đầu ra.
“Sao anh lại đi hút thuốc?” Cô hỏi Giang Dữ.
Giang Dữ nhàn nhạt đáp: “Ừ, hút điếu thuốc để thả lỏng một chút.”
Lâm Trĩ Kinh: “......”
Giang Dữ: “Mệt không?”
Lâm Trĩ Kinh: “Đúng là có một chút.”
Giang Dữ: “Nghỉ sớm đi.”
Lâm Trĩ Kinh: “Cái đó......”
Thấy cô muốn nói lại thôi, Giang Dữ lại nhìn cô: “Còn có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Lâm Trĩ Kinh liếʍ môi dưới, chậm rãi hỏi: “Vừa rồi anh cảm thấy thế nào?”
Giang Dữ không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời còn có chút mới lạ, lông mày hơi nhướng lên: “Hửm?”
Lâm Trĩ Kinh nghiêm túc nói: “Em sợ anh cảm thấy không tốt.”
Giang Dữ bỏ qua những chi tiết nhỏ ở giữa, chỉ nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng kí©h thí©ɧ xông thẳng lêи đỉиɦ đầu không gì sánh kịp.
Khóe môi anh cong lên, cho cô một câu trả lời vô cùng hài lòng.
“Rất giỏi.”
“...... Hả?”
“Ý anh là, cô Lâm rất giỏi.”
“Nên anh rất sướиɠ.”
Lâm Trĩ Kinh hiếm khi nghe Giang Dữ nói những lời phóng túng như vậy.
Thường ngày anh rõ ràng rất dịu dàng lịch sự.
Hôm nay ở trên giường không ngờ lại lớn mật như vậy.
Cô vội vàng liếʍ liếʍ môi, sau đó trả lời: “Vậy, vậy là được rồi ......”
Đánh giá cao quá, cô nhất thời không kịp tiếp nhận.
Thấy Lâm Trĩ Kinh hoảng hốt như thỏ, Giang Dữ khẽ cười, sau đó ôm cô vào lòng.
“Ngủ đi.”
“Lần này ngủ thật rồi, không làm gì cả, yên tâm đi.”
Lâm Trĩ Kinh: “......”
Sau một đêm, bọn họ chuẩn bị ngày hôm sau ở đây chơi rồi trở về.
Lúc ra ngoài chơi, Bành Khả Nhi phát hiện tay phải của Lâm Trĩ Kinh dường như không dùng sức được, hình như bị thương, cô ấy quan tâm hỏi: “Chị bị thương sao?”
“Không phải.” Lâm Trĩ Kinh đặt con búp bê đã mua sang một bên: “Có lẽ là dạo này nghỉ ngơi không tốt, cả người không có sức.”
Bành Khả Nhi nửa tin nửa ngờ nhìn cô.
Sau đó vẫn là Giang Dữ đi tới xách những con búp bê Lâm Trĩ Kinh mua về.
Lâm Trĩ Kinh sợ Bành Khả Nhi hỏi nhiều, vội vàng đi tới bên cạnh Giang Dữ, nhỏ giọng oán giận: “Đều tại anh......”
Giang Dữ quay đầu nhìn cô, cười nói: “Đúng, là tại anh.”
Lâm Trĩ Kinh sờ sờ mũi.
Giang Dữ: “Vậy lần sau anh sẽ cố gắng nhanh hơn chút.”
Lâm Trĩ Kinh: “.......?”
Nói xong, người này liền lên xe, để lại Lâm Trĩ Kinh ngơ ngác đứng ở đó.
Bây giờ cô cũng không rõ, rốt cuộc là nhanh hay chậm mới tốt đây.
Nhưng nhìn phản ứng kia của Giang Dữ, sau khi bị oán trách ngược lại còn tươi cười, coi bộ tâm trạng không tệ.
Ngay cả Phùng Vi nhìn anh cũng có chút kỳ quái: “Hôm nay tâm trạng tốt vậy?”
Giang Dữ thản nhiên nói: “Có sao?”
Lúc này Phùng Vi mới hiểu ra: “Không phải đêm qua làm gì đấy chứ?”
Giang Dữ không để ý tới anh ta.
Phùng Vi cảm giác suy đoán này của mình chắc chắn là đúng.
Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bận rộn, đôi khi Giang Dữ bận rất nghiêm túc, rất ít khi thấy được dáng vẻ vui vẻ ung dung như hôm nay.
Chậc chậc.
Đàn ông, chính là như vậy.
Giang Dữ chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Đợi đến khi bọn họ trở về thành phố G, Trần Y nghe nói cô ngàn dặm tìm chồng, mỉm cười vui vẻ trong điện thoại, nói hôm nào nhất định phải tới nhà ăn cơm, xem tình cảm của bọn họ gần đây tốt đến nhường nào rồi.
Lâm Trĩ Kinh bị cô ấy trêu chọc có chút ngượng ngùng, giải thích cũng không biết giải thích thế nào, tốt nhất chỉ có thể hẹn với cô ấy, để khi nào rảnh mời cô ấy đến ăn cơm.
Giang Dữ cũng đã trở lại, Lâm Trĩ Kinh phát hiện bệnh cũ của mình lại xuất hiện.
Có đôi khi nửa mê nửa tỉnh sẽ mơ về chút mập mờ kiều diễm kia, hôm sau thức dậy lại ngồi trên giường sám hối.
Thậm chí cô còn hỏi các giáo viên trong văn phòng, gần đây có bác sĩ trung y nào đáng tin không, cô cảm thấy mình cần uống thuốc đông y để bồi bổ cơ thể, không thì ngày nào cũng ham mê sắc dục như vậy, thật sự là quá ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhưng, trung y còn chưa tìm được, bệnh này của cô đã khỏi.
Tối thứ tư.
Buổi chiều Lâm Trĩ Kinh gọi một ly trà sữa, nên buổi tối mất ngủ.
Cô nhắm mắt nằm trên giường rất lâu, rất lâu vẫn không thể ngủ được.
Ngay khi cô định xoay người đổi tư thế, mùi hương quen thuộc phả đến.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông áp lên mặt cô, rất nhanh sau đó, cảm giác quen thuộc khiến tim người ta đập nhanh lại tới nữa.
Người đàn ông dịu dàng hôn lên môi cô, hôn vô cùng nhẹ nhàng tốt đẹp.
Lâm Trĩ Kinh ngẩn ra, sau đó mở to mắt.
Hoá ra...... không phải là mơ sao?
Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu.
Cô ngơ ngác một lúc, không xác định Giang Dữ đang ngủ hay thức, do dự gọi anh một tiếng: “Giang Dữ?”
Người bên cạnh không đáp lại.
Lâm Trĩ Kinh hơi ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh.
Hình như anh đang ngủ say.
Lâm Trĩ Kinh không khỏi nhíu mày.
Lúc ngủ còn hôn lung tung?
Người này chẳng lẽ có thói quen mộng du.
Nhưng trước đó cô chưa từng nghe Giang Dữ nói tới.
Nhưng cũng may hôm nay biết không phải tật xấu của mình.
Nghĩ vậy, Lâm Trĩ Kinh nhỏ giọng lầm bầm nằm xuống lần nữa.
Khi cô nằm xuống, khóe môi của người đang ngủ bên cạnh không nhịn được khẽ cong lên.
Ngày hôm sau.
Khi đang ăn sáng, Lâm Trĩ Kinh nhịn một hồi, vẫn không nhịn được.
Cô hỏi Giang Dữ: “Anh có chuyện gì chưa nói với em không?”
Giang Dữ: “Ví dụ như?”
Lâm Trĩ Kinh: “Một số bệnh tiềm ẩn trên người anh.”
Giang Dữ uống một ngụm sữa trong cốc: “Lần trước chắc hẳn là em đã cảm nhận được, anh rất khỏe mạnh, hơn nữa ở tuổi này cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Trĩ Kinh ho nhẹ một tiếng: “Ý em không phải là phương diện kia.”
Giang Dữ nhướng mày: “Hửm?”
Lâm Trĩ Kinh cắn bánh mì nướng, nghĩ có nên nói cho anh biết chuyện anh bị mộng du không.
Lỡ như sau khi nói cho anh biết, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh thì phải làm sao.
Nhưng nếu sau khi ngủ ngày nào anh cũng có tật xấu hôn môi, chẳng phải người nào ngủ bên cạnh cũng hôn người đó sao?
Nghĩ vậy, Lâm Trĩ Kinh cảm thấy mình đang bị đám mây đen che phủ.
Lúc này Lâm Trĩ Kinh còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, Giang Dữ đã ăn xong bữa sáng.
Anh thắt cà vạt, hỏi cô: “Hôm nay bạn em đến à?”
“Đúng vậy.”
“Tối nay anh có về ăn cơm không?”
“Nếu như không chuyện đột xuất, hẳn là sẽ trở về.”
“Được, em sẽ chuẩn bị trước.”
Sau cuộc nói chuyện đơn giản, Giang Dữ liền rời khỏi nhà.
Đợi đến tối, Trần Y đến biệt thự rất đúng giờ.
Cô ấy biết lễ nghi khi tới nhà làm khách, tuyệt đối không thể tay không, nên đã mang theo quà tới.
Bởi vì lúc đó cô ấy cầm theo chiếc hộp, Lâm Trĩ Kinh không biết cô ấy mang thứ gì đến, liền hỏi: “Đây là gì?”
Trần Y tùy tiện nói: “Tối nay cậu mở ra thì sẽ biết.”
Lúc ấy, nếu Lâm Trĩ Kinh nhìn thêm vài lần, chắc có thể nhìn thấy logo nổi bật phía trên.
Cô tiện tay đặt chiếc hộp vào trong phòng, sau đó cùng Trần Y xuống dưới tầng.
Trần Y: “Giang Dữ còn chưa tan làm à?”
Lâm Trĩ Kinh: “Đúng, giờ tan làm của anh ấy không cố định, có lúc rất sớm, có lúc lại rất muộn.”
Trần Y: “Làm chủ là việc rất tùy ý.”
Lâm Trĩ Kinh: “Cuộc sống bình thường của cậu, không phải cũng rất tùy ý sao?”
Trần Y: “Nếu so với cấp bậc của anh ấy, chắc chắn không thể sánh bằng.”
Nói xong, Trần Y nhìn Lâm Trĩ Kinh: “Tiến độ gần đây thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?”
“Không phải cậu luôn cố gắng hạ gục Giang Dữ sao, còn muốn xin kinh nghiệm của tớ lãnh nữa, cậu có dùng thứ tớ bảo cậu dùng không?”
“……”
“Không phải chứ, nhìn vẻ mặt của cậu không giống như đã thành công.”
“Không phải, chỉ là chưa tới bước cuối cùng.”
“Chậc chậc, đời trước Giang Dữ nhất định là Liễu Hạ Huệ, đời này mới nhẫn nhịn được lâu như vậy.”
“Nói bậy bạ gì đó.”
Trần Y lại bật cười.
Khi hai người đang nói chuyện phiếm, bởi vì quá tập trung, nên cũng không nghe thấy tiếng động vang lên sau cửa.
Trần Y cảm khái nói: “Cậu làm gì cũng nghiêm túc, bây giờ vì cuộc hôn nhân hạnh phúc, cũng có thể đi tán tỉnh một người mình không thích, mặc dù ngủ với người mình không thích không thoải mái lắm, nhưng nhìn khuôn mặt Giang Dữ, chắc chắn là không lỗ.”
Lâm Trĩ Kinh: “...... Cái gì mà khôông lỗ.”
Trần Y: “Đúng là vậy mà, nếu không phải vì cậu đã kết hôn, cậu sẽ không chủ động tốt với đàn ông như vậy. Tớ hiểu cậu quá mà.”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông ở cửa dường như đã đứng ở đó được một lúc.
Anh không biết đã nghe được bao nhiêu, chỉ là lặng lẽ đứng ở đó.
Lông mi Giang Dữ rũ xuống, trên cổ tay đang cầm áo vest đen, vẻ mặt hờ hững.
Không thích.
Chỉ vì đã kết hôn.
Tuy rằng anh đã biết sự thật là như thế, nhưng khi nghe được chuyện này, anh vẫn dừng bước.