Giang Dữ nhìn thấy tên khách sạn trong ảnh cô chụp.
Trước kia anh đã từng đến nơi đó, coi như cũng là quen thuộc.
Đợi đến khi Lâm Trĩ Kinh đặt điện thoại xuống, Diệp Chu dụi tàn thuốc vào gạt tàn, khẽ cười nói: "Sao cứ nhìn điện thoại hoài vậy, không biết còn tưởng cậu đang báo cáo với bạn trai đấy.”
Lâm Trĩ Kinh cũng cảm thấy mình cứ nhìn điện thoại suốt không tốt lắm, ngại ngùng nói:
“Không phải bạn trai.”
Diệp Chu ra vẻ tùy ý hỏi: "Mấy năm nay cậu không yêu đương à?”
Lâm Trĩ Kinh tự nhiên nói: "Vừa rồi tớ gửi tin nhắn cho chồng tớ.”
Động tác Diệp Chu cứng đờ, sau đó nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc:
“Cậu kết hôn rồi?”
“Đúng vậy.”
“Cách đây không lâu.”
Lời này vừa nói ra, Diệp Chu im lặng hồi lâu.
Bàn Tử ở bên cạnh nhìn có chút đau lòng.
Diệp Chu này thảm quá đi, vất vả lắm mới gặp lại nữ thần hồi trung học, còn chưa kịp ra tay đã nghe được tin này.
Trong buổi họp lớp hôm nay, Diệp Chu vừa bước vào đã thấy mọi người đến gần như đông đủ, liền bảo Bàn Tử gọi điện thoại cho Lâm Trĩ Kinh.
Thật ra Bàn Tử không có ấn tượng sâu sắc với Lâm Trĩ Kinh, nhưng cũng biết hồi trung học Diệp Chu có một người bạn ngồi cùng bàn vô cùng ngoan ngoãn, hồi đó hình như còn bị người ngoài trường bắt nạt, sau đó vẫn là Diệp Chu đến giúp giải quyết vấn đề.
Đã trôi qua hiều năm, nhưng Bàn Tử vẫn cảm thấy thú vị.
Không ngờ hai người lại gặp lại, vốn tưởng rằng hôm nay họp lớp sẽ có chút tia lửa tình, nhưng ai ngờ đại ca anh ta không gặp may mắn, tới muộn một bước, người ta đã kết hôn rồi.
Diệp Chu ở bên cạnh lại lấy một điếu thuốc khác rồi châm lửa.
Mấy năm nay Bàn Tử vẫn luôn lăn lộn cùng Diệp Chu.
Năm đó ba mẹ Diệp Chu qua đời, không nơi nương tựa, trong nhà chỉ còn lại một đứa trai nhỏ.
Anh ta không đi học tiếp mà chọn cách tự ra ngoài xã hội làm việc.
Bàn Tử cũng không phải là người thích học hành, nên dứt khoát đi theo Diệp Chu ra ngoài làm việc.
Những năm qua hai người đã trải qua không ít đắng cay, ban đầu làm bảo vệ trong quán bar, sau đó gặp phải người gây chuyện làm bị thương, trải qua rất nhiều chuyện thăng trầm mới bò đến được vị trí như hiện tại.
Những năm qua Diệp Chu không có hứng thú yêu đương, xung quanh cũng có phụ nữ tỏ tình với anh ta, nhưng bề ngoài anh ta có vẻ rất dễ gần, trong thâm tâm lại không hề dịu dàng với phụ nữ.
Hơn nữa, phụ nữ bên cạnh bọn họ đều là những người lợi hại, không có mấy người đơn thuần, trên cơ bản là tiếp cận Diệp Chu vì tiền, Diệp Chu hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Cho đến ngày hôm đó gặp lại Lâm Trĩ Kinh ở trường.
Diệp Chu mới hiểu được mấy năm nay mình chờ đợi điều gì.
Nhưng số phận thật biết trêu đùa con người.
Diệp Chu không nói gì, chỉ bảo phục vụ gọi thêm hai món, rồi nói với Lâm Trĩ Kinh: "Cậu đừng uống rượu, bên cạnh còn có đồ uống, đừng uống nhiều.”
Lâm Trĩ Kinh gật đầu: "Được.”
Đã nhiều năm không gặp, thật sự có rất nhiều gương mặt cô không còn nhận ra nữa.
Bây giờ mọi người đều đang phát triển trong lĩnh vực của mình, hiểu biết những chủ đề khác nhau, cảm giác cũng có chút kỳ diệu.
Một cuộc trò chuyện cứ như vậy mà trò chuyện tới khuya.
Đợi đến khi cả nhóm người bọn họ đi ra ngoài, Lâm Trĩ Kinh nhìn điện thoại, phát hiện lúc này đã mười một giờ.
Diệp Chu đút túi hỏi Lâm Trĩ Kinh: "Cậu tới đây bằng cách nào?”
Lâm Trĩ Kinh: "Bắt xe tới.”
Diệp Chu: "Ngồi xe của tôi đi, tôi đưa cậu về.”
Lâm Trĩ Kinh nghiêng đầu nhìn anh ta.
Đêm nay Diệp Chu uống không ít, mùi rượu trên người còn rất nặng.
Họp lớp bao giờ cũng thế, ai lăn lộn tốt bình thường sẽ trở thành trung tâm của buổi họp lớp.
Năm đó Diệp Chu chỉ là một thằng nghèo, nhưng bây giờ đã trở thành ông chủ lớn, đương nhiên xung quanh có rất nhiều người muốn nịnh nợ anh ta, nên người tới mời rượu cũng rất nhiều.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Trĩ Kinh, anh ta lười nhác cười nói: "Yên tâm đi, tôi uống rượu không lái xe, có tài xế đưa đón tôi.”
Lâm Trĩ Kinh: "Không cần, tớ tự bắt xe về cũng rất tiện.”
Diệp Chu nhướng mày: "Sao nào, sợ chồng cậu ghen à?”
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới cửa khách sạn.
Lâm Trĩ Kinh liếc mắt nhìn, thấy một chiếc xe đỗ trước cửa.
Người đàn ông dựa vào xe, không biết đã đợi bao lâu, bên cạnh vương vãi mấy mẩu tàn thuốc.
Lúc này trên đường không có nhiều người, dáng người cao mảnh của anh đứng ở đó rất nổi bật.
Người nọ nhìn thẳng về phía bên này, Diệp Chu liền có thể nhận ra thân phận của hắn.
“Đó là chồng cậu?” Anh ta hỏi Lâm Trĩ Kinh.
“Phải.” Lâm Trĩ Kinh đưa tay chào Giang Dữ, sau đó chạy tới trước mặt anh, ngạc nhiên hỏi” “Sao anh lại đến đây?”
Giang Dữ mỉm cười: "Nhìn ảnh em gửi liền biết ngay em ở đây, vừa hay đi ngang qua, tới đón em về nhà luôn.”
Anh tới rất trùng hợp, cũng không nhắc tới việc đã đợi ở cửa bao lâu.
Lâm Trĩ Kinh vừa định xoay người tạm biệt Diệp Chu, Diệp Chu đã đi tới trước mặt hai người.
Anh ta chủ động chào hỏi Giang Dữ: "Chào, tôi là Diệp Chu.”
Giang Dữ nhìn người đàn ông này một cái, cũng đưa tay ra: "Giang Dữ.”
Bàn Từ đứng phía sau nhìn bọn họ chào hỏi, cảm thấy tình cảnh này đâu chỉ dùng một từ "giả" để hình dung được.
Diệp Chu đẹp trai thì cũng thôi đi, đằng này người đàn ông đối diện trông vẻ ngoài còn thanh tú tuấn mỹ hơn, trong mắt còn có chút cảnh giác, nhưng vẻ mặt rất ôn hòa.
Đợi đến khi Giang Dữ đón Lâm Trĩ Kinh đi, Bàn Tử mới đi tới bên cạnh Diệp Chu, vỗ vai an ủi anh ta: "Đại ca, đừng buồn quá.”
Diệp Chu chỉ thốt ra một từ cảnh cáo anh ta.
“Tay.”
Bàn Tử vội vàng bỏ tay xuống.
"Anh Chu, có phải trước đây chúng ta thấy nhiều phụ nữ trong quán bar rồi nên bây giờ mới thích kiểu mối tình đầu này không?”
Diệp Chu không để ý tới anh ta.
“Thích cũng vô dụng, người ta đã kết hôn rồi.”
“Hay là em bảo Vương Huy giới thiệu cho anh kiểu con gái thế này nhé, địa vị của chúng ta không thể làm nam tiểu tam được.”
Diệp Chu trực tiếp quay người tức giận đá một cước đá vào mông anh ta.
“Cút.”
“Nói nhảm nhiều quá.”
Bàn Tử ôm cái mông bị đá, tủi thân hồi lâu.
Rõ ràng là anh ta đang nói thật mà.
-----
Trên xe.
Giang Dữ đang lái xe, trong xe mở bản nhạc êm dịu.
"Tối nay uống rượu à?" anh hỏi.
“Đâu có, là đồ uống thôi.” Lâm Trĩ Kinh trả lời anh.
"Lần trước tôi đã gặp người đó."
Đề tài này của anh đột ngột quá, Lâm Trĩ Kinh không kịp phản ứng.
“Ai?”
“Người vừa mới chào hỏi ở cửa.”
“À...... anh nói Diệp Chu sao?”
“Quan hệ của hai người trước đây rất tốt nhỉ?”
“Sao anh nhìn ra được vậy?”
“Lần trước thấy em tươi cười ở bên cậu ấy, có vẻ vui hơn khi ở bên anh.” Giang Dữ nói lời này với vẻ mặt khá bình thản.
Lâm Trĩ Kinh nghe vậy cảm giác không đúng lắm.
“Đâu có, chỉ là đúng lúc nói tới một chủ đề tài thú vị thôi.”
"Hồi đó, cậu ấy là bạn cùng bàn thời trung học của tôi, là người rất trượng nghĩa, còn giúp tôi xử lý những người ngoài trường tìm tôi kiếm chuyện. Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học thì không liên lạc, hôm nay tôi mới biết được, cậu ấy học hết trung học đã không đi học nữa, bởi vì một số chuyện gia đình.”
Lâm Trĩ Kinh nói rất nhiều, dường như có ấn tượng không tệ với người này.
Giang Dữ giật giật khóe môi, không đáp lại nữa.
Chờ hai người về đến nhà, Lâm Trĩ Kinh chợt nhớ tới một chuyện.
Cô gọi Giang Dữ lại: “Đúng rồi, Trần Y nói ngày mai muốn mời anh đi chơi.”
“Mời tôi?”
“Không phải, là mời hai người chúng ta.”
"Bạn của em sao lại muốn mời anh?”
Lâm Trĩ Kinh ngượng ngùng biết là Trần Y muốn thúc đẩy tình cảm của hai người.
Từ sau khi nghe Lâm Trĩ Kinh nói chuyện hôn nhân riêng tư của mình với cô ấy, Trần Y đã cảm thấy là bạn bè thì phải có nghĩa vụ giúp hai người thêm một mồi lửa.
"Cậu ấy nói gần đây có một quán bar mới mở rất thú vị, muốn rủ tôi đi cùng, nhưng bình thường tôi không hay đến những nơi như thế này, nên cậu ấy nói... có muốn rủ anh đi cùng không."
Lâm Trĩ Kinh rất ít khi nói dối, nên lúc nói lời này cũng không có chút tự tin nào.
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Giang Dữ, sợ anh từ chối.
Nhưng Giang Dữ rất vui vẻ nhận lời.
“Được.”
Trong tiệc cưới, anh đã gặp Trần Y.
Là bạn thân của Lâm Trĩ Kinh.
Lâm Trĩ Kinh chỉ mời một người bạn tới, đủ để thấy được địa vị của Trần Y.
Mặc dù hai người họ đã gặp nhau vài lần, Trần Y cũng biết Giang Dữ, nhưng bình thường Giang Dữ gặp quá nhiều người, nên cũng không có ấn tượng gì với Trần Y.
Cho đến ngày tổ chức tiệc cưới, anh mới bắt đầu để ý tới vẻ ngoài của Trần Y.
Bạn thân của Lâm Trĩ Kinh.
Mối quan hệ cần được duy trì tốt.
Thấy anh đồng ý, Lâm Trĩ Kinh vội vàng hẹn với Trần Y ngày mai.
Trần Y trả lời cô OK, nói cho cô biết mọi việc ngày mai cô ấy sẽ thu xếp để Lâm Trĩ Kinh yên tâm, nhất định sẽ để hai vợ chồng họ thúc đẩy tình cảm.
Lâm Trĩ Kinh nhìn giao diện tin nhắn, không khỏi có chút lo lắng, không biết Trần Y rốt cuộc có đáng tin không, nhưng chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể đánh cược một lần.
Đêm đó cô chủ động một lần, phản ứng của Giang Dữ làm cho người ta đoán không ra, không biết anh nghĩ như thế nào.
Lâm Trĩ Kinh thật sự là không biết nói gì nữa, chỉ có thể mượn chút lực lượng bên ngoài.
Ngày hôm sau.
Giang Dữ xuất hiện trong quán bar cùng Lâm Trĩ Kinh.
Trần Y vẫy tay gọi hai người từ xa.
Trong quán bar có rất nhiều người, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy chiếu vào mỗi người đang đắm chìm trong cuộc sống về đêm.
Giang Dữ vóc dáng cao, vẻ ngoài đẹp trai, khi vừa xuất hiện trong quán bar liền giống như con cừu rơi vào bầy sói.
Rất nhiều người vừa nhìn thấy hàng chất lượng cao như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, nên những người cảm thấy hứng thú với anh cũng chỉ có thể kiềm chế lại một chút, ngồi rục rịch quan sát.
Nơi đông người hỗn loạn, Giang Dữ sợ lạc mất Lâm Trĩ Kinh, nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: "Đi theo tôi, đừng để bị lạc.”
Lâm Trĩ Kinh được anh dẫn tới chỗ ngồi.
Hôm nay Trần Y mặc áo T - shirt đỏ, tay cầm ly rượu, vui vẻ nói:
“Hai người các cậu cuối cùng cũng đến rồi, tụi tớ đợi lâu rồi đấy.”
Bên cạnh Trần Y còn có vài người bạn.
Có vài người Lâm Trĩ Kinh cũng quen biết, cô khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Trần Y chủ động rót rượu cho Lâm Trĩ Kinh, Giang Dữ ngăn cô ấy lại: “Mai cô ấy còn phải đi làm, đừng để cô ấy uống rượu.”
Nói xong, anh gọi nhân viên pha chế tới, gọi cho Lâm Trĩ Kinh một ly sữa.
Trần Y cảm thán: “Vẫn là anh chu đáo nhất.”
Bên cạnh có người rót rượu cho Giang Dữ, Giang Dữ nâng ly lên, cụng ly với Trần Y: “Tôi uống với cô.”
Trần Y: "Hôm nay tôi mời anh tới đến không phải để uống rượu, anh đã kết hôn với bạn của tôi được một thời gian rồi, chúng ta còn chưa ra ngoài chơi bao giờ, đêm nay chơi thế nào đây?"
Giang Dữ nhướng mày: "Chơi cái gì?”
Trên bàn có một chai rượu rỗng.
Những người bên cạnh ồn ào nói rằng, ở quán bar thì chơi lời thật lòng đại mạo hiểm là kí©h thí©ɧ nhất, xem xem có thể chơi nổi không.
Giang Dữ nghiêng đầu hỏi Lâm Trĩ Kinh: "Em có muốn chơi không?”
Trần Y ở bên cạnh không ngừng nháy mắt với cô.
Lâm Trĩ Kinh liền gật đầu: "Ừm, muốn chơi.”
Thật hiếm khi cô có hứng thú như vậy.
Thấy cô muốn chơi, Giang Dữ cũng tham gia.
“Bắt đầu đi.”
Nhưng chai rượu còn chưa bắt đầu quay.
Đã có một nhân viên phục vụ bưng tới một ly rượu trái cây.
"Xin chào quý cô, đây là do ông chủ của chúng tôi tặng cho cô."
Lâm Trĩ Kinh kinh ngạc nhìn sang: "...... Ông chủ của các anh?”
Trần Y: “Cậu quen ông chủ ở đây từ khi nào vậy?”
Giang Dữ hơi nhếch môi: "Ông chủ của các anh là ai?”
Ánh mắt nhân viên phục vụ hướng lên tầng hai.
Mấy người đồng loạt nhìn lên tầng.
Tầng hai.
Một người đàn ông đứng ở lan can.
Trong tay người đàn ông cầm một ly rượu, vui vẻ vẫy tay với bọn họ.
Lâm Trĩ Kinh không ngờ ông chủ quán bar này lại là Diệp Chu.
Sau khi Diệp Chu mỉm cười liền xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.
Giang Dữ híp mắt nhìn hai giây, sau đó lạnh nhạt nói:
“Thật đúng là trùng hợp.”
“...... Tôi cũng không biết cậu ấy là ông chủ ở đây.”
Trần Y còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra: “Hai người quen nhau à?”
“Ừ, bạn học cũ.”
Trần Y cố ý nhỏ giọng nói bên tai Lâm Trĩ Kinh: “Sao cậu có nhiều bạn học cũ thế? Dương Khai Thừa trước kia cũng là bạn học cũ của cậu?”
Giang Dữ vẫn còn ở bên cạnh, Lâm Trĩ Kinh đành phải bảo Trần Y đừng nói lung tung, tránh khiến anh nghĩ nhiều.
Trần Y tiếp tục cười xấu xa.
Xem ra từ sau khi rời khỏi tên cặn bã kia, Lâm Trĩ Kinh vẫn còn nhiều người chất lượng tốt.
Điều đáng tiếc duy nhất là, bây giờ đã kết hôn.
Người đàn ông vừa rồi trông cũng rất đẹp trai.
Nhưng hoàn toàn khác với Giang Dữ.
Giang Dữ có vẻ ngoài cậu ấm cao quý, người bình thường không có gia cảnh hậu đãi từ nhỏ, trên người tuyệt đối không có khí chất cao quý này.
Ngược lại, Diệp Chu mang vẻ lão luyện, lang tính sau khi lăn lộn lâu ngoài xã hội, trong ánh mắt có tính hung hãn rất rõ ràng.
Sau khi bỏ qua khúc đệm nhỏ này, bọn họ bắt đầu chơi trò chơi.
Trần Y thua ván đầu tiên.
Bạn tốt bên cạnh bảo cô ấy, đi xin thông tin liên lạc của một người khác giới ngay lúc này.
Độ khó này hoàn toàn không thành vấn đề với Trần Y.
Cô ấy quét mắt nhìn xung quanh, tìm được một người đàn ông tương đối vừa mắt, cầm lấy điện thoại đi qua đó bắt chuyện vài câu.
Chỉ sau hai phút, Trần Y đã cầm điện thoại trở lại.
Lâm Trĩ Kinh quan tâm hỏi: "Thế nào rồi?”
Trần Y đặt điện thoại lên bàn: “Được rồi.”
Lâm Trĩ Kinh: "Thuận lợi vậy.”
Trần Y: “Đương nhiên, anh ta còn mời tớ ra ngoài uống một ly.”
Lâm Trĩ Kinh: "......”
Trần Y: “Tên đàn ông thối tha này đúng là không thành thật, tớ nói là sẽ cân nhắc, nhưng thật ra tớ không đi, dáng vẻ không biết kiềm chế như vậy, tớ sẽ không tùy tiện hẹn hò với loại đàn ông này.”
Cô ấy khoát tay, ý bảo mọi người tiếp tục.
Mấy ván sau, hầu hết mọi người đều bị phạt.
Hôm nay Trần Y ra ngoài chơi chính là để tác hợp hai người bọn họ.
Thật vất vả lắm chai rượu chuyển tới Giang Dữ, kết quả anh chọn là lời thật lòng.
Trần Y cố ý hỏi anh: “Chỗ nào nhạy cảm nhất?”
Giang Dữ im lặng hai giây.
“Tai.”
Trần Y nhíu mày nhìn Lâm Trĩ Kinh.
Lâm Trĩ Kinh uống sữa trong ly, cố tình giả bộ như không thèm để ý.
Sau đó Trần Y tìm ra thủ đoạn, mấy ván tiếp theo đều chuyển sang Giang Dữ.
“Thích kiểu người khác giới như thế nào?”
“Tùy vào cảm giác.”
“Muốn nhận được quà gì nhất vào ngày lễ?”
“Có lòng là được rồi.”
“Trước khi kết hôn, có từng thân mật với người phụ nữ khác không?”
“Không có.”
Trần Y hít một hơi thật sâu.
Giang Dữ này còn là một xử nam.
Nhìn không ra còn rất thủ nam đức.
“Bây giờ có người khác giới nào trong lòng không?”
Giang Dữ dừng lại một chút, sau đó trả lời:
“Có.”
Lâm Trĩ Kinh không khỏi nghiêng đầu nhìn anh.
Anh có người trong lòng?
“Ai vậy?”
Trong quán bar ồn ào, cô chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông ngước mắt lên, lười nhác hỏi:
“Sao mấy ván này đều là tôi vậy?”
“Có phải gian lận quá rõ ràng rồi không?”
Trần Y cười ha hả, sau đó khẳng định ván sau không phải anh.
Lần này cô ấy không dám gian lận nữa, cái chai lại dừng ngay trước mặt Lâm Trĩ Kinh.
Lâm Trĩ Kinh chọn đại mạo hiểm.
Trần Y đọc ra nội dung trừng phạt của cô.
Tìm một người khác giới đang ngồi ở đây, hôn môi nồng nhiệt mười giây.
Lâm Trĩ Kinh không ngờ Trần Y lại trừng phạt mình khó như vậy.
Mọi người xung quanh đều la hét ầm ĩ.
Lâm Trĩ Kinh tay chân luống cuống nhìn xung quanh.
Lúc này cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Ở nơi này...... hôn nồng nhiệt mười giây?
Ngay khi cô đang nhìn xung quanh, Giang Dữ tựa vào sô pha, giọng khàn khàn nói:
“Cô Lâm, chồng em ở đây, em đang tìm gì vậy?”
Lâm Trĩ Kinh đột nhiên quay đầu lại.
"Tớ không tìm ai cả…..."
Mục đích của Trần Y đã đạt được: “Trĩ Kinh, cậu không thể chơi như vậy, vừa rồi tất cả mọi người đều bị trừng phạt, cậu cũng phải chịu một chút đi, hơn nữa chồng cậu cũng đang ở đây, nhanh lên.”
Mọi người xung quanh cũng thúc giục.
Lúc đầu Giang Dữ chỉ ung dung nhìn cô.
Sau đó, có lẽ thấy Lâm Trĩ Kinh quá cấu hổ, anh không đành lòng, bất đắc dĩ chỉ có thể ra tay giúp cô.
Lâm Trĩ Kinh nhận thấy đầu ngón tay mát lạnh đặt lên cổ tay cô.
Giây tiếp theo.
Người đàn ông ôm cô vào trong lòng, sau đó đè cô xuống sô pha trước sự chứng kiến của bao người.
Những người phía sau đều trầm trồ vỗ tay cổ vũ.
Cô mở to mắt, nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại trước mặt mình.
Hương bạc hà của người đàn ông áp lên má cô, khẽ cười nói:
“Phối hợp một chút đi.”
“Không thì sẽ bị lộ đấy.”
Trong ánh sáng mờ ảo, anh ép Lâm Trĩ Kinh vào một góc sô pha, trước mắt người ngoài đây chắc chắn là một nụ hôn nóng bỏng.
Môi Giang Dư dán rất gần, gần như sắp hôn đến khóe môi cô.
Khoảng cách gần như vậy, khiến Lâm Trĩ Kinh lại nghĩ đến nụ hôn đêm đó ở khách sạn.
Anh làm mẫu cho cô xem hôn như thế nào mới là hôn thật.
So với đêm hôm đó, đêm nay đúng là chứng kiến thật sự.
Nhưng Giang Dữ chưa bao giờ có sở thích biểu diễn trước mặt người ngoài, hơn nữa anh cũng biết da mặt Lâm Trĩ Kinh mỏng, nên rất tôn trọng phối hợp diễn xuất với cô.
Mười giây này, ngực hai người áp rất gần nhau.
Lâm Trĩ Kinh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của Giang Dữ.
Mười giây đồng hồ ngắn ngủi, Lâm Trĩ Kinh cảm giác như não mình ngừng hoạt động, chỉ có thể cảm nhận được lực bàn tay anh đang đặt ở bên eo.
Qua thời gian trừng phạt, Giang Dữ liền buông Lâm Trĩ Kinh ra.
“Như vậy được chứ?” Anh khẽ cười nói.
Trần Y vội vàng nói được, sau đó lại chơi một ván mới.
……
……
Đến gần mười hai giờ, Lâm Trĩ Kinh không thể chịu được nữa.
Thấy cô buồn ngủ, Giang Dữ liền nói đưa cô về trước.
Đám người Trần Y còn chưa chơi đủ, tiếp tục ở lại chơi.
Giang Dữ kéo Lâm Trĩ Kinh ra ngoài, ánh mắt vừa hay nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa đang nhìn về phía này.
Dường như anh ta đã nhìn bọn họ rất lâu.
Anh mắt lãnh đạm của Diệp Chu nhìn anh vài giây, sau đó lại dời đi.
Tuy rằng chỉ gặp mặt Diệp Chu này hai lần, nhưng Giang Dữ có thể cảm nhận được địch ý trên người người này.
Bản năng của giống đực là chiếm hữu bạn đời, khi nhận ra người khác thèm muốn người bên cạnh mình, phản ứng thành thật nhất chính là cảm thấy không vui.
Ánh mắt Giang Dữ lạnh lùng nhìn lại, sau đó ôm Lâm Trĩ Kinh vào lòng rồi ra ngoài.
Anh chuẩn bị đưa quán bar này vào danh sách đen, sau này không tới nơi này nữa.
Anh ghét Lâm Trĩ Kinh cười rộ lên khinnhìn thấy Diệp Chu.
Điều đó khiến anh rất ghen tị.
Anh thậm chí còn hy vọng nụ cười của cô chỉ dừng lại trên người anh.
Nhưng anh biết, đây là chuyện không thể nào.
Trước mắt, trong lòng cô, anh chưa ở nơi đó.
Thế nên trước đó anh mới không có đường đột chạm vào người cô.
Anh sợ cô hối hận, cũng sợ cô kinh hãi.
Thích một người giống như ôm một vật quý giá dễ vỡ, cẩn thận bảo vệ từng li từng tí, sợ tổn thương đến cô.
Trước đây, anh luôn cho rằng mình có thể chờ đợi một ách lý trí.
Chờ cô chia tay, chờ cô gả cho anh, rồi lại chờ cô dần dần yêu anh.
Nhưng sự chủ động đêm hôm đó của cô khiến anh cũng có chút xao động bồn chồn.
Anh cũng bắt đầu tham lam.
Muốn chạm vào cơ thể ấm áp của cô, muốn lại gần một bước.
Mỗi một lần khắc chế, đều phải hạ quyết tâm.
Anh thậm chí còn hy vọng, khi cô nhìn thấy anh, có thể cười nhiều hơn một chút, có thể vui vẻ hơn một chút.
Lý trí dối trá của anh tràn ngập cảm giác nguy cơ mỗi khi cô nhìn về phía người khác.
Nhưng Lâm Trĩ Kinh không nhìn thấy Diệp Chu, trong đám người dày đặc cô chỉ đi theo Giang Dữ, muốn nhanh chóng về nhà an tĩnh đi ngủ.
Tài xế đang đợi họ ở cửa.
Giang Dứ và Lâm Trĩ Kinh ngồi ở ghế sau.
Mí mắt Lâm Trĩ Kinh đã bắt đầu run lên, ngồi vào xe liền buồn ngủ.
Đột nhiên.
Điện thoại trên đùi bỗng vang lên.
Cơn buồn ngủ của cô trong nháy mắt tiêu tán, cầm điện thoại lên xem.
Giang Dữ cũng nhìn theo, lạnh nhạt nói: "Muộn thế này còn có người gửi tin nhắn cho em à.”
Lâm Trĩ Kinh nhìn màn hình, lúng túng nói: "Là Diệp Chu.”
Diệp Chu gửi tin nhắn cho cô, nói rằng đêm nay nhìn thấy cô ở quán bar của mình, định giảm giá cho bạn bè của cô.
Lâm Trĩ Kinh đưa tin nhắn cho Giang Dữ xem.
Giang Dữ cười khẩy: "Tôi đã thanh toán hóa đơn trước rồi."
Lâm Trĩ Kinh: "......Thì ra là thế.”
Nói rồi, cô cúi đầu trả lời Diệp Chu.
Giang Dữ không nhìn thấy Lâm Trĩ Kinh trả lời thế nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và giữ im lặng.
Sau đó, hai người về đến nhà.
Giang Dữ cầm laptop ở dưới tầng, dường như đang xử lý chuyện gì đó.
Lâm Trĩ Kinh tranh thủ lên tầng tắm rửa.
Chờ cô tắm rửa xong bước ra, định xuống dưới tầng xem Giang Dữ đang làm gì, vừa hay nhìn thấy người này đang đi lên.
Giang Dư nhìn mái tóc ướt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Tắm xong chưa?”
“Ừm......”
Cô đứng ở cửa không nhúc nhích, Giang Dữ liền biết cô còn có chuyện muốn nói với mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Trĩ Kinh mím môi, sau đó sâu kín nói:
“Anh có muốn về phòng ngủ không?”
Giang Dữ nhìn cô, sau đó dịu dàng hỏi:
“Em chắc chứ?”
Lâm Trĩ Kinh kiên định gật đầu.
“Chắc.”
Vợ chồng bình thường không có chia phòng ngủ, thế nên để thúc đẩy mối quan hệ này, vẫn là nên ngủ chung một phòng.
Lần này, Giang Dữ không từ chối tuyệt cô.
Anh đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi anh đang tắm, Lâm Trĩ Kinh vẫn có chút tâm hoảng ý loạn, không lên giường giả bộ ngủ mà ngồi đợi trên sô pha.
Cô tắm rửa xong không thấy buồn ngủ nữa, lúc này còn vô cùng tỉnh táo.
Cuối cùng, đợi đến khi Giang Dữ bước ra, ánh mắt cô nhìn qua.
Giang Dữ nhìn thấy cô trên sô pha, hỏi: "Còn chưa ngủ à?”
“...... Đang đợi anh.”
Giang Dữ nhìn đồng hồ: "Đến giờ đi ngủ rồi.”
“Được.”
Cô cư xử giống như học sinh tiểu học.
Giang Dữ lên giường, cô cũng lên giường theo.
Giang Dữ tắt đèn, cô liền đắp chăn.
Trong phòng tối sầm, cô tự động nhắm hai mắt lại.
Trong đêm tối.
Giang Dữ không nhịn được khẽ cười.
Này là sao vậy?
Lập trình hóa cuộc sống vợ chồng về đêm à?
Lâm Trĩ Kinh nhắm mắt lại, chuẩn bị ép mình đi ngủ sớm.
Mặc dù có một người đàn ông ở bên cạnh rất khẩn trương, nhưng cô cũng không quen ngủ chung giường với nhiều người.
Nhưng anh rất thơm, dễ làm cho người ta phải suy nghĩ lung tung.
Ngay khi cô mơ hồ có thể ngủ thϊếp đi, một bàn tay kéo cô đến bên cạnh.
Lâm Trĩ Kinh mở mắt, hỏi anh: "Giang Dữ, anh làm gì vậy?”
Đầu ngón tay Giang Dữ cởi dây lưng áo ngủ của cô, giọng nói có vẻ cấm dục.
"Làm những việc cần làm."