Lăng Tiêu tiên tôn bế quan ở một nơi tên Linh Hư động.
Linh Hư động nằm trên một vách núi, chỉ cách chủ phong một cây cầu treo, bên ngoài có trận pháp ngăn trở, người khác không thể tới gần.
Nhưng thực ra Kỳ Thù có thể vào.
Pháp trận của sư tôn không hề ngăn cản cậu, lúc sư tôn vừa bế quan được mấy tháng, cậu vẫn luôn đi qua cầu treo tìm sư tôn nhà mình nói chuyện phiếm.
Nhưng đa phần chỉ có mình cậu nói dông dài, còn mang theo cả một bó hoa tươi mình mới hái dưới chân núi.
Nhưng hôm nay sư tôn xuất quan, là ngày trọng đại, Kỳ Thù không thể không đi theo mọi người tới nghênh đón.
Vách đá quanh năm lạnh giá, tuyết phủ trắng cành cây, gió lạnh thổi xuống làm tuyết rơi xuống.
Kỳ Thù đứng trên cầu treo một lúc, tuyết mịn đã phù đầy đầu.
“Lạnh quá.” Một tiểu đệ tử nhỏ tuổi đứng sau đang xoa xoa hai tay, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Không biết khi nào Tiên tôn mới ra.”
“Có như này mà đã không chịu nổi à?” Ngụy Cảnh liếc liếc mắt, “Chắc ngày xưa các ngươi lười biếng trong lúc tu tích hàn chi thuật phải không? Coi chừng ta mách trưởng lão.”
Tiểu đệ tử vội nói: “Không không, xin Ngụy sư huynh hãy tha cho ta, ta chỉ……chỉ tò mò không biết Tiên Tôn trông như thế nào, muốn nhìn thấy người nhanh chút mà thôi.”
Tiểu đệ tử này gia nhập sư môn sau khi Cố Hàn Giang bế quan, còn chưa chính mắt gặp qua vị thủ tọa môn phái Lăng Tiêu tiên tôn này.
“Lăng Tiêu tiên tôn ấy hả……” trước mặt đám tiểu sư đệ, Ngụy Cảnh nghiễm nhiên có vẻ rất ổn trọng đáng tin cậy, cậu ta nghiêm túc vỗ vỗ ống tay áo, nhàn nhạt nói, “Tu vi của Lăng Tiêu tiên tôn sâu không lường được, ngài dùng Lăng Tiêu kiếm danh chấn thiên hạ, tru sát vô số yêu tà.”
Tiểu đệ tử: "Mấy cái này ai mà không biết."
“Không phải ta còn chưa nói xong sao?” Ngụy Cảnh tiếp tục, “Tiên Tôn ít khi nói cười, nghiêm khắc thật sự, trước kia chúng ta sợ nhất là ngài đến kiểm tra công khóa, vì kiểu gì cũng bị ngài luyện cho rớt một tầng da. Lát nữa nhớ để ý một chút, nếu để ngài phát hiện ngươi nhập môn lâu như vậy mà vẫn chưa thông thạo tích hàn chi thuật, chắc chắn sẽ bị phạt.”
Tiểu đệ tử sợ hãi rụt rụt cổ, hoàn toàn không dám kêu lạnh nữa.
“Tiểu Ngũ, ta thấy ngươi đang da ngứa phải không?” Kỳ Thù không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Thời trẻ, lúc Lăng Tiêu tiên tôn còn là thủ tọa, Côn Luân chưa chiêu mộ đệ tử rộng rãi. Trừ Kỳ Thù là đệ tử thân truyền của Tiên Tôn, cũng chỉ có quyền chưởng môn hiện tại, Thanh Lan tiên tôn đã thu bốn đệ tử.
Sau này tuy đệ tử trong phái đã nhiều lên, nhưng so ra vẫn kém quan hệ sư huynh đệ của năm người bọn họ.
Đặc biệt là Ngụy Cảnh, thân là người nhỏ tuổi nhất trong năm sư huynh đệ, mỗi ngày cậu ta đều dính lấy Kỳ Thù.
Tuy đang bị Kỳ Thù giáo huấn một câu, nhưng cậu ta không những không sợ, còn tiến lại gần: “Sư huynh, ta có nói sai đâu, lần nào Lăng Tiêu tiên tôn dạy dỗ công khóa mà chẳng hung hăng phạt chúng ta?”
Kỳ Thù: “Sư tôn không phạt ta.”
“……” Ngụy Cảnh trầm mặc một lát, quay đầu nói với tiểu đệ tử kia, “Còn có chuyện phải nhớ kỹ này, Lăng Tiêu tiên tôn đối với người của mình rất bao che khuyết điểm, nhưng cũng chỉ có mỗi đại sư huynh của chúng ta thôi.”
“Ngươi biết Lục sư huynh rồi đúng không, chính là nhị sư huynh của chúng ta đó, đại đệ tử của quyền chưởng môn. Lúc còn nhỏ huynh ấy luôn không phục Kỳ sư huynh, hai người hẹn nhau ra sau núi đánh một trận, kết quả ra sao ngươi biết không?” Ngụy Cảnh nói, “Lục sư huynh thua, tức quá đánh nát luôn ngọc bội Kỳ sư huynh vẫn đeo từ nhỏ, thế là bị phạt nhốt sau núi nửa năm.”
Tiểu đệ tử: “……”
Kỳ Thù: “……”
Kỳ Thù: “Câm miệng.”
Ngụy Cảnh nhún vai, không nói nữa.
Không lâu sau, có tiếng bước chân nhanh chóng từ phía sau truyền đến.
“Đệ tử kiến quá quyền chưởng môn!”
Mọi người khom mình hành lễ, người vỗn dĩ đang bước nhanh đi tới khẽ dừng một thoáng, rồi thanh thanh giọng nói: “Đều đứng lên đi.”
Khuôn mặt Thanh Lan tiên tôn còn khá trẻ, nhưng râu tóc đã bạc hết. Hiển nhiên ông ta một đường chạy tới, ngay cả phát quan đều hơi nghiêng lệch.
Còn có hai người theo sau ông ta, một là Hạ Hành Chi, một người khác đứng hàng thứ tư trong môn phái Mạc Thất.
Hai đệ tử đều hành lễ với Kỳ Thù, Kỳ Thù đáp lễ rồi mới cười nói: “Yên tâm đi quyền chưởng môn, sư tôn còn chưa ra, vẫn kịp.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thanh Lan tiên tôn sửa sang lại y quan, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều khi Kỳ Thù cũng không hiểu, đệ tử trong phái sợ sư tôn thì cũng thôi, nhưng vì sao vị đã quen biết sư tôn mấy chục năm, còn xưng huynh gọi đệ như Thanh Lan tiên tôn, mỗi lần thấy người cũng như thể thấy hồng thủy mãnh thú.
Biết Lăng Tiêu tiên tôn muốn xuất quan, ông ta đã bắt đầu chuẩn bị trước hẳn nửa tháng, thậm chí triệu tập gần như toàn bộ đệ tử trong phái tới đón.
Có cần thiết không vậy?
Kỳ Thù nghịch nghịch mặt tiểu hồ ly treo trên thân kiếm, trong lòng thầm nghĩ.
Chỉ có Kỳ Thù biết, sư tôn của mình kiên nhẫn ôn nhu, lại tinh tế tỉ mỉ đến mức nào.
Chỉ có cậu từng thấy thôi.
Lại qua ước chừng một nén nhang, cửa động bên kia cầu treo mới có động tĩnh.
Một đạo bạch quang nhợt nhạt từ cửa động sáng lên, đó là dấu hiệu phá bỏ thiết lập giam cầm khi Tiên Tôn bế quan.
Trong quang mang đó, có người chậm rãi bước ra.
Một bộ bạch y, nghiêm nghị như sương, quanh thân ẩn ẩn có thể thấy linh lực quang hoa lưu chuyển, nhưng nhìn còn lạnh lùng hơn cả tuyết trên đỉnh núi.
Chúng đệ tử quỳ xuống hành lễ: “Cung nghênh Lăng Tiêu tiên tôn xuất quan.”
Thanh Lan tiên tôn cũng cúi người, tất cung tất kính: “Cung nghênh sư huynh xuất quan.”
Trong đám người, chỉ có Kỳ Thù vẫn đứng tại chỗ.
Vì tính cách Lăng Tiêu tiên tôn lạnh băng khắc nghiệt nên khi người khác ở cạnh người chỉ thấy kính sợ, đa phần đã bỏ qua dung mạo của người.
Thực ra, Lăng Tiêu tiên tôn rất đẹp.
—— Kỳ Thù chỉ muốn dùng từ đẹp để miêu tả gương mặt kia, mà không phải từ nào khác.
Ngũ quan Lăng Tiêu tiên tôn rất tinh xảo, mũi cao thẳng mà môi cực mỏng, dáng vẻ này nếu sinh ở trên mặt bất kỳ kẻ nào khác, có lẽ đều sẽ mang lại cảm giác không đủ anh khí.
Nhưng đặt trên người hắn thì không.
Khí chất uy nghiêm uy nghiêm trung hòa sự mềm mại, từng li từng tí dường như đều được Thiên Đạo chạm khắc tỉ mỉ, nhiều hay ít đi một li đều không thể thành dáng vẻ như hiện giờ.
Kỳ Thù nhìn đến mức hơi thất thần, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, Lăng Tiêu tiên tôn đã bước lên cầu treo, bước từng bước về phía cậu.
Kỳ Thù trấn định lại rồi quỳ xuống đất hành lễ: “Đệ tử Kỳ Thù, cung nghênh sư tôn xuất quan.”
Cố Hàn Giang vẫn đứng yên trước mặt cậu.
“Ở đây làm gì?” Giọng hắn rất nhẹ, cũng rất lạnh.
Sau nhiều năm không gặp, đây lại là câu đầu tiên cậu nghe thấy người ấy nói.
Sư tôn thật không hiểu phong tình.
Kỳ Thù còn đang thầm nghĩ, đã nghe thấy Thanh Lan tiên tôn bên cạnh trả lời: “Sư, sư huynh bế quan nhiều năm, giờ đệ tử Côn Luân kiếm phái ta rất thịnh vượng, bởi vậy đặc biệt tới…… tới để sư huynh trông thấy.”
Kỳ Thù nghe ra ông vẫn đang cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy vẫn lộ rõ vị quyền chưởng môn này đang chột dạ.
Quả nhiên, Cố Hàn Giang nhàn nhạt nói: “Hưng sư động chúng.”
Giọng điệu này chính là hơi không vui.
Chỉ một thoáng, nhưng ngay cả bầu không khí xung quanh cũng lạnh đi rất nhiều.
Trong đám đệ tử ở đây, chỉ có Kỳ Thù dám lặng lẽ ngẩng đầu nhìn người kia, nhưng cậu không ngờ Cố Hàn Giang vừa vặn cũng đang rũ mắt nhìn cậu.
Ánh mắt của hai người va vào nhau, Cố Hàn Giang chủ động nhìn sang chỗ khác.
“Đều về đi.” Ngữ điệu của Cố Hàn Giang vẫn lãnh đạm mà bình tĩnh.
Kỳ Thù bất động, không nói một lời nhìn hắn.
“…… Ta có việc muốn thương lượng với quyền chưởng môn.”
Kỳ Thù: “Ò.”
Cậu dừng một chút, ngoan ngoãn hành lễ: “Vâng, sư tôn.”
Khi Cố Hàn Giang trở về nơi ở của mình, trời đã chạng vạng.
Nơi Lăng Tiêu tiên tôn cư trú là một ngọn núi đơn độc do hắn tự tạo ra, tên là Bách Trượng Phong. Trên núi dùng thuật pháp nghịch chuyển thiên thời, không như chủ phong quanh năm tuyết đọng, nơi đây được Kỳ Thù trồng đầy cây đào.
Sâu trong rừng đào, còn có đình đài thủy tạ an tĩnh ưu nhã.
Cố Hàn Giang bước lên cầu đá trước thuỷ tạ, bỗng nhiên dừng chân: “Ra đi.”
Kỳ Thù bước từ sau đình hóng gió ra, không hề xấu hổ vì bị bắt gặp, ngược lại cười hì hì đi tới: “Sao sư tôn đi lâu như vậy, con đã đợi người rất lâu.”
Cố Hàn Giang: “Sao không vào trong phòng chờ?”
Kỳ Thù: “Con muốn gặp sư tôn sớm hơn chút nha.”
Ánh mắt Cố Hàn Giang khẽ nhúc nhích.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ quay đầu bước thẳng vào nhà.
“Sư tôn, chờ con với.”
Kỳ Thù bước nhanh về phía trước, người nọ vừa tới cửa cậu liền giúp hắn mở cửa, nghênh đón đi vào.
Lúc Lăng Tiêu tiên tôn không có mặt, Bách Trượng Phong này đều do một tay Kỳ Thù chăm sóc. Lần này trở về, cậu lại càng dọn dẹp sạch sẽ Bách Trượng Phong thêm một lần nữa, bố trí trong phòng thế nào cậu còn hiểu rõ hơn chính Cố Hàn Giang.
Kỳ Thù tất cung tất kính đỡ Cố Hàn Giang ngồi xuống bên bàn, sau đó rót ly trà nóng rồi an tĩnh phụng dưỡng bên cạnh hắn.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đúng là đồ đệ tốt nhất trên đời.
Ai cũng không biết trong lòng đồ đệ tốt này đang có tâm tư phạm thượng.
Cố Hàn Giang nhận lấy trà nhưng không nhúc nhích, nói: "Đưa tay cho ta."
Kỳ Thù chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện hắn rồi đưa tay ra.
Cố Hàn Giang đặt hai ngón tay lên bắt mạch cho cậu.
Vẻ ngoài Lăng Tiêu tiên tôn cũng giống y như tính tình của hắn, trời sinh lúc nào cũng lạnh như băng, ngay cả bàn tay thon dài tinh tế kia cũng lạnh băng tái nhợt.
Kỳ Thù nhìn chằm chằm đầu ngón tay mượt mà của đối phương mà thất thần, suýt nữa không nghe thấy sư tôn hỏi chuyện.
“Ai đả thương ngươi?”
Kỳ Thù đáp: “Một con Giao yêu.”
“Một Giao yêu nho nhỏ mà có thể khiến ngươi bị thương thành như vậy?” Cố Hàn Giang nhíu mi, lại hỏi, “Đã chết?”
Kỳ Thù: “Vâng, đã chết.”
Lăng Tiêu tiên tôn nghe vậy mới hơi vừa lòng, một lát sau, hắn thu tay: “Nội thương chưa lành, linh lực có tổn hại, lát nữa ta sẽ viết phương thuốc, ngươi đi Ngưng Đan Đường lấy chút đan dược về dùng.”
Kỳ Thù không trả lời.
Cố Hàn Giang là người ít nói, xưa nay mỗi khi hai người ở chung phần lớn là Kỳ Thù lải nhải, hôm nay cậu an tĩnh như vậy thực sự có chút khác thường.
Cố Hàn Giang giương mắt.
Người sau ngoan ngoãn rũ mắt xuống, thì thào nói: "Sư tôn, còn có ngoại thương nữa mà..."
Tất nhiên Cố Hàn Giang có thấy.
Da Kỳ Thù rất trắng, ngày thường dù chỉ nhẹ nhàng va chạm cũng đều có thể đỏ lên, giờ trên mặt cậu còn có vết sẹo thon dài đã kết vảy, càng chướng mắt.
Cố Hàn Giang hỏi: “Thuốc trị thương cho ngươi đã dùng hết rồi sao?”
Kỳ Thù rất để ý bề ngoài, nhưng người tu chân du lịch nhân gian, hàng yêu trừ ma, sao có thể không bao giờ bị thương. Cho nên Cố Hàn Giang mới có thể điều chế linh dược riêng cho cậu, vô luận vết thương thế nào, chỉ cần bôi thuốc nhiều nhất là một hai ngày liền có thể khôi phục như ban đầu.
Kỳ Thù vẫn không trả lời, đôi mắt sáng ngời kia ẩn hiện sau hàng mi, ai nhìn cũng biết là đang cố ý làm nũng.
Chờ sư tôn đến dỗ dành.
Cố Hàn Giang nặng nề nhìn cậu một lúc lâu, sau đó thở dài thu hồi ánh mắt: “Đưa thuốc trị thương đây.”
Loại thuốc mỡ đặc biệt do Lăng Tiêu tiên tôn đặc chế có mùi thơm bạc hà thoang thoảng, khi bôi vào sẽ thấy mát lạnh.
Kỳ Thù ngồi tại chỗ, Cố Hàn Giang đứng ở trước mặt cậu, cúi đầu giúp cậu bôi thuốc.
Vóc người Cố Hàn Giang cao hơn Kỳ Thù một ít, một khi cúi người có thể hoàn toàn che khuất Kỳ Thù. Ngón tay đẹp đẽ kia dính thuốc mỡ màu trắng, vòng vòng bôi lên mặt cho cậu, hơi lạnh, lại hơi ngứa nữa.
Bỗng nhiên Kỳ Thù thấy hơi hối hận.
Cậu đã không còn là cậu thiếu niên mười mấy tuổi như mấy năm trước nữa.
Thiếu niên xúc động, nhưng vẫn có thể khống chế cảm xúc, hoàn toàn không giống một thanh niên huyết khí phương cương.
Đúng là không được mà.
Kỳ Thù ngoảnh mặt đi, cố giữ cho hơi thở của mình vững vàng.
Thực sự đã rất lâu cậu không được gặp sư tôn rồi, nỗi nhớ này không hề phai nhạt theo thời gian, ngược lại càng lâu càng sâu đậm hơn cậu tưởng.
Khuôn mặt sư tôn gần trong gang tấc, hơi thở vững vàng mà lạnh băng, thậm chí mùi huân hương quen thuộc trên người, đều làm cậu cảm thấy…… khó nhịn cực kỳ.
Môi dưới đang mím chặt đột nhiên bị gõ nhẹ.
Kỳ Thù bừng tỉnh hoàn hồn, Cố Hàn Giang lại nhíu mi nhìn cậu: “Cắn cái gì, đau không?”
“Không, không đau.”
Kỳ Thù có hơi bị nóng đến hỏng đầu, cậu hoảng hốt muốn đứng dậy, nhưng lại bị Cố Hàn Giang đè lại bả vai.
Kỳ Thù: “?”
“Trên người ngươi còn có vết thương phải không?” Cố Hàn Giang bình tĩnh nói, “Cởϊ qυầи áo.”
Kỳ Thù sững sờ một lúc, vành tai đỏ bừng.