Chương 3: Đối tượng thầm mến Bùi

Khi Ngụy Trí đến xin lỗi Lưu tổng, ông ta đang ôm ấp một người mẫu trẻ, hoàn toàn không nhớ Kiều Thư Á là ai. Điều này khiến Ngụy Trí thở phào nhẹ nhõm, quay lại bên Kiều Thư Á đầy hân hoan.

“Cái tai của cậu làm ở đâu vậy? Cậu vì vai diễn này mà thật sự chịu khó đấy!” Ngụy Trí hỏi, nửa đùa nửa thật.

Kiều Thư Á đang ngồi bệt dưới đất, đôi chân dài không biết để đâu cho hợp, đành phải cuộn lại một cách miễn cưỡng. Một tay cậu đỡ bát, tay kia cầm muỗng, thong thả ăn bát canh hoành thánh. Đồ ăn của nhân loại thật là thú vị, nước canh đậm đà khiến cậu bất giác nheo mắt, vẻ thư thái toát ra từ đôi mắt đẹp của cậu. Đôi mắt ấy, với đuôi mắt hơi cong lên, tạo nên một sự quyến rũ tự nhiên, không chút giả tạo hay gượng ép, khiến Ngụy Trí không kìm được mà nuốt khan.

Gã cũng ngồi xổm xuống, thu mình lại, cố ý ngồi thấp hơn Kiều Thư Á. Ngụy Trí thực sự là một người đại diện biết cách điều chỉnh thái độ.

Ngụy Trí hạ giọng, định hỏi lại về cái tai: “Cái tai đó...”

Kiều Thư Á theo phản xạ kéo mũ xuống chặt hơn: “Không có gì.” Giọng cậu trầm xuống.

Ngụy Trí im lặng, nhưng rồi nhớ lại tình hình hiện tại. Bây giờ Kiều Thư Á đã khác xưa, gã còn phải dựa vào cậu để kiếm tiền. Với ý nghĩ đó, Ngụy Trí nhanh chóng đổi giọng.

“Thôi được. À đúng rồi, công ty bảo sẽ cử cho cậu một trợ lý riêng.” Ngụy Trí nói với giọng đầy phấn khởi. “Giờ chúng ta cũng đã được ngẩng cao đầu rồi!”

“Ừm.” Kiều Thư Á không ngẩng đầu lên, rõ ràng không mấy hứng thú.

Ngụy Trí định vỗ vai cậu, nhưng khi nhìn thấy Kiều Thư Á ngồi xiêu vẹo mà vẫn toát ra vẻ cao quý tao nhã, gã lại rút tay về ngượng ngùng.

“Ba ngày nữa tôi sẽ đến đón cậu vào đoàn làm phim.”

Trước đây, Kiều Thư Á có một số lịch trình nhỏ lẻ, nhưng so với dự án lớn như 《Phong Chi Tẫn Đầu》, Ngụy Trí quyết định hủy hết chúng. Công ty cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định này khi đối mặt với cơ hội lớn từ Cố đạo.

Vì vậy, trong ba ngày tới, Kiều Thư Á có đủ thời gian để nghỉ ngơi và chuẩn bị kỹ càng.

Ba ngày sau, khi đang ngủ say sưa, tiểu tinh linh Kiều Thư Á bị kéo ra khỏi chăn ấm. Sau khoảng thời gian hứng thú với thế giới nhân loại, giờ đây cậu bắt đầu thấy nhớ nhà. Nghĩ tới đó, nước mắt bỗng chảy xuống ào ào. Khóc một hồi, cậu lại ngủ thϊếp đi, và ngủ liền ba ngày.

Giờ đây, bị gọi dậy ——

“Ngủ mà cũng mang cả tai giả, chuyên nghiệp thật…” Ngụy Trí cười khen, đầy hài lòng.

Kiều Thư Á nhanh chóng kéo mũ lên, che lấp đôi tai nhọn. Khi chuẩn bị mặc chiếc quần thu cậu yêu thích, Ngụy Trí kịp thời ngăn cản.

“Khoan đã, hôm nay là lần đầu cậu vào đoàn, phải mặc đẹp một chút chứ! Bùi ảnh đế cũng ở đó! Cậu chẳng lẽ không muốn để lại ấn tượng tốt sao?”

Kiều Thư Á mở tủ quần áo, để lộ ra hàng loạt bộ trang phục kỳ lạ. Vừa nhìn, Ngụy Trí suýt ngất.

Nếu Kiều Thư Á dám mặc như vậy tới đoàn phim, chắc chắn ngày hôm sau cậu sẽ lên trang nhất, và sự nghiệp diễn xuất sẽ chấm dứt luôn.

“Thôi, thôi…” Ngụy Trí nói, nhìn quần áo, tự nhủ rằng mặc quần thu cũng được.

Gã nhanh chóng giúp Kiều Thư Á khoác áo lông vũ để che đi bộ quần thu kỳ lạ mà cậu ưa thích, với phong cách mặc quần cao đến tận eo, trông như một ông cụ 70-80 tuổi.

Cả hai rời khỏi căn chung cư. Dưới lầu, trợ lý Thẩm Khê đang chờ đợi. Cô đã nghe danh Kiều Thư Á từ lâu, biết rằng cậu là người có phong cách kỳ quái và luôn được coi là “quái thai” trong giới giải trí, sớm muộn cũng bị đào thải. Dù vậy, cô vẫn không coi thường cậu.

Trên tay Thẩm Khê là một ly sữa đậu nành và một hộp bánh tart trứng, cô nghĩ rằng có lẽ Kiều Thư Á chưa ăn sáng.

Rất nhanh, Kiều Thư Á xuống lầu. Trong khi Ngụy Trí vẫy tay gọi xe, Thẩm Khê vẫn đang nhìn quanh, tìm kiếm cậu.

Kiều Thư Á mặc áo lông vũ đứng trước mặt Thẩm Khê, giọng trầm hỏi: "Cô là trợ lý sao?"

Thẩm Tiểu Tuyền sững người một lúc, lắp bắp: "Cậu, cậu... Kiều... Kiều... Kiều..."

Kiều Thư Á đột nhiên khen ngợi: "Thơm quá nha." Không tự chủ được, cậu cúi người xuống, đưa mũi tiến lại gần túi đồ ăn trong tay Thẩm Khê.

Thẩm Khê lập tức đờ người tại chỗ.

Cô ngơ ngác nhìn thiếu niên cúi xuống, tiếp cận gần hơn.

Thoạt nhìn như thể cậu sắp hôn cô vậy.

Lại tiến sát thêm một chút.

Cô có thể thấy rõ đôi mắt xanh biếc của cậu, hàng lông mi tinh tế, sống mũi thẳng... Gương mặt quá mức tinh xảo, không giống người phàm.

Thẩm Khê đỏ mặt lập tức, bối rối như đang rơi vào cảnh phim thần tượng.

Ngay sau đó, cô thấy người thiếu niên nhanh tay lấy đi ly sữa đậu nành và hộp bánh tart trứng trong tay mình.

"Cho tôi sao?" Cậu hỏi với vẻ mặt phấn khích, đôi mắt xanh biếc như phát sáng.

"Đương, đương nhiên." Thẩm Khê lúng túng, hoàn toàn theo bản năng mà đáp lại.

Thiếu niên cầm đồ ăn quay về chỗ Ngụy Trí.

Thẩm Tiểu Tuyền bàng hoàng: "Ơ... Cái gì?"

Lên xe rồi, Thẩm Tiểu Tuyền vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng.

"Cậu ấy... Cậu ấy là Kiều Thư Á sao?"

Ngụy Trí có chút đắc ý: "Đương nhiên rồi!"

Trái ngược với sự hào hứng của Ngụy Trí, Kiều Thư Á lúc này đang tập trung nghiên cứu xem sữa đậu nành và bánh tart trứng được làm ra như thế nào. Tuy nhiên, việc quan sát bằng mắt thường không cho cậu nhiều thông tin, nên thay vào đó, cậu nhanh chóng a ô hai miếng, nuốt hết vào bụng. Để đầu lưỡi từ từ nếm vị.

Để chuẩn bị cho việc quay phim 《Phong Chi Tẫn Đầu》, đoàn phim đã đầu tư tu sửa một khu phim trường ở ngoại ô. Mất hơn một giờ di chuyển mới đến nơi.

Khi vừa tới phim trường, Kiều Thư Á nhìn thấy nhiều siêu xe đậu bên ngoài và rất đông người tụ tập. Một số người khiêng máy quay phim, cậu nhận ra họ là các phóng viên. Những phóng viên này đang vây quanh một nhóm người, nhưng từ xa, Kiều Thư Á không thể nhìn rõ tình hình bên đó.

Ngụy Trí tự hào tuyên bố: “Sau này, chúng ta cũng sẽ được vây quanh như vậy!”

Kiều Thư Á hình dung cảnh mấy trăm con vịt đồng thời kêu ầm ĩ bên tai, tự hỏi tại sao con người lại thích những môi trường ồn ào như vậy. Trong lòng cậu vẫn thấy thế giới của Tinh Linh an tĩnh và thoải mái hơn nhiều.

-----------------

Phoebe: mọi người thích bé Thu thì ủng hộ bằng cách theo dõi truyện nha, thưn tuii.