【 Đinh, hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy nhân vật tự kiến đã tử vong, phán định nhiệm vụ lần này thất bại. Có muốn tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, đưa ký chủ truyền tống về thời điểm sống lại? 】
Trong đầu Ngu Phương Linh truyền tới âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Ngu Phương Linh nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa, khàn giọng nói: “Triều Hoa, thần công của Phù Loan vẫn chưa tu đến cửa cuối cùng, hắn chưa phá chữ tình, đây là mấu chốt để huynh đánh bại hắn, huynh phải nhớ kỹ.”
Thời gian có hạn, Ngu Phương Linh chỉ kịp nói xong câu này, đến lời từ biệt cũng không kịp nói, hệ thống đã phát ra một loạt âm thanh bén nhọn, cô đành phải lựa chọn “Đúng vậy”.
Một vòng ánh sáng trắng qua đi, giữa mày Ngu Phương Linh hiện lên hoa bỉ ngạn màu đỏ, ý thức quay về hắc ám.
“Linh Nhi!” Bách Lí Triều Hoa cảm giác được cái gì, vươn tay, muốn đi bắt Ngu Phương Linh, chỉ nắm được một đoạn mũi kiếm. Một trận đau nhức truyền đến từ lòng bàn tay, là kiếm Linh Tê cắt qua lòng bàn tay hắn, chỉ một thoáng máu chảy ướt đẫm.
“Linh Nhi, Linh Nhi…” Hắn hoàn toàn không màng vết thương trong lòng bàn tay, hốt hoảng mà sờ loạn trên mặt đất, mò nửa ngày, chỉ sờ thấy máu đầy đất, cùng thi thể dần cứng đờ của Tần Hạo Thiên.
Ngu Phương Linh biến mất, lần này đến cả thân thể nàng cũng không chịu để lại cho hắn.
Bách Lí Triều Hoa cứng đờ ngồi dưới đất, không mang hai mắt cố gắng trợn to, mặc cho hắn nỗ lực như thế nào, trong ánh mắt trước sau không thể nhìn thấy gì. Lần này, đến cả bộ dáng của nàng hắn cũng không thể thấy, nàng đã đi rồi.
Là hắn gϊếŧ nàng.
Hắn lại gϊếŧ nàng lần nữa.
Hắn nắm chặt kiếm trong tay, vốn là vì bảo vệ nàng, lại lần lượt giơ kiếm trong tay lên, gϊếŧ nàng.
Gϊếŧ nàng không phải việc hắn mong muốn, nhưng vì sao mỗi một lần gϊếŧ nàng, đều là hắn.
Hắn nở nụ cười, trong mắt chảy ra nước mắt đỏ như máu, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt hắn, nhúng ướt nốt ruồi lệ dưới khóe mắt, hiện ra vài phần âm trầm cùng quỷ mị.
Hắn vươn đôi tay nhuộm đầy máu tươi, giống như Ngu Phương Linh vẫn còn ở trước mặt, đầu ngón tay hắn phác hoạ không khí, giống như đang phác hoạ khuôn mặt của nàng.
“Linh Nhi.” Giọng điệu hắn dịu dàng, thấp giọng nỉ non tên nàng, “Nàng đã thành thê tử của ta, mặc kệ nàng là cô hồn dã quỷ nơi nào, Bách Lí Triều Hoa ta chỉ có một người thê tử là nàng, ta biết, nàng sẽ trở về bên người ta. Nàng sẽ trở về, đúng hay không? Nàng nhất định sẽ trở về…”
Hắn sợ chính mình không tin, tới tới lui lui mà lặp lại bốn chữ* “Sẽ trở về”, trong l*иg ngực dâng trào, “Phốc” một tiếng, tất cả hóa thành một ngụm máu tươi.
Sắc mặt của hắn bởi vì ngụm máu tươi này mà bịt kín màu sắc xám trắng.
Hắn vẫn luôn biết, Ngu Phương Linh là một kẻ lừa đảo, mỗi một lần đi theo bên cạnh hắn, đều là vì lừa hắn.
Hắn không dám bóc trần thân phận của nàng, chỉ vì trong lòng hắn thật sự sợ hãi, thân phận của nàng là cấm kỵ, một khi hắn vạch trần ra, nàng sẽ giống như yêu tinh trong thoại bản, trở lại lịch kiếp.
Nàng lừa hắn, hắn không trách nàng, nàng ở bên hắn, vốn do hắn cưỡng bách nàng.
Hắn thích nàng, chiếm đoạt nàng, không ngừng uy hϊếp muốn gϊếŧ nàng, nàng không phải tự nguyện ở lại bên cạnh hắn. Tần Hạo Thiên dẫn Ngu Phương Linh nói ra những lời nói kia, có một nửa là thật, nàng dùng thân thể của mình, đổi lại là hắn khăng khăng một mực, vì nàng muốn bắt thú Ngũ Độc.
Cho nên, nghe xong những lời này, hắn khí huyết công tâm, phun ra máu. Ngu Phương Linh muốn giải thích, hắn thật sự vui vẻ, đó đã chứng tỏ nàng nguyện ý kéo lại hắn, hắn ở trong cảm nhận của nàng, còn có một vị trí nhỏ như vậy.
Mặc kệ nàng lừa hắn cũng tốt, thiệt tình cũng được, hắn đều không để bụng, chỉ cần nàng nguyện ý quay về.
“Nàng sẽ trở về, Linh Nhi, ta tin tưởng nàng.” Chân khí trong người Bách Lí Triều Hoa bởi vì ngụm máu tươi này, đang chạy tán loạn, vô số tiếng bước chân hỗn độn chạy tới tiếp cận khoang thuyền này, thần sắc của hắn nháy mắt chuyển lạnh, rút kiếm đang cắm ở ngực Tần Hạo Thiên ra, xoa vết máu ở khóe môi, đứng dậy.
Một hồi chém gϊếŧ máu tươi đang tiến hành trên thuyền lớn.
Đường Tinh Dao khom lưng, cùng Đinh Đương xuyên qua thi thể máu chảy đầm đìa.
“Ngươi nói xem, hắn là một người mù, có thể chạy đi đâu?” Trên mặt Đường Tinh Dao toàn vẻ nôn nóng.
Sau khi không thấy Bách Lí Triều Hoa, nàng cùng Đinh Đương chạy đi tìm khắp nơi, không biết như thế nào, nhóm người trên thuyền đột nhiên rút kiếm ra đấu nhau.
“Cẩn thận!” Sắc mặt Đinh Đương khẽ thay đổi.
Một đạo kiếm quang đánh tới phía Đường Tinh Dao, thân thể Đường Tinh Dao cứng đờ, nhất thời không kịp phản ứng. Nàng dịch dung hạ độc còn lành nghề, võ công chỉ giống mèo ba chân, Đinh Đương cách khá xa, nước xa không cứu được lửa gần.
Khi Đường Tinh Dao cho rằng mình hẳn phải chết không thể ngờ, một bóng dáng lướt qua bên người nàng, một tay ôm lấy vòng eo của nàng, một tay kẹp lấy mũi kiếm.
Đường Tinh Dao ngẩng đầu, trái tim dường như nhảy trượt một nhịp.
Người cứu nàng không phải ai khác, chính là Khương Xuyên trong miệng bọn họ xưng là “Khương đại nhân”.
Khương Xuyên ôm nàng, bình tĩnh mà xuyên qua bóng kiếm.
“Này?” Đường Tinh Dao thấy phía dưới vành tai hình như nhếch lên cái gì, có vẻ là mặt nạ, duỗi tay bóc, quả nhiên bóc ra được một tấm mặt nạ da người mỏng như cánh ve.
Đường Tinh Dao ngây người trong chớp mắt.
Khuôn mặt giấu phía dưới mặt nạ chính là một gương mặt anh tuấn bất phàm, gương mặt này lại có vài phần tương tự Bách Lí Triều Hoa.
Năm ngày sau, một thám tử vội vàng chạy về tổng đàn Hoa thần giáo, quỳ gối trước mặt Phù Loan, ôm quyền nói: “Khởi bẩm giáo chủ, như ngài dự đoán, Bách Lí Triều Lộ cùng Khương Xuyên bắt tay làm phản, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Thị kiếm đứng ở phía sau Phù Loan nói.
“Chỉ là tên Bách Lí Triều Hoa kia đột nhiên phát cuồng, giống như tẩu hỏa nhập ma, người của chúng ta không phải đối thủ của hắn, có hơn phân nửa đều chết dưới kiếm hắn.”
“Ngu Phương Linh đâu?” Tất cả biểu tình của Phù Loan đều ẩn nấp trong mặt nạ Mẫu Đơn, không mặn không nhạt hỏi một câu.
“Vẫn chưa tìm thấy tung tích của nàng ta, từ trong tình báo truyền về đây, nàng ta cứ như đã biến mất trong không khí vậy.” Thám tử trắng mặt trả lời.
Thị Kiếm nói: “Giáo chủ, Bách Lí Triều Hoa yêu Ngu Phương Linh sâu đậm, sẽ đột nhiên phát cuồng tẩu hỏa nhập ma, hơn phân nửa là bởi vì Ngu Phương Linh đã xảy ra chuyện.”
Phù Loan không lên tiếng.
Thị Kiếm khó hiểu: “Nếu giáo chủ muốn từ chỗ Ngu Phương Linh tìm được nữ nhân kia, vì sao lại phải thiết lập cục diện này?”
“Nàng sẽ không ngoan ngoãn đưa chúng ta đi tìm người.”
“Ý của giáo chủ là…”
“Nha đầu kia rất giảo hoạt, trong miệng không có mấy câu là thật.” Khóe môi Phù Loan lạnh lùng cong. Nàng ta tính lừa hắn, hắn cũng không ngại tương kế tựu kế, dẫn ra mấy kẻ lòng mang ý xấu, rửa sạch phản đồ trong giáo, thuận tiện loại trừ Bách Lí Triều Hoa, một công đôi việc.
“Biến mất trong không khí, rất thú vị.” Phù Loan “Chậc” một tiếng.
Ngu Phương Linh có một câu không lừa hắn, giữa nàng ta với nữ nhân kia có quan hệ không nhỏ, rốt cuộc là quan hệ gì, Phù Loan lâm vào trầm tư.
“Đinh, truyền tống thành công, hoan nghênh trở về. Kiểm tra đo lường cho thấy cơ thể ký chủ mất đi số liệu của một bộ phận, đang vì ngài chữa trị.” Ý thức của Ngu Phương Linh vừa trở lại trong óc, âm thanh của hệ thống đã vang lên.
Cô mở to mắt, phát hiện mình đang phiêu ở giữa không trung, quanh mình đen nhánh, chỉ mỗi quanh thân cô phiếm một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Nơi đây mới là điểm sống lại chân chính của trò chơi.
Trước kia cô chỉ dùng cơ thể của người khác, nhân vật tử vong, hệ thống chỉ cần triệu hoán ý thức của cô về cơ thể mình là được. Lần này thì không giống, cô dùng chính là cơ thể của mình, một kiếm kia của Bách Lí Triều Hoa đâm trúng chỗ yếu hại của cô, hệ thống yêu cầu tiến hành chữa trị cơ thể cho cô.
Ngu Phương Linh thử giật giật, cơ thể của cô đang vào giai đoạn chữa trị, không thể cử động, cô đành phải từ bỏ, thở dài, ở trong đầu mở giao diện hệ thống ra, tuần tra tiến độ xuyên qua.
Bởi vì nhiệm vụ lần này thất bại, lại tiêu hao 10% tiến độ sống lại, lập tức chỉ còn lại có 71% tiến độ xuyên qua.
Ngu Phương Linh tắt tiến độ xuyên qua đi, nhắm mắt lại.
Lại chết ở trong tay Bách Lí Triều Hoa, từ khi khoác áo choàng là Lưu thẩm, bị Bách Lí Triều Hoa thọc một kiếm, cô thật sự giống như bị người ta hạ chú thuật vậy, làm sao cũng không trốn nổi một kiếm của Bách Lí Triều Hoa.
Sớm biết vậy, lúc trước đã không nên trêu chọc Bách Lí Triều Hoa.
Tên ngốc Bách Lí Triều Hoa kia, lần này lại tự tay gϊếŧ cô, không biết sẽ lại thương tâm hối hận như thế nào.
Hắn nói hắn đã sớm biết cô là ai, hiện giờ nghĩ lại, ngày đó khi hoan hảo hắn dùng bàn tay đặt lên ngực cô, nói câu “Có đau, hẳn cũng phải kém đau đớn một kiếm xuyên tim ở nơi này” kia là có ý này. Trước đó, hắn đã nghi ngờ thân phận của cô, một câu kia là thử, cô nhìn như không chút hoang mang trả lời, kỳ thật đã sớm lộ ra dấu vết.
“Đinh, số liệu đã chữa trị, sắp truyền tống về giao diện ban đầu của trò chơi, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.” Âm thanh của hệ thống đánh gãy suy nghĩ của Ngu Phương Linh.
Chờ Ngu Phương Linh mở to mắt lần nữa, cô đã trở lại giao diện ban đầu của trò chơi —— thành Trường An. Nơi này không khác là bao so với thế giới thật, cuộc sống trong trò chơi ở nơi này, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, bọn họ cũng có thể thấy Ngu Phương Linh, thậm chí có thể giao lưu với Ngu Phương Linh.
Vào lúc Ngu Phương Linh không làm nhiệm vụ, nơi này chính là điểm dừng chân của cô.
Đang ở giao diện ban đầu của trò chơi, người chơi là cô, không có nhiệm vụ trong người, thì cũng không thể đi ra khỏi phạm vị hoạt động mà hệ thống cho phép.
Cô còn nhớ rõ giao diện ban đầu của trò chơi là Bách Lí Triều Hoa lúc mười sáu tuổi, nói cách khác, trong thế giới này có Bách Lí Triều Hoa lúc mười sáu tuổi, nhưng vào lúc không phải công lược, cô không thể đi ra khỏi phạm vi hoạt động của mình để gặp hắn.
Ngu Phương Linh có chút tiếc nuối. Kỳ thật, cô rất hoài niệm Bách Lí Triều Hoa năm mười sáu tuổi.
Mặc dù cô có đi ra được phạm vi cho phép, đi gặp Bách Lí Triều Hoa, lúc này Bách Lí Triều Hoa cũng không biết cô.
“Đinh, phát hiện nhiệm vụ mới.” Hệ thống nhắc nhở.
“Tiếp nhận.” Ngu Phương Linh kiểm tra lại cơ thể hệ thống chữa trị cho mình, số liệu chữa trị rất hoàn mỹ, trên người cô đến vết sẹo cũng không lưu lại, thậm chí còn bảo lưu lại số liệu lúc trước.
Bách Lí Triều Hoa từng truyền một chút nội lực vào trong cơ thể cô, cô thử vận khí, có thể cảm giác được cỗ nội lực kia đang chạy dọc theo kinh mạch.
Hệ thống: “Đinh, đã tiếp nhận nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ khó khăn: Cấp A. Nội dung nhiệm vụ: Thu hoạch ngọc bội phượng hoàng triền ti. Thời hạn nhiệm vụ: 6 giờ. Khen thưởng nhiệm vụ: 11% tiến độ xuyên qua.”
Ngu Phương Linh thấy là nhiệm vụ cấp A, không chút do dự tiếp nhận nhiệm vụ. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, nhảy ra lựa chọn nhân vật.
Mới vừa chết một hồi dưới kiếm của Bách Lí Triều Hoa, lại bị hắn nhìn xuyên qua thân phận, Ngu Phương Linh tạm thời không có can đảm quay về gặp hắn.
Bách Lí Triều Hoa đã đen đến nỗi không thể đen hơn, phát hiện cô còn là “Kẻ lừa đảo” liên tiếp lừa hắn, sau khi tóm được cô, còn không đâm chết mới là lạ! Thời gian cho nhiệm vụ lần này chỉ có 6 giờ, vẫn nên lựa chọn nhân vật khuôn mẫu đã có, thích hợp ngụy trang cho chính mình, tương đối an toàn.
“Nhân vật khuôn mẫu.” Ngu Phương Linh nói.
Hệ thống rất nhanh đã cho ra nhân vật khuôn mẫu.
Lần này chỉ có một nhân vật khuôn mẫu: Tống Yêu Yêu.
Ngu Phương Linh bóp cằm nghĩ, nếu là Tống Yêu Yêu, chẳng lẽ nhiệm vụ lần này có liên qua tới Độc Vương Cốc?
Không chờ cô tự hỏi xong, hệ thống đã nói: “Kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ đã chọn xong nhân vật khuôn mẫu, ký ức đang hoàn thành, mời ký chủ kiểm tra và nhận. Sắp khởi động thông đạo truyền tống, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”