Chương 6

“Thất công tử đã trở lại ——” Hai thị nữ đang buôn chuyện đến khí thế ngất trời, ngoài viện không biết là ai hô một câu.

Bọn thị nữ lập tức im tiếng, đứng dậy, nhanh chân chạy ra ngoài viện.

Ngu Phương Linh cũng đi ra ngoài theo.

Vừa rồi nếu như cô không nghe lầm, lần này Bách Lí Triều Hoa hẳn là đi tìm Bách Lí Triều Vân, Bách Lí Triều Vân ở tại tổng đàn của võ lâm, Hàn Lãng lại là minh chủ Võ lâm, tất nhiên cũng ở tại tổng đàn võ lâm đó.

Nói như vậy, Bách Lí Triều Hoa lần này đã gặp được Hàn Lãng, có lẽ có thể mang đến cho cô tin tức hữu dụng.

Ngu Phương Linh đi đến cửa viện, mới phát hiện nha hoàn cùng gã sai vặt của Triều Hoa uyển đều đã chạy ra.

“Sao lại không thấy Thất công tử?” Có người vội vàng hỏi.

“Thất công tử vừa về sơn trang được một lúc, đã bị trang chủ hạ lệnh, áp vào hình đường.”

“Cái gì?!” Mọi người kinh ngạc.

“Lần này Thất công tử đi tới tổng đàn võ lâm tìm Hàn minh chủ, cùng Hàn minh chủ đánh một trận, còn đâm Hàn minh chủ bị thương.”

Mọi người hít hà một hơi.

Tìm minh chủ Võ lâm ẩu đả đã hỏng, lại còn đâm minh chủ Võ lâm bị thương, đây là coi rẻ quy củ của võ lâm rồi, cũng khó trách Bách Lí Triều Hoa vừa về được một lúc, đã bị trang chủ sai người áp giải tới hình đường.

“Chỉ là tại sao Thất công tử lại muốn đâm Hàn minh chủ bị thương?” Một tiểu nha đầu sắc mặt nhu nhược hỏi một câu.

“Còn không phải là vì Tam tiểu thư à.”

“Nghe nói Tam tiểu thư lại cãi nhau với Hàn minh chủ, lần này Thất công tử đi là vì xả giận cho Tam tiểu thư.”

“Sau khi Hàn minh chủ thành hôn thường vắng vẻ Tam tiểu thư, Thất công tử cũng không phải là lần đầu tiên tìm Hàn minh chủ gây phiền toái, nhưng sao lần này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, đâm Hàn minh chủ bị thương. Đâm minh chủ Võ lâm bị thương, chính là tội lớn.”

Ngu Phương Linh nghe trong chốc lát, liền hiểu rõ.

Cảm tình giữa Bách Lí Triều Vân cùng Hàn Lãng, bởi vì sự tồn tại của Lục Mạn Thanh, quan hệ vẫn không thể nào tốt lên. Lần này Lục Mạn Thanh vừa chết, Hàn Lãng tuy không có chứng cứ chứng minh là Bách Lí Triều Vân ra tay, nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn có thể đoán ra được, bởi vậy vắng vẻ nàng ta.

Bách Lí Triều Vân bị ủy khuất, viết tin, tố cáo với Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa tuổi trẻ khí thịnh, nhịn không nổi tỷ tỷ của mình chịu ủy khuất lớn như vậy, vì thế rút kiếm tới cửa, tìm Hàn Lãng muốn tìm một phần công đạo, hai người một lời không hợp, đánh nhau, tiếp theo, Bách Lí Triều Hoa đâm Hàn Lãng bị thương.

Ngu Phương Linh nghĩ đến gì đó, hỏi: “Thất công tử đâm Hàn minh chủ bị thương, vậy Thất công tử có bị thương hay không?”

Người trở về báo tin lắc đầu: “Thất công tử thật ra chưa từng bị thương.”

Ngu Phương Linh kinh ngạc, Hàn Lãng năm nay đã hai mươi lăm tuổi, tuổi còn trẻ đã đàn áp không ít cao thủ trên giang hồ, trở thành minh chủ Võ lâm mới nhậm chức, mà Bách Lí Triều Hoa mới mười sáu tuổi, cư nhiên có thể đâm Hàn Lãng bị thương, Bách Lí Triều Hoa quả thật là võ học kỳ tài.

Lúc trước Bách Lí trang chủ đưa hắn từ biệt viện trở về Bách Lí sơn trang, có khi đúng là nhìn trúng thiên phú của hắn.

Bách Lí Triều Hoa không hổ là đối tượng công lược chính của người chơi trong 《 du mộng giang hồ 》, so sánh với các đối tượng công lược khác, Bách Lí Triều Hoa vô luận là so tướng mạo, hay là kỹ năng, đều có thể nói là hoàn mỹ. Ngu Phương Linh tương đối may mắn, cô chỉ là đi con đường công lược đạo cụ mấu chốt, không cần công lược nhân vật Bách Lí Triều Hoa này.

Bách Lí Triều Hoa vào hình đường không bao lâu, lại bị người áp ra. Trưởng lão trông coi hình đường cùng Bách Lí trang chủ nhất trí cho rằng, Bách Lí Triều Hoa đâm Võ lâm minh chủ bị thương, là đại bất kính, chắc chắn phải nhận một trăm roi.

Địa điểm hành hình là ở sau sân Diễn Võ Trường của Bách Lí sơn trang, Diễn Võ Trường kia ngày thường là dùng để các đệ tử luyện kiếm, lúc này lại chen đầy người, đệ tử cùng hạ nhân đều do nghe được tin tức nên đến xem náo nhiệt.

Ngu Phương Linh đứng ở giữa đám người.

Kỳ thật Bách Lí Triều Hoa là hậu bối có thiên phú tốt nhất ở Bách Lí sơn trang, sau khi Bách Lí Thu Đồng bị Kiếm Thần gϊếŧ chết, hắn là người có khả năng kế nhiệm vị trí trang chủ nhất. Chỉ cần lần này hắn chịu cúi đầu nhận sai, lại chịu nói lời xin lỗi với Hàn Lãng, có lẽ sẽ không bị phạt nghiêm trọng như vậy.



Nhìn cũng biết, thời kỳ thiếu niên của Bách Lí Triều Hoa, vẫn có tâm địa mềm mại, đồng thời cũng có tính tình ương ngạnh. Chuyện mà hắn không ủng hộ, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không cúi đầu. Bách Lí trang chủ lúc này đây, là mượn cơ hội này, để uốn nắn lại hắn.

Ngu Phương Linh ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua đám người, nhìn về phía Diễn Võ Trường.

Bách Lí Triều Hoa từ xa xa đi về phía bên này, ở phía sau có hai gã đệ tử đi theo hắn, hai gã đệ tử là đến để giám thị hắn, phòng ngừa hắn chạy trốn.

Bách Lí Triều Hoa hiển nhiên khinh thường việc chạy trốn, từ đầu đến cuối, hắn đều thẳng lưng, bước đi kiên định mà đi đến nơi hành hình.

Hình giá làm bằng sắt, lúc này lại đặt tại Diễn Võ Trường, từ phía trên rũ xuống hai xích sắt thô để trói cánh tay.

Bách Lí Triều Hoa ngừng trước hình giá, đôi mắt hơi nâng một chút.

“Bách Lí Triều Hoa, thân là đệ tử của Bách Lí sơn trang, thế nhưng ngươi lại coi rẻ quy định của võ lâm, thản nhiên khıêυ khí©h minh chủ Võ lâm, đâm minh chủ Võ lâm bị thương, tội không thể tha, nay phạt quất roi một trăm cái, răn đe cảnh cáo.” Trưởng lão hình đường ở trước mặt mọi người đọc lên hình phạt Bách Lí Triều Hoa phải nhận.

“Thất công tử, đắc tội.” Hai gã đệ tử thấp giọng nói.

Bách Lí Triều Hoa giơ tay, cởϊ áσ ngoài trên người, ném xuống đất, sau đó không hề sợ hãi mà đi đến dưới hình giá, giơ đôi tay lên.

Hai gã đệ tử một trái một phải đi đến bên người hắn, lấy xích sắt khóa chắc cổ tay của hắn.

“Bách Lí Triều Hoa, hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn giải thích cái gì không?” Trưởng lão hình đường trầm giọng nói.

Bách Lí Triều Hoa cũng không liếc mắt một cái: “Không có.”

Sắc mặt Bách Lí trang chủ trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hành hình!”

Người thi hình nắm roi dài, đi đến phía sau Bách Lí Triều Hoa, nâng cánh tay lên, lại hung hăng nện xuống dưới, nhất thời tiếng roi xé rách bầu không khí nặng nề, phát ra từng tiếng vang chói tai, “Bang” một tiếng dừng ở trên lưng Bách Lí Triều Hoa.

Thân thể của Bách Lí Triều Hoa không khỏi chấn động một chút.

Một roi này lực đạo cực nặng, roi xé rách da thịt hắn, chảy máu, máu rất nhanh nhiễm ướt bạch y của Bách Lí Triều Hoa, ở phía sau lưng hắn hiện ra một vệt máu dài.

Ngu Phương Linh đứng cách xa, cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của Bách Lí Triều Hoa sau khi roi rơi xuống, rõ ràng trắng đi rất nhiều.

Thiếu niên cắn chặt răng, rũ đầu xuống, sợi tóc đen nhanh tùy ý rũ xuống, che khuất nửa bên gò má, giấu đi vẻ chật vật trên mặt hắn.

Không đợi Bách Lí Triều Hoa chuẩn bị tốt, roi thứ hai lại lần nữa rơi ở trên lưng hắn, lần này, biên độ chấn động trên thân thể Bách Lí Triều Hoa nhỏ đi nhiều, có lẽ là đã thích ứng với loại đau đớn này.

Tiếp theo là roi thứ ba, roi thứ tư, roi thứ năm…

Đệ tử đứng cách đó không xa bên người hắn, mặt vô cảm mà báo số roi.

Ngu Phương Linh chú ý tới, tốc độ roi rơi xuống càng lúc càng nhanh, phản ứng của Bách Lí Triều Hoa càng ngày càng nhỏ.

Hắn rất có thể là khiêng đau, roi thứ nhất đại khái bởi vì đột nhiên không kịp phòng ngừa, phản ứng lớn một chút, rồi về sau, xiêm y phía sau lưng hắn bị roi xé rách, màu càng ngày càng thấm nhiều, cũng không thấy hắn có phản ứng gì, thậm chí một tiếng kêu rên cũng chưa từng phát ra.

Toàn bộ phía sau lưng của Bách Lí Triều Hoa đều là máu, máu theo bạch y của hắn chậm rãi nhỏ giọt xuống đất, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán lăn xuống. Nếu không phải xích sắt treo hắn lên, thì hắn đã sớm ngã xuống đất rồi.

Bách Lí sơn trang có một quy định, người chịu hình khi đang chịu hình, không được dùng nội công chống cự, nếu vi phạm phạt gấp đôi. Lúc này Bách Lí Triều Hoa, nhìn qua thì cũng chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi, nói hắn vì đau đớn mà mất hết thần chí, cố tình lại tồn tại một phần tỉnh táo, nói hắn nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể cúi đầu, mặc dù là thống khổ, cũng muốn nuốt âm thanh thống khổ đó ở trong họng.

Hắn không hề sai.

Hàn Lãng phụ Tam tỷ của hắn, hắn chỉ là cho hắn ta chút giáo huấn mà thôi.

Bách Lí Triều Hoa nhúng tay vào chuyện của Hàn Lãng cùng Bách Lí Triều Vân, thật ra cũng không có sai bao nhiêu, chỉ sai ở chỗ, một kiếm kia của hắn suýt chút nữa đã phế bỏ võ công của Hàn Lãng. Nếu Hàn Lãng bởi vậy mà mất hết võ công, Bách Lí Triều Hoa, thậm chí khắp cả Bách Lí sơn trang, đều là tội đồ của giang hồ.

Cho nên, phải phạt nặng.



Bách Lí Triều Hoa không nhận sai, càng phải phạt nặng.

Giang hồ có quy củ của giang hồ, Bách Lí sơn trang có quy củ của Bách Lí sơn trang, không chấp nhận được việc Bách Lí Triều Hoa làm bậy như vậy.

“Bẩm báo trang chủ, đường chủ, một trăm roi đã hành hình xong.” Không biết qua bao lâu, âm thanh rốt cuộc ngừng lại, đệ tử thực hiện hành hình đối với người ngồi ở trên đài cao là Bách Lí trang chủ cùng hình đường trưởng lão ôm quyền nói.

Bách Lí trang chủ giơ tay, ý bảo hắn lui ra.

Bách Lí Triều Hoa đã ngất đi, đầu cúi thấp xuống, tóc dài dính đầy mồ hôi, dính ở trên gò má của hắn, giấu đi một nửa khuôn mặt. Từ góc độ của Ngu Phương Linh nhìn qua, cả người Bách Lí Triều Hoa đều là máu, giống như vừa mới được vớt ra từ bể máu vậy.

Bách Lí trang chủ đứng dậy, nói với trưởng lão hình đường cái gì đó, trưởng lão hình đường thi lễ với ông ta, hai người lần lượt rời đi.

Bách Lí trang chủ cùng trưởng lão hình đường vừa đi, Bách Lí Triều Hoa lại hôn mê, đệ tử cùng bọn hạ nhân thấy náo nhiệt đã hết, lục tục tản đi.

Mặt trời đã chiếu gay gắt, đúng là thời điểm nóng nhất trong ngày, mặc dù không có nóng bức như mùa hè, nhưng bị mặt trời chói chang phơi một thời gian như vậy, cũng cảm thấy không khỏi khô nóng.

Ngu Phương Linh đứng ở dưới ánh mặt trời, nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa đang treo ở trên hình giá.

Tất cả mọi người đi rồi, không có sự phân phó của Bách Lí trang chủ, không ai dám cởi trói cho Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí trang chủ trước khi đi một câu mệnh lệnh cũng không nói, không biết là đã quên, hay là cố tình mặc kệ Bách Lí Triều Hoa, để hắn nhận thêm một lần dạy dỗ nữa.

Ngu Phương Linh mới đứng trong chốc lát, cả người đã bị phơi nóng bừng bừng, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi. Ánh mặt trời này khiến cô miệng lưỡi đắng khô, cô nghĩ đến gì đó, xoay người nhanh chóng mà chạy về phía miệng giếng, dùng thùng gỗ từ giếng xách lên nửa xô nước.

Cô uống một ngụm, nước giếng mát lạnh, có vị hơi ngọt.

Cô từ bên hông lấy ra một chiếc khăn, đặt ở trong nước tẩm ướt, sau đó cầm chiếc khăn ướt này, chạy về phía Bách Lí Triều Hoa.

Cô giơ tay gạt mấy sợi tóc dính trên gò má của Bách Lí Triều Hoa ra sau tai, nhẹ giọng gọi: “Thất công tử.”

Ý thức của Bách Lí Triều Hoa vẫn chưa hoàn toàn hỗn độn, nghe thấy một tiếng gọi nhẹ, hắn hơi hơi nâng đầu lên, nhìn về phía Ngu Phương Linh.

Ngu Phương Linh cầm khăn, ấn nhẹ lên đôi môi khô nứt nẻ của hắn, theo động tác của cô, nước được tẩm trên khăn, theo bên môi mà chảy vào trong miệng hắn.

Môi Bách Lí Triều Hoa vốn đã khô nứt đến nỗi tróc da, được nếm chút nước giếng dễ chịu, dần dần khôi phục lại màu sắc ban đầu.

Khi nước trong khăn tẩm hết, Ngu Phương Linh lại lần nữa chạy vội tới bên cạnh miệng giếng kia mà lấy tiếp, như thế qua lại rất nhiều lần, môi vốn khô nứt của Bách Lí Triều Hoa, cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Bách Lí Triều Hoa uống nước xong, thần chí tỉnh táo không ít, hắn nhìn Ngu Phương Linh đầy đầu mồ hôi, ôn nhu kêu: “Thanh Nhi.”

“Thanh Nhi” là tên Ngu Phương Linh bịa đặt ra để giả danh, cô khẩn cầu Bách Lí Triều Hoa, để cô ở lại Bách Lí sơn trang, Bách Lí Triều Hoa từng hỏi qua tên cô một lần, Ngu Phương Linh nghĩ đến hiện tại mình đang dùng thân thể của Lục Mạn Thanh, đơn giản dùng một từ “Thanh”.

“Thất công tử.” Ngu Phương Linh đáp.

“Ngươi không sợ sao?” Bách Lí Triều Hoa không đầu không đuôi hỏi một câu.

“Sợ cái gì?”

“Trang chủ trách phạt.”

“Sợ.” Ngu Phương Linh không chút nghĩ ngợi mà trả lời, dừng một chút, lại nói, “Càng sợ Thất công tử sẽ chết hơn.”

Bách Lí Triều Hoa sửng sốt.

Ngu Phương Linh đứng dậy, gỡ xích sắt ở cổ tay hắn xuống, không có xích sắt chống đỡ, thân thể của Bách Lí Triều Hoa mềm mại ngã xuống dưới.

Ngu Phương Linh dùng thân thể của mình đỡ hắn, chậm rãi đi xuống bậc thang.